Vân Thường Hi bị cây kem đang chảy làm cho phân tán tư tưởng, cho nên cô quyết định ăn xong kem trước, trong lúc đó sẽ suy nghĩ xem nên trả lời anh như thế nào.
Lập Khang Dụ rất kiên nhẫn chờ đợi, suốt mấy phút đồng hồ vẫn luôn nhìn theo cô, ánh mắt đem theo chút nuông chiều.
Lúc cô ăn xong, khóe miệng vẫn còn dính kem, vốn dĩ định dùng tờ giấy lót tay khi nãy lau sạch, không ngờ Lập Khang Dụ đã nhanh hơn một bước, rút thêm một tờ nữa lau miệng cho cô.
Động tác của anh rất chậm, cũng rất dịu dàng.
Vân Thường Hi nhìn đến ngẩn người, vành tai hơi nóng lên.
Gương mặt hai người đang sát gần nhau, dường như có thể cảm nhận được mỗi một hơi thở dù là nhẹ nhất của đối phương.
Đã rất lâu rồi cô mới lại có dịp ngắm nhìn gương mặt anh trong khoảng cách như thế này.
Hàng mày rậm rạp, hơi xếch lên, mang theo chút kiêu ngạo tận xương tủy.
Sống mũi thẳng, môi mỏng nhạt màu.
Sáng nay anh vừa cạo râu, cho nên bây giờ da mặt vô cùng sạch sẽ, nhẵn mịn.
Vân Thường Hi nhận ra nhịp tim của mình đập càng lúc càng nhanh, trong phút chốc đã không kiểm soát được.
Cô cúi đầu, đáp nhẹ một nụ hôn lên má anh.
Động tác của Lập Khang Dụ khựng lại.
Chỗ được cô hôn bỗng nhiên nóng ran lên, làm anh nghĩ mình sắp bỏng đến nơi.
Lập Khang Dụ siết chặt tay, làm nhàu nát cả tờ giấy mỏng đang cầm.
Vân Thường Hi lùi về sau một chút, ngại ngùng dùng tay vén tóc ra sau tai, nhỏ giọng nói với anh:
- Em không ghét chú chút nào, ngay cả lúc em quyết định từ bỏ, em cũng chỉ đang giận dỗi nên mới làm lơ chú.
- Xin lỗi em, là tôi không tốt, làm cho em đau lòng.
Vân Thường Hi nhìn dáng vẻ hối lỗi của anh, khóe môi không kiềm được mà cong hẳn lên.
- Vậy sau này chú phải đối xử với em thật tốt, không được để em đau lòng nữa.
Lập Khang Dụ ngay lập tức gật đầu ba bốn cái liền.
Anh kiên định nhìn cô, dùng giọng chắc nịch giống như đang tuyên thệ mà nói:
- Nếu tôi làm em đau lòng thêm lần nào nữa, tôi sẽ…
Cô nghe anh nói chưa dứt câu đã vội vàng bịt miệng anh lại, nhíu mày không hài lòng.
- Chú không được thề độc!
Miệng anh bị bàn tay mềm mại chặn lại, dù là vậy cũng thấy vô cùng thoải mái.
Vân Thường Hi đang áp sát tới phía anh, hai người suýt thì dán chặt vào nhau.
Lập Khang Dụ nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay của cô, mở miệng nói:
- Ừm, đều nghe em hết!
Vân Thường Hi nóng mặt, vội rút tay về.
- Nhưng mà em vẫn còn chưa đồng ý chú đâu.
Lập Khang Dụ mở to mắt.
Cô gái nhỏ này đã hôn má anh, nắm tay anh, vậy mà còn chưa chịu yêu đương với anh.
Nhìn xem, lần này ai mới bị thiệt thòi chứ? Anh ấm ức không nói nên lời, mặt xìu xuống như đống bùn.
Vân Thường Hi khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nói với anh:
- Chú phải trả lời câu hỏi của em.
Lập Khang Dụ ngay lập tức ngồi thẳng dậy, đáy mắt tràn ngập ý chí.
Từ trước đến nay anh chưa từng trượt cuộc thi nào, cho dù là lý thuyết sử dụng vũ khí hay thực hành chiến đấu cận chiến.
Cô nhìn mặt mày căng thẳng của anh, không kiềm được mà bật cười.
- Em hỏi đi.
- Câu hỏi đầu tiên: Chú nói chú chưa từng yêu đương, nhưng từng hẹn hò rồi đúng không?
Lập Khang Dụ không cần suy nghĩ lâu, chỉ hai giây đã đưa ra được đáp án.
- Chỉ có ý định tìm hiểu một người, nhưng mà không có tình cảm nên những “buổi hẹn hò” mà em nói thực chất là gặp mặt bạn bè.
Vân Thường Hi gật gật đầu, tiếp tục “tra khảo” anh:
- Chú cùng người ta làm những gì rồi?
- Đi ăn, đi dạo, đi xem phim, đi mua sắm, uống cà phê.
- Không phải, ý em là hai người đã…
Cô vừa nói vừa dùng hai ngón tay trỏ áp sát vào nhau để diễn tả.
Lập Khang Dụ ngơ ra, thật sự không hiểu cô muốn ám chỉ điều gì.
Vân Thường Hi bất lực nhìn bộ dạng ngây thơ của anh, cuối cùng vẫn phải dùng lời nói.
- Ý