Vân Thường Hi thấy hơi chói mắt, nhíu mắt tỉnh dậy.
Cô định kêu anh nhưng lại thấy Lập Khang Dụ đang nghe điện thoại lại thôi, tự ngồi dậy chỉnh lại đầu tóc, quần áo.
Lúc nãy anh định lay cô dậy nhưng chưa kịp làm, điện thoại bỏ trong túi đã rung lên.
Nhìn thấy cô đang chớp mắt, anh mới hỏi nhỏ:
- Dậy rồi à? Về thôi.
- Ừm.
Cô đáp lại, giọng hơi ngái ngủ, nghe giống như giọng trẻ con lúc sáng sớm.
Vân Thường Hi đứng dậy, tay ôm áo khoác của anh, nói:
- Em sẽ về giặt rồi trả lại cho chú.
- Không cần.
Cháu không bẩn.
Vốn dĩ cô định về ôm chiếc áo này ngủ thêm một tối nữa rồi mới trả lại nhưng giờ lại bị anh chặn ngang, có chút thất vọng.
Nhưng vừa rồi anh nói cô không bẩn, ý là sao vậy? Là không bài xích cô phải không? Nếu vậy không phải trên áo anh sẽ lưu lại mùi hương của cô sao? Vân Thường Hi tự trách mình sao lúc nãy không xịt thêm vài lần nữa, không thì dấu ấn của cô lại càng rõ ràng hơn nữa.
- Khi nãy ai gọi cho chú vậy? Là ba em hả? Em đã xin phép ba cho chú nghỉ tối nay rồi mà? Chú Tống đâu, sao lại phải gọi cho chú?
- Không phải.
Người nhà gọi.
Vân Thường Hi đuổi theo anh.
Cô không thấp, đã cao một mét bảy, chân rất dài nhưng vẫn không đuổi kịp anh.
Phải rồi, Lập Khang Dụ cao một mét chín, dù anh đi bình thường cũng khó đuổi kịp chứ chưa nói gì đến chạy.
Cô chưa từng nghe ai nói nhiều về gia cảnh nhà Lập Khang Dụ, chỉ biết mẹ anh năm nay tầm năm mươi lăm tuổi, bằng tuổi mẹ cô.
Còn ba anh đã mất trong một lần thực hiện nhiệm vụ.
Vân Thường Hi chưa gặp mẹ anh bao giờ, chỉ tự mình tìm hiểu.
Lập Khang Dụ là người kín tiếng, không tiết lộ gì cả.
- Vậy chú về trước đi, em gọi chú Lưu lên đón cũng được.
Vân Thường Hi tuy bướng bỉnh nhưng cũng rất hiểu chuyện, nếu như nhà anh có việc cô cũng không giữ anh lại làm gì.
Nói rồi cô ngay lập tức mở điện thoại, định gọi lái xe đến thật.
- Không cần, không phải chuyện gấp.
Tôi đưa cháu về.
Cô nhìn anh, gật gật đầu.
Không phải chuyện quan trọng là tốt rồi.
Nhưng nếu không phải vì cuộc điện thoại ấy làm gián đoạn thì cô còn định rủ anh đi dạo chợ đêm một vòng, ăn no nê mới quay về.
Vân Thường Hi đứng đợi anh đánh xe từ dưới hầm lên, mặt hơi rầu rĩ mà ngồi vào.
Cả đoạn đường anh không hề nói gì, chỉ thuận tay mở một kênh tin tức lên nghe.
Cô từ trước đến nay rất ít khi xem thời sự, mặc dù có ba làm chính trị nhưng cô hầu như không để tâm mấy.
Thế mà người cô thích lại đang ngồi nghe phát thanh viên phân tích về nguyên nhân lạm phát mấy năm gần đây.
Hai người im lặng chẳng nói gì, bên tai cô chỉ có mấy thuật ngữ chuyên ngành nghe không hiểu hết.
Buồn chán, Vân Thường Hi hạ cửa kính xe xuống để hít thở một chút, tiện thể để âm thanh náo nhiệt bên ngoài lọt vào trong xe, phá tan bầu không khí ngột ngạt này.
Nhưng chưa kịp để cô làm gì, Lập Khang Dụ đã kéo cửa xe lên, cùng lúc nói:
- Mặc áo len quần dài thì hãy mở.
Vân Thường Hi quay lại nhìn anh, nhíu mày biểu thị mình đang tức giận nhưng cũng không nói lời nào, chỉ điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình rồi thầm trách anh khó tính như một ông già vậy.
Rất nhanh sau đó, chiếc xe đã về tới biệt thự.
Vân Thường Hi biết cuộc hẹn hò lần này chỉ có thể kéo dài tới đây, không cam lòng mà dặn dò anh một vài câu:
Em vào nhà đây.
Chú lái xe cẩn thận, đi chậm thôi nhé!
- Ừ.
Anh chỉ trả lời ngắn gọn, sau đó chạy thẳng xe vào gara.
Chốc sau lại ngồi trên chiếc moto đen phóng ra ngoài.
Vân Thường Hi ở trên tầng nhìn xuống, cứ ngóng mãi theo bóng dáng nam tính của anh cho đến khi nó khuất sau mấy rặng cây.
Cô ngã xuống giường, loay hoay tìm điện thoại trong túi xách định gọi cho Hạ Phi Phi.
Tâm linh tương thông, cô còn chưa kịp ấn vào kí hiệu gọi điện đã thấy cô bạn thân gọi tới.
- Thế nào rồi? Ôm có đã không? Ông chú của cậu