Thấy Từ Nhất Bạch ổn định lại, Nguyễn Thanh đẩy anh ra mở miệng hỏi một câu.
“Vậy sao anh lại đổi ý?”
“Tối qua anh ở cổng của tiểu khu.” Từ Nhất Bạch ngẩng đầu né tránh ánh nhìn của Nguyễn Thanh.
“Ừ?” Ý gì đây, tư duy này cũng quá nhảy vọt rồi, cô hoàn toàn theo không kịp.
“Anh ở cổng làm gì, hơn nữa cái này với thay đổi ý định có liên hệ gì?” Nguyễn Thanh hỏi.
“Em quá muộn vẫn chưa về, anh đi đón em.” Từ Nhất Bạch bộ dạng nghiêm túc nói, “nghe thấy em và một người đàn ông nói chuyện. Anh không có nghe lén, chỉ nghe thấy một chút.”
“Nghe thấy gì rồi?” Nguyễn Thanh vừa hỏi anh vừa nhớ lại, không phát hiện có điểm gì đặc biệt mà?
“Em nói thích, anh ta còn bảo em hôn anh ta.”
Thích? Hôn anh ta?
Nguyễn Thanh chau mày hồi tưởng lại, từ từ, mắt cô sáng lên: Ồ~
Cô nhẹ nhếch mày, trong mắt phủ lên ý cười sáng tỏ.
——“Thích sao?”
——“Ừ, rất thích. Còn có lần sau không?”
——“Em hôn anh một cái liền có lần sau.”
“Vậy anh tối qua là giả vờ say?” Đoán được nguyên nhân, nhưng mà cô vốn không có ý định nói với anh, ngược lại chất vấn anh.
“Không có, say thật.” Từ Nhất Bạch giải thích.
“Gạc người, say rồi sao lại biết bảo em nói chỉ thích anh, lại muốn hôn chúc ngủ ngon. Thật sự không phải vì đố kị mà cố ý sao?” Nguyễn Thanh ngoài tức giận còn thêm chút trêu chọc nói.
Từ Nhất Bạch đỏ mặt, đưa tay ra ngại ngùng xoa mũi: “Trước đó hơi say, rửa mặt xong liền tỉnh táo hơn nhiều.”
“Cho nên sau đó là cố ý, là ghen sao?” Nguyễn Thanh thừa thắng xông lên.
“Ừ.” Từ Nhất Bạch hừm một tiếng sau cùng, Nguyễn Thanh như mở cờ trong bụng, Nguyễn Thanh cười híp mắt xoay người đảo mì.
Đem mì vớt lên dĩa đặt lên trên bàn, Nguyễn Thanh đưa một đôi đũa cho Từ Nhất Bạch, đồng thời đẩy anh ngồi đến bên bàn ăn: “Em đi trước, phòng khách anh tự mình dọn dẹp nhé.”
Từ Nhất Bạch kéo chặt cổ tay cô, bối rối hỏi: “Không cùng nhau ăn sao?”
Kéo tay anh ra, Nguyễn Thanh lạnh lùng nói với anh: “Không, suy cho cùng em chỉ là một người hàng xóm.”
Cô gái mang thù, Từ Nhất Bạch cười sủng ái.
“Bày tỏ với nhau không phải thể hiện đến với nhau sao?” Từ Nhất Bạch hỏi cô.
“Ai nói, đó không phải là bày tỏ tấm lòng. Anh cho rằng đến với nhau đơn giản vậy à, anh lại không theo đuổi em, cũng không mời em làm bạn gái anh, đến với nhau thế nào?” Nguyễn Thanh hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn anh, khuôn mặt ngụy biện và cao ngạo.
Nghe thấy câu này, Từ Nhất Bạch không biết làm thế nào hỏi.
Tinh quái.
Nhưng mà anh trái ngược lại rất hưởng thụ sự oán trách và làm nũng này.
Nguyễn Thanh đi đến lối ra vào, nhìn thấy Trầm Mặc vẫn vùi mình trong ổ chó. Cô bước lên trước mấy bước vò đầu nó, lớn tiếng khen: “Tối qua làm rất tốt!”
Sau đó cô cầm lấy chìa khóa và điện thoại trên tủ trở về nhà mình.
Vừa về đến nhà mình, Nguyễn Thanh quăng giày liền vùi vào trong chăn rít lên một tiếng. Cô quấn chăn lăn qua lăn lại trên giường, trong chăn không ngừng truyền ra tiếng cười ngốc nghếch.
Đến lúc trong chăn truyền đến tiếng thở dốc mới chui ra, lấy điện thoại trong chăn ra, tìm đến số điện thoại sớm đã tồn tại trong danh bạ nhưng chưa từng gọi lần nào.
Đỗ chuông rất lâu điện thoại vẫn chưa được nhận, trong lòng Nguyễn Thanh đoán có thể điện thoại không ở bên người anh. Lúc tiếng chuông gần kết thúc, cuối cùng cũng được nhận.
“Alô.” Giọng nói lạnh lùng dễ nghe truyền đến qua ống nghe.
Nguyễn Thanh ngồi trên giường, một tay bịt mũi, bộ điệu nghiêm chỉnh.
“Chào ngài, Từ tiên sinh, tôi là nhân viên của bách hóa Chính Tân. Số điện thoại của anh đã trúng giải nhì trong sự kiện kỷ niệm của chúng tôi, giải thưởng là một chiếc tivi LCD. Xin anh gửi tin nhắn ghi địa chỉ và người nhận hàng, giải thưởng miễn phí, bưu phí tự giải quyết, cám … …”
“Nhuyễn Nhuyễn.” Từ Nhất Bạch đầu bên kia bỗng mở miệng ngắt lời cô, giọng nói dịu dàng sủng ái.
“Anh, sao anh biết là em?” Nguyễn Thanh ngẩn ra một lát, hơi nghi ngờ lại có hơi không vui hỏi
“Anh vừa nghe đã biết là em. Hơn nữa trò lừa gạt không đến nơi đến chốn, anh từ trước đến nay không lưu lại họ tên ở bên ngoài, em làm sao biết được anh họ Từ?” Từ Nhất Bạch cười nhẹ nói.
“Mất hứng.” Nguyễn Thanh bĩu môi, “vậy anh đoán xem em làm sao biết số điện thoại của anh.”
“Đại khái là chuyển phát nhanh hoặc là thức ăn nhanh.”
Được, mắt mù tim không mù, đoán một cái liền đúng.
Nguyễn Thanh hơi nản lòng nằm bò trên giường, tay trái quấn quanh tóc mình chơi đùa. Sau một hồi cô mới xảo trá mở miệng: “Hừm, em gọi điện là nói với anh một tin xấu. Em tối nay không về nhà, anh không cần ở cổng tiểu khu đợi em.”
“Vậy em ở đâu.” Từ Nhất Bạch lại căng thẳng, hơn vội vàng truy hỏi cô.
Nguyễn Thanh xoay tròn mắt cười một cách vui vẻ: “Trường, em ngày mai nhập học, tối nay có điểm danh.”
Nghe thấy Từ Nhất Bạch phía bên kia như là thở nhẹ ra một cái, cô lại hỏi anh: “Thế nào, ghen rồi? Anh nghĩ là em đến nhà Tạ Tịch phải không?”
“Ghen rồi.” Từ Nhất Bạch trả lời thành thật làm cho Nguyễn Thanh trở tay không kịp, cô ngẩn ngơ không biết tiếp lời thế nào.
“… … Em muốn đến chọc ghẹo anh không?”
Không nghe thấy trả lời, Từ Nhất Bạch nói tiếp, trong lời nói chứa đựng sự chờ mong.
Lời nói nũng nịu đập thẳng vào lòng cô, mặt cô đỏ lên, trực tiếp ngắt điện thoại.
Hai tay Nguyễn Thanh che mặt lại chán nản, chọc người không thành ngược lại bị người chọc, quá kém rồi!
Từ Nhất Bạch đầu bên kia nghe thấy tiếng máy bận trong điện thoại, cười không biết làm thế nào.
Nhuyễn Nhuyễn của anh, thật đáng yêu.
Ăn bữa sáng đơn giản, Nguyễn Thanh thay áo quần chuẩn bị về trường lấy xe, hôm trước về trường báo danh liền để ở trường. Bây giờ thời gian còn sớm, vừa vặn về trường lấy xe rồi lại đi đón Tạ Tửu ăn cơm trưa, hôm qua đồng ý với cô ấy hôm nay ở bên cô ấy cả ngày.
Sau khi gọi điện với Nguyễn Thanh xong, Từ Nhất Bạch liền đi đến phòng sách.
Trong đầu anh lại nghĩ đến lời Nguyễn Thanh nói vào buổi sáng.
Theo đuổi cô?
Theo đuổi thế nào?
Từ Nhất Bạch mới biết yêu có hơi mơ màng, anh cũng không biết lấy lòng con gái lắm, không biết cô ấy thích phương thức theo đuổi như thế nào.
Lúc này, Từ Nhất Bạch cuối cùng nghĩ đến người quản lí mà anh đặc biệt tuyển, Tô Hữu.
Nói làm liền làm, Từ Nhất Bạch cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Tô Hữu.
Reo hai tiếng, đầu bên kia liền nhận.
“Từ đại thiếu, khó thấy cậu gọi điện thoại cho tôi, có việc?” Tô Hữu trêu chọc.
“Theo đuổi, làm thế nào theo đuổi con gái?” Mặt Từ Nhất Bạch hơi đỏ, cố gắng nghiêm túc thỉnh giáo.
“Yo, là Nguyễn tiểu thư.” Tô Hữu ngạc nhiên nói, “đáng đời anh, lần trước rõ ràng có thể nước chảy thành sông, trực tiếp động phòng hoa chúc. Bây giờ tốt rồi, còn phải theo đuổi lần nữa, cậu nói xem cậu không phải là đáng đời.”
“Có cách nào không.” Từ Nhất Bạch bình tĩnh hỏi, như là chỉ cần Tô Hữu càm ràm một câu nữa anh liền trực tiếp ngắt điện thoại.
Tô Hữu cũng nghe ra ý tứ của Từ Nhất Bạch, vội vàng thu lại ý cười không trêu chọc nữa, nghiêm túc chú ý.
“Theo đuổi con gái, Tô thiếu gia tôi tổng kết 7 chữ – phụ họa hùa theo và anh yêu em. Cô ấy thích gì cậu liền cho cô ấy cái đó, ví dụ cô gái này là người thích ăn uống, cậu mỗi ngày đều mang thức ăn ngon cho cô ấy ăn; cô gái này nếu như thích đồ trang điểm, cậu liền mua hết thảy son môi kem nền kem dưỡng da; ví dụ thêm nếu cô ấy thích vàng bạc đồ trang sức kim cương châu báu, cậu liền lựa đắt mà mua. Cái gọi là dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, đây chính là phụ họa hùa theo. Nhưng cái này cũng phải chú ý một kỹ xảo, cậu không thể khô khan, cho dù cậu làm gì, đều phải cho cô ấy biết được cậu yêu cô ấy, cậu không chỉ làm, cậu còn phải nói. Con gái đều thích lời ngọt ngào, mà tất