Weibo của Trầm Mặc trong chốc lát đầy ắp bình luận, phần lớn là nghi ngờ chất vấn sự thật, vậy mà Tô Hữu đột nhiên để lại một bình luận như nện một cái búa vào tin tức này, dưới bình luận của Tô Hữu là một mảng gào khóc.
Weibo của Nguyễn Thanh cũng bị nhiều người đến làm cho tan tác tơi bời, thậm chí còn có rất nhiều người là fan của cô trên weibo. Không lâu sau, rất nhiều tin nhắn cá nhân lạ liền “ti ti ti” gửi đến, Nguyễn Thanh biết trái tim mong manh của mình không chịu nổi sự đả kích của đông đảo dân mạng, cô đành phải vội vàng tắt thiết bị tin nhắn riêng và bình luận.
Đối với câu hỏi của bạn bè quen biết, Nguyễn Thanh liền thông qua weixin thống nhất xác nhận, tiện thể gửi weixin nói với Tạ Tửu.
Hôm nay là cuối tuần, Tạ Tửu thường ngủ đến buổi trưa mới tỉnh. Lúc cô ngủ điện thoại đều tắt máy, cho nên Nguyễn Thanh gửi weixin nói trước cho cô, đợi cô ấy dậy rồi gọi điện lại cho mình.
Nhìn thấy cư dân mạng phản ánh mạnh mẽ như vậy, Nguyễn Thanh một là vui mừng vì người nhà mình không chơi weibo, hai là cảm thấy xúc động sự thần bí của Từ Nhất Bạch, fan đều là người hâm mộ sách, phần lớn đều vẫn rất lý trí.
Từ Nhất Bạch vừa mới xem xong weibo trả lời của Nguyễn Thanh, tình cảm dịu dàng tràn đầy đang vấn vít trong trái tim. Nhận thấy tâm trạng của cô gái nhỏ có hơi suy sụp, anh đoán nguyên nhân có khả năng nhất, đặt điện thoại xuống đem cô ôm vào trong lòng.
Một tay khác gãi cằm cô giống như là gãi cằm Trầm Mặc, dụ dỗ nói: “Lời của người ngoài đừng để ý, anh thích em đối với bọn họ không có một chút quan hệ gì. Anh không cần thiết phải theo ý họ, em chỉ cần nhớ kỹ anh yêu em là được rồi, hà tất phải hao tâm tổn trí họ nói gì.”
Nguyễn Thanh như chú mèo nhỏ ở trong lòng anh khe khẽ hai tiếng, nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi.”
Cô gái nhỏ vùi trong lòng anh ngoan ngoãn như thế, nhẹ nhàng trả lời anh, Từ Nhất Bạch có chút ngứa ngáy trong lòng.
Anh nâng cái cằm nhỏ xinh của cô lên, cúi thấp đầu sát lại gần.
“Nhuyễn Nhuyễn, anh muốn hôn em.”
Khuôn mặt trắng nõn của Nguyễn Thanh nhuộm chút hồng, khẽ nói: “Hỏi em làm gì, muốn hôn thì … … a.”
Đột nhiên bị anh hôn lên, môi của cô bị đập vào răng, đầu mày nhẹ chau lại.
Thô lỗ.
Nguyễn Thanh đập đập vào vai anh đẩy anh ra, nước mắt đầm đìa nhìn anh oán trách: “Đụng vào … … đau.”
Từ Nhất Bạch liền vuốt ve môi cô, sau đó sát lại gần: “Hôn thì không đau nữa.”
“Gạc người, vẫn còn đau.”
“Vậy hôn nhiều thêm mấy lần.” Nói xong anh liền cúi đầu hôn hai cái.
“Không cần … …” Nguyễn Thanh vội đưa tay ra che miệng anh lại, không cho anh sát lại gần nữa.
Đôi tình nhân mới đi đến công khai cứ như thế trêu đùa nhau ở trong phòng sách.
Ngoài cửa, mặt trời đã lên cao.
Trong phòng, bầu không khí ấm áp.
Tạ Tửu vừa thức dậy nhìn thấy tin nhắn weixin trong lòng liền hồi hộp, cô thật ra là vì thương xót cho anh trai của mình. Vội vàng tìm hiểu tình hình cụ thể, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Nguyễn Thanh.
Lúc điện thoại vang lên, Nguyễn Thanh đang ở nhà bếp nấu ăn, Từ Nhất Bạch đang ở bên cạnh phụ giúp.
Nguyễn Thanh đi đến phòng ăn, chùi tay lên trên tạp dề, cầm điện thoại trên bàn ăn lên nhận máy.
“A Nguyễn, cậu thật sự là đã yêu rồi?” Vừa bắt máy, Tạ Tửu liền vội vàng hỏi.
“Đúng vậy.” Nguyễn Thanh trả lời cô một cách khẳng định.
“Với Mặc Thần?” Tạ Tửu có chút khó mà tin được.
“Ừ.” Nguyễn Thanh cũng cảm thấy có chút khó tin.
“Cậu quen lúc nào vậy?” Tạ Tửu lại hỏi.
“Hôm nay tháng bảy, hơn ba tháng rồi.” Nguyễn Thanh hồi tưởng lại, trả lời cô ấy.
“Vậy lúc trước ở trường học sao cậu không nói với mình.” Tạ Tửu chất vấn.
Họ là thanh mai trúc mã thân như vậy mà Nguyễn Thanh không tiết lộ trước với cô một chút, Tạ Tửu rất không vui. Đội nhiên lại nghĩ đến tin nhắn weixin hai tuần trước lúc ở trên lớp và sự khác thường khi Nguyễn Thanh hai tuần nay đều về nhà ở mà không ở kí túc xá, dường như đoán ra điều gì đó.
Cô tiếp tục nói một cách cứng rắn: “Mình không biết, trong điện thoại mình không tiện chất vấn cậu. Chiều nay gặp nhau ở quán cà phê ngoài trường, nếu cậu không đến, hừm, hậu quả tự gánh.”
“Được, chiều gặp.” Vừa hay Nguyễn Thanh cũng có việc muốn nói với Tạ Tửu, liền thoải mái đáp ứng cô ấy.
Trở lại nhà bếp, Từ Nhất Bạch nhìn cô hỏi: “Điện thoại của bạn?”
“Ừ, Tạ Tửu. Cùng em lớn lên từ nhỏ, giống như là chị em ruột hơn.”
“Buổi chiều phải đi gặp cô ấy?”
“Có chút việc tìm cô ấy, để lần sau giới thiệu cho anh và cô ấy làm quen nhé.”
“Lúc nào về?”
“Em có nói là sẽ trở về sao?” Nguyễn Thanh suy nghĩ, nhìn về phía Từ Nhất Bạch chăm chú hỏi.
“Huh?” Nét mặt Từ Nhất Bạch trầm xuống, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, trong giọng nói chứa sự uy hiếp.
Nhìn thấy anh muốn duỗi tay ra ôm cô vào lòng, Nguyễn Thanh xin khoan dung nói: “Em sai rồi, em đùa anh đấy.”
Từ Nhất Bạch không vì cô xin tha thứ mà bỏ qua cho cô, duỗi cánh tay dài ra, đem cô ôm vào lòng.
“Nhuyễn Nhuyễn, em bây giờ là người có gia đình, không thể đi qua đêm.”
“Vậy kí túc xá ở trường có tính không?” Nguyễn Thanh ở trong lòng anh cẩn thận hỏi.
“Viết báo cáo.” Anh sờ cái mũi nhỏ xinh của cô, nhẹ giọng nói.
“Vâng, Từ tiên sinh.” Nguyễn Thanh cười gật gật đầu.
“Ngoan, thưởng cho em một nụ hôn.” Từ Nhất Bạch vò đầu cô, cúi đầu thơm vào trán cô.
Hừ, rõ ràng là anh muốn hôn mà.
Trong lòng khinh thường một chút, Nguyễn Thanh tiếp tục nấu ăn khiến Từ Nhất Bạch càng yên tâm thoải mái hơn.
Ăn cơm xong, Từ Nhất Bạch dính chặt vào Nguyễn Thanh đi đến chỗ đóng cửa, trước khi ra khỏi cửa anh đem chìa khóa đeo trên cổ Trầm Mặc đưa cho cô: “Bà chủ, anh đem nó giao cho em.”
Nguyễn Thanh cười nhận lấy chìa khóa móc vào chùm chìa khóa của mình: “Cảm ơn ông chủ, em sẽ bảo quản tốt.”
“Của em đâu?” Từ Nhất Bạch đưa tay phải ra trước mặt cô.
“Em ở là nhà của công ty thuê, em chỉ có một chiếc chìa khòa.”
“Ồ.”
Từ Nhất Bạch có hơi thất vọng duỗi tay xuống, Nguyễn Thanh có chút không kiềm lòng được. Cô kiễng chân lên vuốt tóc anh, dịu dàng dỗ dành: “Anh có em là đủ rồi, vui lên chút đi.”
“… … Anh phải hôn mới có thể vui lên được.”
Chịu không được sự nũng nịu như một đứa trẻ của anh, tay vuốt tóc anh của Nguyễn Thanh ôm lấy cổ anh, đỏ mặt hôn lên.
Từ Nhất Bạch thuận thế ôm lấy eo cô, miệng cũng nghênh đón, tỉ mỉ hôn lên đôi môi đẹp của cô.
Đến khi thở hồng hộc mới buông cô ra, thoải mái liếm liếm môi.
Thật là phạm qui.
Nguyễn Thanh thấy dáng vẻ gợi cảm khi liếm môi của anh, cảm giác bị cấm dục hiện ra ở trên mặt.
Kiềm chế sự rục rịch ở trong lòng, Nguyễn Thanh vẫy vẫy tay rời đi.
Trước khi đóng cửa còn nghe thấy lời dặn dò tỉ mỉ của người nào đó: “Lái xe cẩn thận, về sớm một chút.”
Nguyễn Thanh lái xe đến quán cà phê đã hẹn, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tạ Tửu nằm bò ra trên cái bàn tròn ở chính giữa chán nản dùng ngón tay vẽ vòng tròn.
“Tiểu Cửu.” Cô đi thẳng đến bên cạnh Tạ Tửu vỗ vào đầu cô ấy.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, mình sắp mọc rễ rồi.” Cô lười biếng ngồi thẳng, trên mặt đầy vẻ không vui.
“Mình không quan tâm, bữa trà chiều hôm nay cậu mời.” Cô tiếp tục đưa ra yêu cầu.
“Được được được, mình mời cậu được chưa.” Nguyễn Thanh kéo ghế ngồi xuống, còn không quên vỗ vỗ đầu an ủi cô ấy.
“Phục vụ, chọn món.” Nguyễn Thanh quay đầu gọi người phục vụ đứng ở phía quầy.
Rất nhanh, người phục vụ liền cầm menu đến, đưa cho mỗi người một phần.
“Tôi cần một ly capuchino, thêm một bánh crepe sầu riêng.” Tạ Tửu giở menu, mở miệng liền chọn trước hai món mà mình thích.
“Ai, cái này cũng khá ngon, nhìn liền thèm ăn, là món mới sao?” Tạ Tửu giở đến trang cuối cùng, đang cảm thấy không như ý, một màu da cam đột nhiên đập vào mắt cô.
“Đúng vậy, là bà chủ