Nhưng chưa để cô ra khỏi cửa, Lập Khang Dụ đã kéo tay cô lại, gọi:
- Bé con, em đợi một chút.
- Sao thế ạ?
Vân Thường Hi chưa vội đi, quay lại hỏi anh.
- Có chuyện này anh muốn nói với em.
- Chuyện gì ạ?
Cô cầm tay anh, hơi nghiêng nghiêng đầu.
- Anh muốn xin nghỉ việc ở nhà họ Vân.
Anh không làm vệ sĩ của em nữa, anh định ra ngoài mở lớp võ.
Vân Thường Hi có chút bất ngờ bèn hỏi lại:
- Anh định nghỉ việc ở nhà em?
- Ừ.
Lập Khang Dụ cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô nằm gọn trong tay mình, khẽ miết nhẹ vài lần, sau đó nói:
- Thực ra anh đã suy nghĩ chuyện này rất lâu.
Anh không muốn xuất hiện với danh nghĩa là vệ sĩ của em, cũng không muốn có quan hệ chủ tớ gì cả.
Sau khi hai chúng ta ở bên nhau, anh lại càng muốn xin nghỉ để ra ngoài làm việc, anh muốn trở thành một người xứng với em.
Vân Thường Hi nhìn anh, đáy mắt dường như phủ nhẹ một lớp hơi nước.
Hóa ra anh vẫn luôn suy nghĩ đến tương lai của cả hai, muốn vun vén cho tình yêu này.
- Em chưa bao giờ cảm thấy anh không xứng với em cả.
Lập Khang Dụ im lặng không nói.
Có lẽ người ta nói đúng, cảm giác đầu tiên khi biết yêu một người, đó chính là tự ti.
Anh cảm thấy mình không xứng với một người trẻ trung, xinh đẹp lại có gia thế tốt như Vân Thường Hi.
Anh luôn cho rằng con người cục mịch như anh sẽ không phải là mẫu “con rể” lí tưởng của gia đình trâm anh thế phiệt này.
Cho nên trong lòng anh vẫn luôn sợ rằng khi đứng cạnh cô sẽ chỉ tạo thành một “đôi đũa lệch”.
Đó cũng là một phần lí do tại sao anh luôn trốn chạy, không dám thừa nhận tình cảm của mình.
Lập Khang Dụ cong môi cười, nói tiếp:
- Anh vốn định sẽ xin ba em trước, sau đó mới nói với em.
Nhưng anh muốn em là người biết đầu tiên, những chuyện về anh sẽ không phải nghe người khác kể lại.
Vân Thường Hi nhìn anh, xúc động không thôi.
Anh lo nghĩ cho cảm nhận của cô như thế, sợ cô suy nghĩ nhiều sẽ không vui.
Cô tiến tới hai bước, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh, áp tai lắng nghe nhịp đập bình ổn trong lồ ng ngực.
- Khang Dụ, em thích anh, thật sự thích anh lắm.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Vân Thường Hi gọi tên anh thân mật như thế.
Trước đây nếu không gọi “chú”, cô sẽ hay gọi đầy đủ cả họ lẫn tên, nhưng lần này chỉ đơn giản là hai chữ “Khang Dụ” nhưng lại khiến anh có cảm giác ấm áp, thân thuộc.
Lập Khang Dụ siết tay, ôm cô chặt hơn chút nữa, phải cố gắng lắm mới kiềm được cảm giác muốn khảm cô vào l ồng ngực.
- Anh cũng thích bé con của anh lắm.
Cảm ơn em đã thích một người lỗ m ãng như anh.
Vân Thường Hi bật cười, cô nói nhỏ với anh:
- Anh không có lỗ m ãng mà.
Chỉ là hơi nóng tính thôi.
Cô thả lỏng tay, ngẩng mặt lên nhìn anh, trong mắt có đôi chút thất vọng.
- Nhưng nói như vậy có nghĩa là sau này anh không ở trong nhà em nữa à? Số lần gặp mặt cũng sẽ ít đi đó.
Nói rồi, cô phụng phịu, bộ dạng như muốn giận dỗi anh.
Lập Khang Dụ không chịu nổi trước sự đáng yêu anh, vừa nựng chóp mũi cô vừa nói:.
Ngôn Tình Sủng
- Đợi anh kiếm đủ tiền sẽ cưới em, khi đó hai chúng ta lại về chung một nhà.
Em chờ anh, có được không?
Vân Thường Hi gật đầu không biết bao nhiêu lần, nhiều đến độ khiến Lập Khang Dụ phải dùng tay ôm má để giữ cô lại.
Anh cười, hôn lên má cô một cái rồi nói:
- Được rồi, bé ngoan mau về ngủ thôi.
Anh đưa em lên nhé!
- Dạ.
Hai người dính nhau như sam, đi từ tầng một lên tầng hai cũng phải tay nắm tay thắm thiết.
Đoạn đường không dài, thoáng chốc đã tới cửa phòng cô.
Lập Khang Dụ vặn tay nắm cửa, hất cằm bảo cô đi vào trong.
Vân Thường Hi vẫn chưa chịu vào, cô