Trình Ngộ Phong bước nhanh tới bắt lấy tay Trần Niên trước khi cô mở khuy áo ngực, động tác của Trần Niên bị ngăn cản, lại tựa như bị bỏng bởi nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay truyền đến, cô bèn mở đôi mắt còn mông lung ướt đẫm ánh nước, yên lặng nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc.
Trình Ngộ Phong bị ánh mắt này của cô nhìn đến mức cổ họng và bụng dưới căng chặt. Đàn ông gần 30 khí huyết dồi dào, ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng bàn tay nên đương nhiên tự chủ đang ở bên rìa mất khống chế. Anh cố gắng nhắm mắt, đè nén cảm xúc mãnh liệt nào đó trong cơ thể xuống, lần nữa nhét người vào trong chăn rồi lại đến phòng chứa đồ lấy váy ngủ sạch sẽ thay cho cô.
Làm xong những chuyện này, Trình Ngộ Phong ngồi lặng lẳng bên giường mười mấy phút, Trần Niên trở mình đưa lưng về phía anh rồi ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, anh sờ trán cô thăm dò nhiệt độ, không có gì khác thường.
Anh tắt đèn lớn, chỉ chừa một chiếc đèn tường nhỏ, sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lần tắm này lâu hơn rất nhiều so với trước đây.
Nước trong vòi hoa sen dội xuống đầu, chảy dọc theo đường cong cơ thể, trên sàn nhà tích một lớp nước mỏng manh, ánh nước lung linh.
Trong làn hơi nước lờ mờ, người đàn ông hơi cúi người tựa trên tường, trong không gian bí ẩn nơi này, anh thả lỏng bản thân đắm chìm vào thế giới kiều diễm.
Một lúc sau, tiếng thở dốc trầm thấp đầy kiềm nén bật ra từ cổ họng, dần dần, tiếng nước cũng ngừng theo.
Trình Ngộ Phong bước ra từ phòng tắm, mái tóc chỉ dùng khăn mặt lau sơ qua, nhìn có hơi lộn xộn nhưng lại tăng thêm vẻ lười biếng thoải mái, anh cài xong nút áo ngủ, ngẩng đầu nhìn người đang nằm trên giường thì không khỏi bật cười.
Không biết Trần Niên đá chăn từ lúc nào, chiếc áo ngủ kiểu nam quá rộng khiến cơ thể thon thả của cô trông càng nhỏ nhắn xinh xắn hơn, cô cau mày, bàn tay cứ ngọ nguậy mãi, dường như vẫn còn muốn cởi bỏ trói buộc trước ngực mình.
Có lẽ thật sự không thoải mái nhỉ? Nếu không mở ra, chắc là cả buổi tối cô đều ngủ không yên.
Trình Ngộ Phong mất ba giây để đưa ra lựa chọn.
Mặc dù lần đầu tiên làm chuyện này nhưng cũng may là khả năng lĩnh ngộ của anh vô cùng tốt, sau khi tìm hiểu đơn giản đã nhanh chóng biết cách cởi ba hàng nút buộc, chỉ là, tiếp đó xuất hiện một chút bất ngờ.
Cảm giác ràng buộc biến mất nên Trần Niên cũng thả lỏng hai đầu mày, mãn nguyện xoay người lại, vừa vặn đè bàn tay to lớn chưa kịp rút ra của Trình Ngộ Phong bên dưới....
Chạm trúng nơi mềm mại kia, cảm giác nuột nà trơn bóng chảy xuôi trong lòng bàn tay khiến ánh mắt Trình Ngộ Phong trở nên dịu dàng đến vô cùng tận, sao con gái có thể mềm mại đến vậy, cứ như làm bằng nước ấy, bóp nhẹ một cái... Nhận ra mình đang làm gì, động tác của anh đột nhiên dừng lại, chậm rãi rút tay trở về.
Đêm nay, anh đã mất khống chế rất nhiều lần.
Trần Niên vẫn còn ngủ say sưa.
Trình Ngộ Phong chỉnh lại góc chăn cho kín kẽ rồi đóng cửa đi ra ngoài, anh băng qua phòng khách to lớn, đẩy cửa sổ sát đất ra và dựa vào cạnh ban công. Mặt trăng nấp sau tầng mây màu xám bạc, mấy ngôi sao sáng tô điểm xung quanh, trên bầu trời đêm có ánh đèn lấp lóe từ đủ loại máy bay, bên dưới mặt đất là ánh sáng ấm áp của hàng ngàn hàng vạn ngọn đèn, người xe tấp nập.
Vừa đúng lúc cơn gió thu lạnh lẽo thổi tới xua tan cảm giác khô nóng trong người Trình Ngộ Phong. Anh đứng đó rất lâu, mãi cho đến khi tất cả những xao động hoàn toàn lắng xuống mới xoay người trở về phòng khách.
Đêm đã khuya, cả thành phố đều rơi vào trạng thái ngủ say.
Trần Niên đang hít thở đều đều trên chiếc giường lớn ở phòng ngủ chính, sắc mặt khi ngủ điềm tĩnh, cô đang có một giấc mơ, mơ về ngày thu năm mình 13 tuổi.
Khi đó, đúng lúc Lộ Chiêu Đệ rụng dâu lần đầu, không ai dạy cô đó là gì nên cô rất sợ, cứ tưởng mình sắp chết rồi, cũng không dám nói cho ai biết, ban ngày mặc hai cái quần đi học còn tối thì dùng bao nilon bao lại ngủ, thậm chí còn viết một bức di thư.
May là cô giáo phát hiện đầu mối thông qua dấu vết trên ghế Lộ Chiêu Đệ nên gọi đến văn phòng, bảo cô mau về nhà tìm mẹ.
Lộ Chiêu Đệ mê mang mà về đến nhà, lấy hết dũng khí nói chuyện này với mẹ. Miêu Phượng Hoa liếc cô một cách quái gở, vứt cho cô một miếng băng vệ sinh rồi bỏ đi đánh bài.
Không giống với tình cảnh của Lộ Chiêu Đệ, Trần Niên may mắn hơn rất nhiều, sau khi phát hiện cơ thể bất thường thì lập tức tìm mẹ, Đường Như Ý rất kiên trì, cẩn thận giải thích kiến thức sinh lý cho cô nghe, còn cười động viên cô: "Đừng lo lắng, đó là vì con lớn rồi."
Đã rất lâu mẹ không xuất hiện trong mộng, Trần Niên bị giấc mộng đẹp này níu kéo rất lâu nên khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang, cô nhìn khắp bốn phía, ánh mắt mờ mịt không biết mình đang ở đâu, cũng may là hơi thở bao bọc bản thân khá quen thuộc, cô bèn nhìn kỹ lại, đây là phòng ngủ của Trình Ngộ Phong ư?
Sao cô lại ở nơi này?
Ký ức tối qua là những mảnh đứt rời vụn vặt, chắp vá không thành hình ảnh hoàn chỉnh, Trần Niên xoa xoa đầu mày đang đau nhức, chỉ cảm thấy bụng dưới cũng xót xót căng căng theo, cô khẽ động đậy, từ giữa hai chân bỗng tuôn ra một luồng nước nóng.
Cái kiểu ẩm ướt dinh dính thế kia chắc có lẽ dì cả đã đến thăm được một khoảng thời gian rồi….
Trần Niên ôm một tia may mắn cuối cùng mà vén chăn lên xem xét, trên ga giường màu xám quả nhiên có một mảng đỏ ẩm ướt, cô che mặt hét to một tiếng.
Trình Ngộ Phong đang uống nước ngoài phòng khách, nghe thấy tiếng thét gào trong phòng bèn lập tức vọt vào: "Sao vậy?"
Trần Niên trốn trong chăn như con đà điểu, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cô vốn không dám đối mặt với anh: "Em... em... chuyện đó... ga trải giường..."
Trần Niên lắp bắp không rõ ràng nhưng thông qua nét mặt cùng động tác của cô, Trình Ngộ Phong vẫn hiểu được, rốt cuộc thì lớn hơn 10 tuổi không phải vô dụng, anh bình tĩnh hơn cô nhiều, "Anh biết rồi."
Trình Ngộ Phong đi ra ngoài, đến cửa lại dừng bước.
Trần Niên ngồi trên giường, từ đuôi mắt thoáng thấy đôi chân dài của anh xuất hiện lần nữa, tiếp đó nghe thấy anh hỏi: "Em có thương hiệu nào thường dùng không?"
Mặt Trần Niên nóng lên, nhanh chóng liếc anh một cái rồi nói ra một cái tên.
Trình Ngộ Phong xoa xoa đầu cô: "Không sao, anh
sẽ giải quyết.”
Trần Niên nghe hiểu, anh muốn nói là đi mua băng vệ sinh và dọn dẹp ga trải giường, có anh ở đây, cô không cần lo lắng tới những việc này, Trần Niên khẽ rũ hàng mi dài, nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng.
"Ngoan." Trình Ngộ Phong hôn một cái trên trán cô, "Chờ anh về, nhanh thôi."
Trần Niên lại "Vâng” một lần nữa.
Một lúc sau, nghe bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, cô mới bật cười ngã vật lên giường, cười xong mới phát hiện áo trên người là áo ngủ của Trình Ngộ Phong, ống tay áo màu xám, chất liệu tơ tằm mềm mại ôm sát người.
Ôm sát người?
Trần Niên cúi đầu nhìn áo lót treo lỏng lẻo trước ngực, liều mạng tìm tòi từng mảnh vỡ ký ức trong đầu, có phải là đêm qua cô uống say nên chỉ mở nút buộc chứ không cởi hoàn toàn mà đã đi ngủ không?
Nhất định là vậy!
Thế áo ngủ thì sao? Chắc không phải là cô tự thay đó chứ?
Không phải cô vậy có thể... là ai?
Trần Niên không khống chế được suy nghĩ của mình dâng trào theo một phương hướng không thể miêu tả nào đó, tưởng tượng tối hôm qua Trình Ngộ Phong hành động như thế nào, cô liền mắc cỡ đỏ bừng cả hai lỗ tai.
Tại sao lại say chứ aaaaaa?!
Nếu lúc đó cô tỉnh táo, vậy thì tốt biết bao.
Anh đã thấy rồi ư?
Anh có thích không?
Haizz...
Điện thoại trên bàn liên tục rung lên, Trần Niên thoát khỏi tưởng tượng màu hồng phấn, vừa cầm lên xem đã thấy tin nhắn trong nhóm WeChat bốn người đang bay khắp trời, phần lớn đều do Âu Dương và Thu Hàng Hàng gửi, chọc ghẹo cô đủ thứ vì những hành vi sau khi say của cô.
Trần Niên lướt lên kiểm tra tin, cuối cùng cũng hiểu đại khái chuyện tối hôm qua.
Hoá ra sau khi cô say, Trình Ngộ Phong vừa lúc gọi điện thoại tới, sau khi tìm hiểu rõ tình huống, anh đã đến đón cô đi.
Nghe bọn họ nói chuyện hình như là nghĩ Trình Ngộ Phong đưa cô về ký túc xá? Đúng vậy, Trần Niên cũng rất tò mò, tại sao không phải ký túc xá mà lại đến nhà anh?
Đương nhiên, Trần Niên không nghĩ Trình Ngộ Phong không phải là chính nhân quân tử, anh vốn sẽ không làm chuyện giậu đổ bìm leo, thế nhưng không chờ cô nghĩ ra đáp án thì Trình Ngộ Phong đã trở lại, cô nhận túi giấy trên tay anh, đi vào phòng vệ sinh.
Chờ cô chậm chạp giải quyết xong đi ra, ga giường trong phòng ngủ đã được đổi, trong phòng ăn, bữa sáng nóng hổi cũng đã được dọn lên bàn.
Trần Niên đói cồn cào nên ngồi xuống là bắt đầu ăn ngay, món cháo nấu nhừ thanh đạm ngon miệng khiến cô húp một xíu đã thấy đáy, ăn xong thì bụng cũng hơi lưng lửng rồi.
Trình Ngộ Phong lại bưng một bát nước gừng đường đỏ đến đặt trước mặt cô.
Không ngờ đến ngay cả cái này anh cũng biết.
"Trình tiên sinh.”
"Hả?"
Trần Niên cười, ánh mắt cong cong: "100 điểm nha."
Trình Ngộ Phong cũng cười theo, giọng nói khá nhỏ nhưng không che giấu được vui sướng: "Nói như vậy thì không còn không gian phát huy nữa à?”
Nghĩa là, sau này anh có thể làm tốt hơn nữa.
"Có nha," Trần Niên suy nghĩ một chút: "Điểm tối đa là 1..." Vốn định nói 1000 điểm, sau đó đổi giọng trở thành, "150 điểm."
Trình Ngộ Phong gật đầu: "Anh sẽ tiếp tục cố gắng."
Trần Niên hơi suy nghĩ, khẽ cắn môi dưới, muốn nói lại thôi: "Tối qua em... anh..."
"Ừm.”
".... À."
Cái gọi là thần giao cách cảm, nói sơ hiểu ngay? Chính là đây chứ đâu.
Nắng ấm ngày đông tràn ngập trong căn phòng, ánh mắt hai người giao nhau, tựa như ngoại trừ đối phương còn thì toàn bộ mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Ánh mắt trời, sự mập mờ và tình cảm dịu dàng mặc sức đong đưa, hắt bóng lên mặt đất.
Trên bàn, điện thoại của Trình Ngộ Phong bỗng rung lên.
Trần Niên vô thức nhìn sang, trên màn ảnh vừa vặn xuất hiện bức ảnh cô gửi cho Trình Ngộ Phong lúc huấn luyện quân sự, cô vui vẻ hỏi: "Sao anh đặt nó làm màn hình khóa rồi?"
Trình Ngộ Phong không nói gì mà chỉ dùng ngón tay dài quẹt một cái, mở khóa cho cô xem, màn hình nền cũng là hình của cô.
Trình tiên sinh, anh hoàn toàn có thể tăng thêm 50 điểm nữa rồi đấy!
Khi con gái chìm đắm trong tình yêu đều rất dễ bị cảm động bởi những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, anh không chỉ đặt cô trong lòng mà thậm chí còn dùng cách thức như thế yên lặng tỏ rõ mình đã có chủ.
Trần Niên nhìn người đàn ông anh tuấn đang tắm mình trong luồng ánh sáng ấm áp, cô chống hai tay lên mặt bàn, rướn người tới, hôn lên môi anh chuẩn xác không chút sai sót, vị ngọt của đường đỏ triền miên trằn trọc giữa răng môi.
Sau khi nụ hôn kết thúc, cô khẽ thở dốc, một lời hai ý mà hỏi: "Ngọt không?"
Hơi thở ấm áp của người đàn ông hòa cùng một chỗ với cô: "Ngọt lắm."
Nhận được đáp án hài lòng, Trần Niên vui vẻ rạo rực như chân đạp trên bông, trở về phòng thay quần áo. Lúc này, Trình Ngộ Phong mới cầm điện thoại lên nhìn dãy số xa lạ trước mặt, sâu trong đáy mắt bỗng xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Tin nhắn chưa đọc đến từ số này đã có hơn 70 tin, ban đầu, Trình Ngộ Phong vẫn nể mặt ông nội và người học sinh kia của ông nên để lại một chút thể diện, vậy mà dường như đối phương không hề cảm kích, cứ liên tiếp gửi những tin nhắn chẳng hiểu ra sao.
Cho dù có tốt tính thế nào thì lúc này cũng đã không kiên nhẫn nổi.
Anh trực tiếp cho dãy số này vào danh sách đen.