Đáy lòng Trần Niên hơi kích động, lông mi cô cũng nhẹ nhàng run rẩy theo.
Cô nói ra suy đoán của mình: "Có phải con của vị trưởng bối trong nhà lại gặp phải đề bài khó đúng không ạ?"
Nếu không thì anh còn có chuyện gì cần đến sự giúp đỡ của cô đâu?
“Thông minh lắm.” Giọng của Trình Ngộ Phong nhỏ lại, giống như thì thầm bên tai cô.
Trần Niên nhịn không được sờ sờ tai, tâm trí cô rối loạn, không hiểu sao lại nhớ tới tối qua lúc trên xe của anh, khi mùi hương mát lạnh đầy nam tính kia phả vào người cô…
Sau đó người bên kia nói thêm điều gì nữa, cô chỉ kịp bắt được một vài từ quan trọng, chậm chạp “Vâng” một tiếng, “Không có gì, không phiền phức ạ.” Dù sao cô cũng đặc biệt hứng thú với những đề bài có độ khó cao.
“Trần Niên,” Trình Ngộ Phong đứng cạnh cửa sổ sát đất, đưa tay mở hai nút trên cùng của áo sơ mi, cổ áo mở rộng ra khiến xương quai xanh lộ rõ, làm xong những việc này, anh đã sắp xếp rõ ràng lời nói tiếp theo: “Nếu sau này có vấn đề không thể tự mình giải quyết thì hãy đến tìm tôi”.
Anh lại nhìn sang phía ông nội cách đó không xa vẫn luôn chú ý tới bên này, cố gắng để giọng nói mình bình thường: “Sau này có thể vẫn còn đề bài cần em giúp đỡ, vì vậy không nên nghĩ em đang làm phiền tôi.” Từ trước đến nay, Trình Ngộ Phong trong công việc luôn là người mạnh mẽ kiên cường, nói một không nói hai, mặc dù thỉnh thoảng có cùng đồng nghiệp trêu đùa chuyện cá nhân nhưng anh chưa từng dùng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, đặc biệt đối phương là cô gái mới chỉ 18 tuổi.
Có lẽ anh hiểu rằng Trần Niên không muốn gây phiền phức cho người khác, vì thế trước hết cần để trong lòng cô buông xuống gánh nặng tâm lý.
Trong chốc lát, Trần Niên cũng không biết nói gì, hơi thở không tự giác trở nên chậm lại.
Từ nhỏ, mẹ cô đã nói việc mà bản thân có thể tự mình giải quyết thì không cần phiền đến người khác.
Giống như lần đầu cô sắc thuốc cho bà ngoại, không nắm chắc điểm mấu chốt, không chỉ làm bếp thuốc bị đổ mà còn khiến bàn tay phỏng rộp nhiều chỗ.
Lúc đó đau đến chảy nước mắt, cô lại có thể kiên cường không để nó rơi xuống, lần nữa châm lửa sắc một ấm thuốc khác.
Đây là lần đầu tiên có người nói với cô có thể đến tìm anh.
Hơi nữa giọng điệu của anh còn là “không sao, tôi để cho em làm phiền.” Trái tim Trần Niên đập mạnh, cô ngẩng đầu nhìn về phía xa, ngoài những bóng cây thì khắp nơi đều có ánh nắng bao phủ, sáng rực rỡ, cô dùng sức nắm lấy điện thoại: “Được”. Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | Nhảy hố truyện
Cơn gió nóng buổi trưa thổi tới khiến cả người cô nóng lên, cơ thể giống như không chịu sự điều khiển của cô, cả người đều lâng lâng, cô nhảy nhảy vài cái dưới ánh nắng mặt trời, nhảy đến đầu đầy mồ hôi, nhảy đến nở ruột nở gan.
Đến khi cuộc gọi kết thúc, Trần Niên cũng không thể giải thích bản thân cô làm thế nào nói ra chữ “được” một cách tự nhiên nhẹ nhàng như vậy?
Cô lau mồ hôi trên trán, quay lại kí túc xá nghỉ ngơi.
2 giờ 30 phút chiều, Trần Niên đúng giờ có mặt tại phòng 303.
Cô vừa ngồi xuống không lâu, ba người khác cũng lần lượt đi tới.
Cả người Âu Dương Bân giống như vừa ngâm trong nước, trên mặt xuất hiện hai mảng màu đỏ, đôi môi tái nhợt, cậu đứng trước máy điều hòa đang tỏa ra không khí mát lạnh, không ngừng vén đồng phục lên đón khí lạnh từ điều hòa, miệng phát ra âm thanh thỏa mãn.
“Mọi người biết không?” Cậu đắc ý quay đầu lại: “Trưa nay tớ cùng mấy người bên khoa thể ɖu͙ƈ chơi một trận bóng, trận đấu phải nói là rất kịch liệt.
Vốn dĩ tỉ số hòa nhau, nói thì chậm nhưng lúc đó xảy ra rất nhanh, vào giây phút cuối cùng, tớ nhảy một bước cao ba thước, nhảy một cái chính là một cú úp rổ, ghi điểm hoàn mỹ!”
“Thật sao?” Thu Hàng Hàng cảm thấy kì lạ nói, “Lần này cái tên đại ma đầu Hứa Viễn Hàng không đè cậu xuống đất cọ xát chút nào sao?”
Cậu ta cười lớn, khoa chân múa tay hát lên: “Cọ xát, cọ xát…” Âu Dương Bân vứt cho cậu ấy một ánh mắt khinh thường: “Sao có thể, lần này cậu ta cùng đội với tớ, có điều cậu ta quả thật siêu lợi hại, trong vòng ba phút ném vào năm quả!"
"Âu Dương Bân, không phải cả trận đấu cậu chỉ ném vào một quả đấy chứ?” Trương Ngọc Hoành suy đoán hợp tình hợp lí, suy cho cùng có Hứa Viễn Hàng ở sân bóng, những người khác đều trở thành nền cho cậu ta phát huy mà thôi.
“Nếu không có tớ ấy hả,” Âu Dương Bân hừ hừ hai tiếng,
”Kết quả cuối cùng không phải sẽ là hòa sao?” Mấy nam sinh tranh luận về trận bóng rổ với tinh thần sôi nổi, miệng giống như ngậm trân châu, từng chuỗi từng chuỗi nhả ra, thao thao bất tuyệt, giọng nói lớn tới mức át cả tiếng chuông báo vào lớp, mãi tới khi thầy Tằng đem bài thi tới, bọn họ mới quay về chỗ ngồi.
Thầy Tằng đã tận dụng thời gian nghỉ trưa đem bốn bài kiểm tra ra chấm điểm nhận xét: “Âu Dương 89 điểm, Thu Hàng Hàng 90 điểm, Trương Ngọc Hành 92 điểm, Trần Niên…” ông dừng một chút “96 điểm."
"Chết tiệt!” người điểm thấp nhất - Âu Dương suýt nữa thì tức hộc máu.
Đây là bài kiểm tra đầu tiên của lớp, đề thi Vật lý đúng là rất khó, toàn bộ bài thi không ra đề theo kiểu bình thường, giải cách nào cũng gặp vấn đề, không cẩn thận một chút là sẽ rơi vào bẫy.
Khi cậu nghe thấy bản thân được 89 điểm đã cảm thấy hài lòng với kết quả này, vậy mà không ngờ phía sau vẫn còn số điểm 96 to tổ bố đang chờ… Mà chủ nhân của 96 điểm lại là….Trần Niên.
Ở trong suy nghĩ của bọn họ, cô chính là một đóa hoa nhỏ, ngay cả giọng nói khi nói chuyện cũng nhẹ nhàng mềm mại, không ngờ đây mới là chân nhân bất lộ tướng, lần lộ diện này thuận tay giáng xuống sấm sét giữa trời quang, Âu Dương vội vàng di chuyển cơ thể, ngồi cách xa Trần Niên một chút.
Trương Ngọc Hoành và Thu Hàng Hàng nhìn về phía Trần Niên đang xấu hổ, nét mặt khó giấu vẻ kinh ngạc, có điều càng khiến bọn họ ngạc nhiên hơn chính là lời nói tiếp theo của thầy Tằng - người đang đứng trên bục giảng: ”Kết quả bài thi đều ở trong tay của các em, trong lòng các em đều rõ ràng rồi, lần này tôi muốn phê bình một bạn học.” Nghe tới hai chữ “phê bình”, người duy nhất không đạt 90 điểm - Âu Dương nhắm chặt mắt lại, ngay sau đó lập tức dùng sức mở mắt ra, thẳng lưng thành thật chờ đợi bị phê bình.
Không ngờ thầy Tằng vậy mà đọc tên Trần Niên. Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | Nhảy hố truyện
Trần Niên đứng dậy theo phản xạ tự nhiên, ánh mắt cô hơi bối rối và hoảng hốt.
Miệng Âu Dương há to, mắt trừng lớn nhìn cô rồi lại nhìn về phía thầy Tằng, vẻ mặt so với cô càng khó tin hơn.
Không phải cô ấy là người cao điểm nhất à?
Vì sao còn bị phê bình?
Vậy thì ba người bọn họ đây có cần sống nữa không?
“Trần Niên,” Thầy Tằng lại lên tiếng: “Em tự xem xem mình sai lỗi gì?” Trần Niên cầm bài của mình lên nghiêm túc xem, gương mặt nóng bừng lập tức đỏ hồng một mảng, “Là câu trắc nghiệm về gia tốc tiếp tuyến ạ.” Bởi vì cô tính sai một tham số, vừa đúng bước cuối cùng để lựa chọn kết quả, vì thế mới không do dự khoanh vào đáp án sai, trước đây cô không có thói quen kiểm tra lại, như vậy 4 điểm là bị trừ ở chỗ này.
“Đã hiểu vì sao em đạt số điểm cao nhất nhưng thầy vẫn phải phê bình em rồi chứ?” Thầy Tằng nói chậm hơn một chút, ”Bởi vì em phạm phải lỗi nhỏ không đáng mắc phải, em vốn dĩ có thể đạt điểm tối đa."
"Em rõ rồi, thưa thầy,” Trần Niên cắn cắn môi, ”Lần sau em sẽ chú ý."
"Ngồi xuống đi.” Âu Dương thở ra một hơi, quay xuống phía sau dùng khẩu hình miệng nói với Trương Ngọc Hoành và Thu Hàng Hàng: thật nghiêm khắc! Hai người phía sau cũng
đồng cảm, cảm giác tự hào kiêu ngạo khi dựa vào năng lực giành lấy số điểm tuyệt đối để vào “lớp mũi nhọn” giống như hoa bồ công anh trong gió vậy, lác đác bay đi.
Đều là những học sinh mũi nhọn, thầy Tằng chỉ phân tích một vài chỗ và phát tiếp hai đề thi rồi để bọn họ tự học.
Vừa tan học, Trần Niên đã bị ba nam sinh vây quanh, Âu Dương nheo nheo đôi mắt hẹp dài, cơ thể lắc lư, khoa trương lùi sau vài bước, tay nắm thành quyền: “Chị Niên, thất lễ, thất lễ.” Trần Niên vốn định cầm cốc ra bên ngoài lấy nước thì Thu Hàng Hàng giành lấy cốc của cô, cả người biến mất trước cửa lớp.
Trương Ngọc Hoành bình tĩnh hơn so với hai người kia nhưng cậu cũng không che giấu ánh mắt nhìn Trần Niên đã khác trước, đối với kẻ mạnh, gặp được đối thủ càng mạnh hơn, ngược lại càng kích thích ý chí chiến đấu.
Trước kia là bọn họ hạn hẹp, cho rằng học ở Nhất Trung thì các giải thưởng thi đua lớn nhỏ đạt được đã là rất ghê gớm, ai ngờ núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, cũng khó trách trường học tốn nhiều công sức như vậy cướp cô ấy về đây.
Bây giờ cậu vô cùng mong đợi lần kiểm tra tiếp theo.
Ngược lại, Trần Niên bị hành động của bọn họ khiến cho không biết làm sao, Thu Hàng Hàng rót nước xong quay lại, cô nhận lấy ly nước, "Cảm ơn cậu."
"Đừng khách sáo!" Miệng lưỡi Âu Dương như bôi dầu, ba hoa chích chòe khen cô, Trần Niên chột dạ né tránh ánh mắt sáng quắc của cậu ta, "Thật ra tớ chỉ học khá tốt Toán học và Vật Lý, những môn khác thì bình thường thôi." Cô không nhắc tới điểm số Ngữ Văn và Anh văn thê thảm không nỡ nhìn của mình, ở trước mặt các bạn học mới dù sao cũng phải giữ lại cho mình một chút mặt mũi.
Người nói vô tâm, người nghe có ý, nếu là người khác nghe thấy những lời này có thể sẽ cảm thấy cô khiêm tốn hoặc là ngại ngùng, nhưng ba nam sinh này đều chỉ chú ý vào một điểm.
"Thật à?" Trương Ngọc Hoành chen lời vào, "Vậy nhất định hôm nào phải so tài Toán học một chút nhé."
"Được đó, được đó!" Âu Dương và Thu Hàng Hàng xoa xoa tay vào nhau, hai mắt sáng lên, nhao nhao muốn thử.
Trần Niên lập tức cảm thấy áp lực vô cùng, nhưng trong đó lại xen lẫn chút hưng phấn.
Không ngờ ước mong so tài Toán học đã trở thành hiện thực vào sáng thứ Hai, thầy dạy Toán mang cho bọn họ một bộ đề thi làm lễ gặp mặt, lễ nhẹ tình nặng, một bộ đề thi làm xong cũng vừa đúng lúc tan học, mọi người đều đói đến hoa mắt chóng mặt.
Chuông tan học vừa vang lên, thầy dạy Toán thu lại bài thi xong, quay người nhìn thì bốn học sinh đã chạy mất dạng, ông lắc đầu cười một tiếng.
Trần Niên cầm thẻ ăn mới tinh của trường lao tới nhà ăn, thuận lợi chọn xong thức ăn, cô đưa mắt nhìn đám người đông nghịt xung quanh, không thấy mấy người cùng phòng ký túc xá đâu cả nhưng ngược lại ở bên cạnh cửa sổ trong góc nhìn thấy Trì Vân Phàm.
Cô bưng khay thức ăn đi tới, "Này, Vân Phàm." Trì Vân Phàm đã quen nghe thấy tên đầy đủ của mình, mới đầu còn chưa kịp phản ứng "Vân Phàm" này là gọi ai, cô liếc mắt nhìn vẻ mặt tươi cười của nữ sinh trước mặt, trong đầu tìm tòi một khuôn mặt tương ứng, à, tên là Trần Niên.
"Tớ có thể ngồi đây không?" Trì Vân Phàm gật gật đầu, vẫn là khuôn mặt trong trẻo đạm mạc ấy.
Hai người đặt khay thức ăn đối diện nhau, một bên phong phú, một bên đơn giản, trái ngược hoàn toàn với tính tình của hai cô gái.
Khi ăn cơm thì Trì Vân Phàm rất yên lặng, mỗi một động tác đều vô cùng đẹp đẽ, ngay cả lúc buông thìa cũng không gây ra tiếng động.
Trần Niên cũng ngại nói chuyện cùng cô ấy, cô cúi đầu uống một ngụm canh cà chua trứng, đột nhiên bên tai nghe thấy một giọng nói, Trần Niên vô thức nhìn về phía TV ở đối diện.
"Sau buổi họp sáng nay, người đại diện phát ngôn của cục hàng không dân dụng đã công bố tin tức về báo cáo điều tra sự kiện "616" của hãng hàng không Chiêu Viễn.
Tổ điều tra đã tiến hành thẩm vấn những nhân viên có liên quan, thông qua ghi âm cuộc gọi và rada giám sát cùng một loạt các công việc điều tra phân tích dữ liệu ghi chép của chuyến bay thì nhận định nguyên nhân gây ra tai nạn là do thời tiết xấu.
Trong tai nạn này, hệ thống vận hành của máy bay đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng và nhiều hệ thống khác cũng xuất hiện trục trặc, động cơ bên trái ngừng hoạt động giữa không trung, máy bay rung lắc kịch liệt khiến cho phi công không thể duy trì độ cao an toàn...." Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | N h ảy hố*truyện hay
"Trong sự kiện này, cơ trưởng Trình Ngộ Phong đã thể hiện tinh thần trách nhiệm cao, trình độ kỹ thuật bay thành thạo và sự cơ trí khi đưa ra các phán đoán, dưới sự điều khiển của anh, toàn thể hành khách và phi hành đoàn đã bình an vô sự hạ cánh an toàn, anh đã cứu tính mạng của 271 con người, cùng nhau tránh khỏi một vụ tai nạn hàng không thảm khốc, đề nghị khen thưởng....." Sau đó ống kính chuyển sang quay Trình Ngộ Phong, ngay cả nước mà Trần Niên cũng quên uống, tay cầm thìa của cô ngừng giữa không trung, hai mắt dính chặt vào màn hình TV.
Trình Ngộ Phong mặc một bộ âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, anh còn đặc biệt thắt cà vạt trông anh tuấn phong độ vô cùng, chỉ là nhìn có vẻ hơi nghiêm túc.
Hình ảnh vẫn không thay đổi, người dẫn chương trình đang tiếp tục nói: "An toàn là chủ đề muôn thuở của hàng không dân dụng, cũng là công việc quan trọng nhất của ngành hàng không....." Trần Niên cảm thấy giọng nói của người dẫn chương trình như vọng lại từ nơi xa, dường như ngay cả những âm thanh huyên náo xung quanh cũng đã biến mất, tim cô đập loạn vô cùng, không biết nên thể hiện tâm tình phức tạp bây giờ như thế nào.
Phải miêu tả thế nào sự gắn bó sinh tử lúc nguy hiểm vô cùng ấy đây?
Phải làm sao biểu đạt tâm tình kích động của mình?
Phải làm thế nào để người đàn ông kia biết được là cô vô cùng vô cùng sùng bái và cảm kích anh đây?! Vừa vặn đối diện có một đối tượng để cô bày tỏ tất cả, Trần Niên nở một nụ cười thật tươi, trong nháy mắt biến thành một vẻ mặt say mê: "Cậu biết không?
Cơ trưởng Trình Ngộ Phong mà thời sự vừa mới nói tới, anh ấy đặc biệt, đặc biệt lợi hại!"
Hơn nữa.....Tớ còn quen biết anh ấy.
***