Cô gái nằm trên chiếc giường lớn màu lam đậm có làn da trắng nõn như tuyết, khi Trình Ngộ Phong phủ người lên, anh cảm giác như mình đang ép cả vầng trăng sáng vào biển rộng, cảm nhận được từng đợt run rẩy mê người của cô, tim anh đập vừa nhanh vừa mạnh, mỗi một nhịp đập va vào lồng ngực đến phát đau.
Anh hôn lên cánh môi, lên cổ, lên cả xương quai xanh của cô rồi tiến vào chăn, dùng môi và ngón tay khám phá vùng đất bí ẩn đầy mê hoặc kia.
Trần Niên không biết bản thân phải làm gì, chỉ có thể ôm chặt lấy Trình Ngộ Phong, cảm nhận từng động tác của anh, hơi thở gấp gáp, sắc mặt đỏ hồng, mồ hôi nhễ nhại, cô không kiềm lòng được mà phát ra tiếng ngâm nga.
Không biết ai là người châm lửa, ngọn lửa dần dần từng chút từng chút một lan ra khắp cơ thể, đốt cháy cả hai người.
Trên cơ thể cô, Trình Ngộ Phong bỏ ra hết tất cả kiên nhẫn và dịu dàng, sau khi xác định cô đã chuẩn bị tốt, anh siết chặt lấy mười ngón tay ngà, trầm giọng nói: “Nếu đau thì nói với anh.”
Tim Trần Niên đập mạnh như sấm rền, nín thở tập trung chờ đợi, ánh mắt quyến rũ như tơ nhìn người đàn ông trên cơ thể mình, mái tóc ngắn của anh đã hơi ẩm ướt, khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi trông thật gợi cảm mê người.
Trình Ngộ Phong khẽ cắn lên vành tai cô, hơi thở ướt át xuyên qua lỗ tai, cùng với đó là giọng nói của anh: ”Niên Niên, anh yêu em.”
Vành tai truyền đến cơn đau khiến Trần Niên phải nhíu mày, thế nhưng cơn đau khác lớn hơn lại kéo đến làm ngón chân cô cũng co quắp cả lại, trong cơ thể xuất hiện vật lạ khiến cô cảm thấy vừa lạ lẫm vừa đáng sợ:” Trình, Trình Ngộ Phong....” Đọc truyện online nhanh nhất tại N h ay*ho.com | N h ảy*hố truyện full
Trình Ngộ Phong không có động tác nào khác, chỉ một lần rồi lại một lần hôn cô, gọi tên cô, giúp cô dời đi sự chú ý.
Tấm ga giường đầy những nếp nhăn như một cơn lốc xoáy cuốn lấy Trần Niên, cơ thể cô vặn vẹo uốn éo một cách mất tự chủ, đến khi chạm tới đỉnh điểm nào đó, Trần Niên mất khống chế cắn chặt vào bả vai Trình Ngộ Phong.
Giờ đây, cả hai người đã hoàn toàn kết thành một thể.
***
Sáng sớm hôm sau, Trần Niên vừa mở mắt ra đã thấy Trình Ngộ Phong nằm bên cạnh, anh vẫn còn đang ngủ, phía dưới cằm mọc ra một ít râu, cô nhịn không được bèn đưa tay sờ sờ, râu mới nhú đâm vào tay ngưa ngứa.
Từng đợt đau nhức trên cơ thể nhắc nhở Trần Niên về ký ức tối qua: từ một cô gái, cô đã trở thành phụ nữ, lần đầu đúng là rất đau nhưng đến lần thứ hai thì đỡ hơn rất nhiều, thậm chí cô còn có thể chìm đắm vào trong đó.
Trình Ngộ Phong thực sự là một người đàn ông rất dịu dàng.
Phòng ngủ yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy âm thanh phát ra từ máy điều hòa, bức rèm cửa thật dày ngăn chặn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, trong không gian khép kín nơi đây vẫn còn một chút bầu không khí mờ ám chưa tan hết, Trần Niên mặt đỏ tai hồng, chỉ cảm thấy ngọt ngào như mật.
Không lâu sau, Trình Ngộ Phong cũng tỉnh dậy.
Lúc Trần Niên đang cảm thán lông mi của anh vừa dài vừa dày thì bỗng thấy mí mắt anh khẽ nhúc nhích, cô chu môi, chủ động dâng lên nụ hôn chào buổi sáng.
“Chào buổi sáng.”
“Còn đau không?”
“..... Ừm.”
“Xin lỗi,” Trình Ngộ Phong kề sát chóp mũi chạm vào cô, “Lần sau anh sẽ chú ý hơn.”
Trần Niên lắc đầu, mặc dù cô không có kinh nghiệm gì về mặt này nhưng tối qua cũng có thể cảm nhận được anh đã rất chăm sóc, để ý đến cảm xúc của bản thân cô, ngược lại là anh, bởi vì nghĩ cho cô mà… khụ khụ khụ.
“Có muốn đi tắm rửa chút không?” Trình Ngộ Phong đề nghị.
Trần Niên nhỏ giọng lí nhí: “Anh tắm trước đi.”
Trình Ngộ Phong làm sao không biết cô đang xấu hổ cơ chứ, anh bèn nhặt đồ ngủ trên sàn nhà khoác lên người, để trần nửa thân trên đi vào phòng tắm.
Trần Niên bọc mình trong chăn, đảo mắt khắp nơi tìm váy ngủ của mình, kỳ lạ, sao lại không thấy chứ? Tối qua, cô rõ ràng là nhớ.... Xong rồi, không biết đã ném chỗ nào mất rồi.
Bởi vì vốn dĩ không phải do cô ném.
Cuối cùng, Trần Niên tìm thấy váy ngủ ở trên giường, chiếc váy vừa nhàu nát vừa bị bẩn. Trong ấn tượng mơ hồ của cô, lúc đó hình như có thứ gì lót phía dưới người…. cũng may cô vẫn còn bộ đồ ngủ khác.
Sau khi Trình Ngộ Phong bước ra khỏi phòng tắm, người trên giường đã không thấy đâu, ngược lại phòng treo quần áo lại đang mở cửa, từ góc độ của anh có thể thấy được một vòng eo thon thả trắng ngần, anh khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt yêu thích thưởng thức người phụ nữ của mình.
Từ trong gương lớn, Trần Niên nhìn thấy những dấu vết đo đỏ mờ mờ trên cơ thể mình, cảm thấy cái trên ngực rất giống quả dâu tây, càng nhìn, mặt cô càng nóng lên.
Rốt cuộc thì cô đã thuộc về anh, anh thuộc về cô, mối quan hệ đã thân mật đến cực hạn.
Trái tim như nở hoa khiến Trần Niên nhịn không được, đứng tại chỗ vui vẻ nhảy lên hai cái, theo động tác của cô, mái tóc đen dài như lụa xõa trên lưng nhẹ nhàng lay động.
Cảnh tượng này được Trình Ngộ Phong nhìn hết vào trong mắt, trở thành khoảnh khắc tràn đầy sức sống nhất trong ký ức của anh từ trước đến nay. Đều nói đàn ông yêu bằng ȶìnɦ ɖu͙ƈ nhưng anh không hề như vậy, trước khi phát sinh quan hệ, anh đã yêu sâu đậm cô gái nhỏ này rồi.
Việc đêm qua, chẳng qua là yêu thương nồng đượm, nước chảy thành sông thôi.
Đối với Trần Niên thì cô cũng nghĩ y như vậy.
Trần Niên thay áo ngủ xong, vừa quay đầu lại đã thấy Trình Ngộ Phong đứng cách đó không xa, cô xấu hổ, không biết anh có nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch vừa cười vừa nhảy lúc nãy của cô không nữa?
Khóe môi anh đang khẽ nhếch, trong mắt ánh lên ý cười, chắc là nhìn thấy rồi!
Bỏ đi, nể mặt anh đang cười đẹp trai như vậy, cô không thèm tính toán với anh nữa.
Trần Niên muốn biến mình thành người vô hình mà lao đầu vào phòng tắm, không ngờ lúc đi đến bên cạnh ai kia, tay phải đã bị họ nắm chặt.
“Anh đã cho nước nóng
và tinh dầu vào bồn tắm, có lẽ sẽ giảm được chút ít.”
Trong nháy mắt, Trần Niên đã hiểu phải “giảm” cái gì, cô vội dùng khuỷu tay thúc anh một cái rồi kéo đôi chân mềm nhũn bước qua.
Ở phía sau: “Cần anh giúp không?”
“Không cần!” Nhảy hố truyện nhanh nhất tại N hayh o. com | Nhảy*hố truyện full
Trình Ngộ Phong đứng yên tại chỗ thêm mấy phút nữa mới đi làm bữa sáng.
Trong phòng tắm.
Trần Niên ngâm mình trong nước ấm, cảm giác toàn bộ cơ thể như một bông hoa được tưới nước nở rộ, cô thoải mái thả lỏng tứ chi, có lẽ là tinh dầu phát huy hiệu quả nên cơn đau nhức trên cơ thể cũng đỡ đi nhiều.
Trong khoảng không gian riêng tư, Trần Niên bị kéo về ký ức khó tả của đêm qua, bồn tắm dường như trở thành một hũ mật ong khổng lồ khiến cô đắm chìm trong đó không thể thoát ra, mãi cho đến khi Trình Ngộ Phong làm xong bữa sáng, đến gõ cửa phòng tắm mới thôi.
Bữa sáng rất phong phú, đều là món Trần Niên yêu thích.
Trần Niên ngồi dưới ánh nắng mặt trời ôm cốc sữa bò, đôi môi hồng ngậm lấy vành cốc uống từng ngụm nhỏ, gương mặt xinh đẹp mang theo chút ngại ngùng, các ngón chân nằm trong đôi dép lê co lại, lộ ra ngón chân màu hồng nhạt xinh xinh.
“Trình Ngộ Phong…”
“Niên Niên...”
Giọng nói của hai người dường như phát ra cùng một lúc, đan xen vào nhau, sau đó lại đồng thanh — “Anh/em nói trước đi.”
Trần Niên cười hì hì vui vẻ, có điều vừa nghĩ đến lời mình định nói thì vành tai lại đỏ ửng cả lên, cô lấy hết dũng khí, đối mặt với ánh mắt anh: “Trình Ngộ Phong, em, em cũng…. yêu anh.”
Cô đang đáp lại câu nói “Anh yêu em” của anh tối qua.
Trình Ngộ Phong ban đầu là giật mình, sau đó trái tim lại dâng lên niềm vui vô hạn, anh tìm đến tay cô, nắm chặt, ánh mắt vừa dịu dàng vừa thâm tình, “Niên Niên, chúng ta đính hôn nhé.”
Đây không phải lời nói nhất thời mà trên thực tế, anh đã có ý nghĩ này từ rất lâu rồi.
“Em thấy thế nào?” Tất nhiên anh vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cô.
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Trần Niên nói:“Không thể trực tiếp kết hôn sao?” Cô đã tròn 20 tuổi, đã đủ tuổi được kết hôn theo pháp luật rồi.
Trình Ngộ Phong bật cười thành tiếng, anh đỡ trán: “Em vẫn còn nhỏ, nên đính hôn trước.”
“Anh cảm thấy em còn nhỏ?” Trần Niên hỏi đầy ý vị sâu xa.
Cũng không biết tối hôm qua ai đã lưu luyến quên về….
Trình Ngộ Phong mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, chỉ đành đổi một cách nói khác: “Tuổi của em còn nhỏ.”
Trần Niên cũng hơi hài lòng, “Em về thương lương với bố mẹ một chút.”
“Được.”
Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu đã biết rõ chuyện của bọn họ, đương nhiên sẽ vui vẻ tác thành.
Hai ngày trước khi Trình Ngộ Phong cùng ông nội Trình đến nhà họ Diệp dạm ngõ, Trần Niên nhận được một cuộc điện thoại từ đại học Harvard, đối phương nói rằng suy xét đến tình huống đặc biệt của cô, hơn nữa cô lại có tư chất hơn người nên suất trao đổi học sinh vẫn giữ lại cho cô.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Trần Niên đứng bên cửa sổ sát đất hồi lâu, bóng lưng mảnh khảnh im lìm.
Dung Chiêu biết khúc mắc trong lòng con gái bèn lôi kéo chồng đến bên cạnh khuyên nhủ cô.
“Niên Niên, sức khỏe của mẹ đã không có vấn đề gì rồi, con không cần lo lắng, muốn làm chuyện gì cứ làm đi.” Trải qua một thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, vết thương của Dung Chiêu đã dần bình phục, sắc mặt cũng hồng hào trở lại.
Diệp Minh Viễn cũng nói: “Đúng đó Niên Niên, mẹ của con có bố chăm sóc rồi, con vẫn không yên tâm sao?”
Cơ hội tốt như thế này không phải ai cũng có, đã đánh mất rồi còn tìm lại được thì nên nắm bắt thật tốt.
“Niên Niên,” Diệp Minh Viễn lại nói,“Bố hy vọng con có thể đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới, hiểu biết thêm nhiều thứ, gặp được nhiều người ưu tú.”
“Hơn nữa, bác sĩ đã nói đợi sức khỏe của mẹ ổn định hơn, ngồi máy bay cũng không vấn đề gì, đến lúc đó mẹ và bố sẽ sang đồng hành cùng con.” Dung Chiêu nhẹ nhàng cười nói, “Mẹ cũng chưa từng sang nước Mỹ.”
Với cái cơ thể tệ hại trước kia thì đừng nói đến chuyện ngồi máy bay, ngay cả lộ trình hơi xa một chút cũng mệt mỏi không chịu nổi, cũng may bây giờ đã khác, chỉ cần cố gắng một chút, việc ra nước ngoài là hoàn toàn có thể.
Diệp Minh Viễn ôm chặt vai bà, nói: “Sau này em muốn đi bất kỳ nơi nào anh đều đi cùng em.” Dẫu trăm núi nghìn sông cũng đi cùng em, đi đến ngày chân không thể bước nữa mới thôi.
Dung Chiêu gật đầu, “Minh Viễn, cảm ơn anh”
Trần Niên nhìn bố mẹ ân ái yêu thương, trong tim lại càng lưỡng lự, cô nghiêm túc nói: “Bố mẹ, con sẽ suy nghĩ lại.”
Cô lên tầng trở về phòng, lại nói chuyện này cho Trình Ngộ Phong biết. Từ chỗ của anh, cô cũng có được đáp án tương tự.
Cứ như vậy, vào một ngày cuối tháng 8, Trần Niên đáp chuyến bay từ thành phố A đến Massachusetts, Hoa Kỳ. Trước khi đi, cô đã cùng Trình Ngộ Phong tổ chức lễ đính hôn.
***