Làm sao? Mày quen em gái này à?Vân Thường Hi run run không nói nên lời.
Lập Khang Dụ nhìn đôi mắt ăm ắp nước của cô, trái tim như bị ai đó bóp chặt, đau đớn đến tột cùng.
Trên trán cô có một vết trầy còn chưa khô máu, cả khóe miệng cũng bầm tím, có lẽ là vì khi nãy kháng cự quá mạnh nên bị hắn làm cho tổn thương.
- Không quen!
Lập Khang Dụ không thể để tên kia biết được anh có quen biết với Vân Thường Hi, nếu không cô chắc chắn sẽ bị đem ra làm điểm yếu để hắn hù dọa anh.
Nhưng ai biết được, kẻ kia lại có máu điên như vậy.
- Nếu đã không quen, vậy thì còn ngại gì nữa?
Hắn kéo ghế để Vân Thường Hi ngồi xuống, sau đó trói hai tay cô lại.
Lập Khang Dụ trừng mắt nhìn hắn, giơ sẵn súng lên, tay để vào vị trí bóp cò.
Tên kia lại cười nham nhở.
Hắn kề sát mặt cô, hít một hơi như tận hưởng mùi thơm dễ chịu từ người thiếu nữ xinh đẹp kia.
Vân Thường Hi kinh tởm tránh người sang một bên.
Hắn bị hành động này của cô chọc tức, thô bạo nắm cổ cô lôi lại.
- Buông ra!
Lập Khang Dụ quát lớn.
Anh không thể chịu đựng được khi thấy Vân Thường Hi bị giày vò như vậy.
Lập Khang Dụ suýt nữa đã bắn hắn, nhưng khẩu súng ngắn của gã kia vẫn chĩa vào bụng cô.
Hơn nữa, trên người gã, có bom! Tên điên này quấn bom quanh người, hắn thà tự sát chứ không để bị bắt.
- Sao thế? Ghen rồi à?
Gã điên kia tay trái kẹp cổ Vân Thường Hi, tay phải chĩa súng vào đầu cô.
Hắn lại cười, điệu cười độc ác và man rợ.
Hắn có vẻ đã đoán ra được, quan hệ của hai người này không bình thường.
- Luật chơi thế này: tao và mày lần lượt bắn em gái xinh đẹp này, ai bắn ả ta chết trước coi như thắng.
Chơi không? À, mày không có quyền lựa chọn, nơi này là lãnh địa của tao.
Hắn rút ra thêm một khẩu súng lục ổ xoay, sau đó bỏ vào trong ba viên đạn.
Súng ngắn loại này, hộp đạn chỉ chứa được sáu viên, cho nên xác suất b ắn ra đạn là một phần hai.
- Không cần bắn vào đầu người khác, tao với mày tự bắn.
Lập Khang Dụ hạ súng, đặt nó xuống đất.
Anh liếc mắt nhìn sang Vân Thường Hi, cô đã khóc đến đỏ mắt, lắc đầu nguầy nguậy.
Cô bị hắn dán băng keo bịt miệng, chỉ có thể hét trong cuống họng.
Lập Khang Dụ nhìn cô như vậy, cảm thấy bản thân hít thở không thông.
Người con gái anh nâng niu, trân trọng, đến nắm tay còn không dám nắm mạnh, vậy mà kẻ kia nhẫn tâm giày vò cô như vậy.
Bây giờ lại còn muốn đem mạng sống của cô ra đánh cược.
- Không! Tao muốn mày phải bắn nó.
Hắn tiến lại gần, cả hai chỉ cách nhau một cái bàn.
Tên kh ủng bố gạt hết giấy tờ xuống, xoay ổ đạn của khẩu súng lục rồi đặt nó lên bàn.
Đến lúc này, hắn mới ngờ ngợ nhận ra điều gì đó.
Hắn mở to mắt, gằn giọng nói:
- Mày, là mày đã bắn chết đại ca của tao.
Lần trước lúc hắn trốn thoát được, đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng những “chiến hữu” của hắn bị đội tinh nhuệ bắn chết hoặc bắt sống.
Còn có một người cao lớn sát hại luôn vị đại ca mà hắn xem trọng nhất.
Hắn cả đời cũng không quên được ánh mắt đầy thiện chiến của người đó.
Mà bây giờ, kẻ thù của hắn đã đứng trước mặt.
- Vậy thì tao càng phải bắn nó.
Cho dù hôm nay tao có chết, cũng phải để mày hối hận vì đã giết đại ca của tao!
Nói rồi, hắn dứt khoát cầm