Trong lồng ngực Lãnh Tiểu Dã tựa hồ cảm thấy có chút không thoải mái, vặn vẹo thân mình, hắn giật mình, rốt cuộc vẫn là thả lỏng cánh tay đang siết chặt ra.
Lãnh Tiểu Dã lại giật giật, như con thú cưng nhỏ khẽ cựa bên lồng ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái nhất, sau đó liền không nhúc nhích mà tiếp tục ngủ.
Như vậy, quả thực tựa như tiểu mèo con.
Nhìn Tiểu Dã như vậy, Hoàng Phủ Diệu Dương trong lòng chỉ còn lại một mảnh mềm mại.
(Editor: Team the Calantha)Để ý tới chỗ bị thương bên tay phải của cô, nửa đè ở bên cạnh người, Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ nhàng duỗi lòng bàn tay qua, đem bên tay bị thương của cô, nhẹ nhàng mà nâng trong lòng bàn tay.
Lúc này hắn mới yên tâm mà từ từ nhắm mắt lại.
…………Sáng sớm hôm sau, Lãnh Tiểu Dã tỉnh dậy rất sớm.
Trên thực tế, cô là bị đói mà tỉnh ngủ.
(Editor: Team the Calantha)Mở mắt, cô lờ mờ nhìn thấy một bóng hình, là nam nhân, lại nằm ngay trước mặt mình, chính là tên Hoàng Phủ Diệu Dương kia, hắn có đốt thành tro cô cũng nhận ra được.
Nam nhân với đôi mi hơi dày chùng xuống phía dưới chiếc bịt mắt, lông mi ánh nâu nhàn nhạt trong nắng sớm, bày ra một loại xinh đẹp diễm sắc.
Một bên mắt khác, dưới đồ bịt mắt, nên không thấy trời sáng.
Tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể phủ nhận rằng trước mắt, gương mặt này, so với khi cô ở Hy Lạp thăm điện các nam thần thượng cổ, cũng không hề thua kém chút nào.
Thật là đáng tiếc, tại sao lại là tên khốn này!Lãnh Tiểu Dã nghĩ như vậy, tầm mắt liền dừng ở trên chiếc bịt mắt của Hoàng Phủ Diệu Dương.
Tên nam nhân này luôn che đi một con mắt, là vì cái gì?Đương nhiên, loại hiếu kỳ này cũng không có nán lại lâu lắm, cô cũng đã một lần nữa trở lại chuyện quan trọng nhất, đôi mắt giảo hoạt nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía.
Tay trái bị cột cùng tay trái của hắn ta, lại đặt ở trên ngực, tay phải bị thương thì bị hắn nắm lấy bên ngoài.
Để như vậy, xem ra là sợ khi cô ngủ đè lên, động tới vết thương.
Lập tức trong lòng Lãnh Tiểu Dã phủ định ngay cái phỏng đoán này.
Không thể nào, hắn nào có ý tốt như vậy, nhất