Cô dùng son môi vẽ những vòng tròn lung tung lên khuôn mặt của anh, chú ý tới một bên anh che mặt bịt mắt, cô khẽ bĩu môi."Nói, tại sao anh vẫn luôn mang đồ bịt kín một con mắt, chẳng lẽ đúng là bị chột một con mắt sao?"“Không cần cô lo!” Anh tức giận khịt mũi."Hừ, tôi mới lười quản, bất mãn quá sao ..." Cô đưa tay lên đồ bịt kín mắt của anh, " Nếu anh đã nói như vậy, tôi còn muốn nhìn một chút."Mắt thấy ngón tay cô duỗi về phía đồ bịt mắt, sắc mặt Hoàng Phủ Diệu Dương thoáng cái trở nên dữ tợn, "Nếu cô dám nhìn vào mắt của tôi, tôi nhất định sẽ giết chết cô!"Ngón tay của Lãnh Tiểu Dạ chạm vào đồ bịt mắt của anh, không dừng lại, ánh mắt không tự chủ được mà đón nhận ánh mắt của anh.Trong đôi mắt xanh biếc của anh không chỉ có cuồng nộ, mà còn có một số cảm xúc kỳ lạ khác.Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở - dembuon.vn - s2.
Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp.
Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trênCô xem không hiểu những cảm xúc kia, bất quá ...!cô vẫn có thể thấy rằng cái bịt mắt này là một bí mật mà anh không muốn bất kì ai biết."Thôi khỏi, anh cho rằng tôi thực sự có hứng thú sao?"Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, thu ngón tay lại, không vạch trần bí mật của anh.Từ trên người anh ngồi dậy, cô dùng son môi tô vẽ lên trên ngực anh, từ cần cổ vẽ xuống bụng dưới.Nhìn nơi nào đó đang dựng lều của anh, cô khẽ cười ra tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được nóng bừng.Thời gian không còn nhiều lắm, đã đến lúc phải đi rồi.Lãnh Tiểu Dã dứt khoát nhảy xuống giường, lấy con dao ăn khỏi tủ ra."Hoàng Phủ Diệu Dương, anh nói xem, nếu như tôi thiến anh, cha mẹ anh có cảm thấy đau lòng muốn chết không?"“Tôi không có cha mẹ.” Anh lạnh lùng nói.Lãnh Tiểu Dã nhướng mày, " Chẳng trách, anh lại không có giáo dục như vậy."Hoàng Phủ Diệu Dương hít sâu một hơi, "Tiểu Dã, cô tốt nhất nên giết tôi, bằng không, cả đời này tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô."Lãnh Tiểu Dã nắm lấy đồng hồ đeo tay của anh, đeo vào cổ tay của mình, kiểm tra thời gian, "Tôi có nói là sẽ buông tha cho anh sao?"Nhìn cô, Hoàng Phủ Diệu Dương đột ngột nghiêng người sang bên phải, dùng tay dài ấn vào cái nút màu đỏ bên phải.Nút màu xanh lá cây bên tay trái là nút liên lạc nội bộ, nút màu đỏ này là nút khẩn cấp, nếu nhấn vào sẽ nhấp nháy ngay lập tức.Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày nhìn Lãnh Tiểu Dã ở bên giường, "Tôi đã nói rồi, cô chạy không thoát đâu!"Lãnh Tiểu Dã nhún vai với vẻ mặt bình tĩnh,