Bầu không khí trong phòng nháy mắt thay đổi, Hoàng Phủ Diệu Dương không khỏi nghi ngờ nhìn Lãnh Tiểu Dã một cái.
Sau đó liền đi tới, một lần nữa đỡ tay cô, giúp cô làm sạch miệng vết thương.
Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương dùng cái nhíp kẹp bông giúp cô lau máu, Lãnh Tiểu Dã lần nữa xem thường: “Anh là heo sao, nhiều máu như vậy dùng bông muốn lau tới khi nào, chờ anh lau xong tôi đã chết vì khô máu! ”(Team The Calantha dịch)Tội nghiệp Hoàng Phủ Diệu Dương từ nhỏ đến lớn được ca ngợi là “Thiên tài”, nghe được thiên tài đều sẽ nghĩ đến Bá tước đại nhân, lần đầu tiên bị người ta khinh bỉ thành heo!Hoàng Phủ Diệu Dương nhướng mày, nhìn về phía Lãnh Tiểu Dã.
(Team The Calantha dịch)“Nhìn cái gì mà nhìn, không băng bó liền cút!” Lãnh Tiểu Dã với lấy chai thuốc trên khay đựng thuốc: “dùng nước thuốc nhỏ một chút thì không, lau cái gì mà lau! ”Con nhóc chết tiệt này, cô cho rằng hắn không nghĩ đến, còn không phải sợ cô đau chịu không nổi, hắn mới cẩn thận như vậy!Bị Lãnh Tiểu Dã mắng, bá tước đại nhân Hoàng Phủ Diệu Dương trong lòng tự nhiên sẽ khó chịu, lấy bình thuốc trên bàn liền đổ vào tay cô.
Sau đó, dùng một đống bông y tế, thô lỗ lau.
Con mắt Hoàng Phủ Diệu Dương nâng lên nhìn về phía mặt Lãnh Tiểu Dã, vốn tưởng cô sẽ xin tha, rên rỉ, kêu đau…Nhưng không, Tiểu Lãnh Dã tuy đau đến lông mày đều nhăn lại, nhưng từ đầu đến cuối đều cắn răng không hừ một tiếng.
(Team The Calantha dịch)Tính độ cứng đầu, cô đương nhiên đứng nhất!Nhìn miệng Lãnh Tiểu Dã cắn chặt, bộ dạng nhẫn nhịn đau đớn, Hoàng Phủ Diệu Dương không tự chủ được mà mềm lòng, động tác trên tay cũng nhẹ đi.
Lãnh Tiểu Dã đương nhiên là biết Hoàng Phủ Diệu Dương cố ý, cũng không có gì kỳ quái, nhưng cảm giác được động tác của hắn nhẹ đi, cô ngược lại sinh ra mấy phần nghi ngờ.
Nhìn qua gò má hắn, chỉ thấy hắn đang chăm chú mà đem bông băng y tế quấn tay cô lại.
(Team The Calantha dịch)Bởi vì động tác không thuần thục, có một chỗ băng không có che lại, hắn lại lấy cái nhíp cẩn thận kéo qua, nhìn bộ dạng kia, giống như hắn đang đụng vào không phải tay bị thương của cô, mà là bảo vật quý