Sau khi qua sinh nhật, Nguyễn Thanh chính thức bước vào kỳ thi cuối kỳ.
Một ngày chỉ thi một môn, trừ cuối tuần, tất cả phải thi bao gồm bảy môn chung. Thời gian sắp xếp rất gấp, trong vòng thời gian hai tuần phải thi xong.
Qua hai tuần bận rộn căng thẳng này, Nguyễn Thanh liền bước vào kỳ nghỉ đông. Cách tết khoảng thời gian chưa đến một tuần, mấy ngày này Nguyễn Thanh và Từ Nhất Bạch đều ở nhà, xem tivi, nấu ăn, đánh chữ và trêu đùa Trầm Mặc.
Thời gian rất nhanh liền trôi qua, một ngày trước đêm giao thừa, Nguyễn Ngôn gọi điện thoại đến.
Lúc này Nguyễn Thanh đang ngồi ở trên thảm trong thư phòng đọc sách, Từ Nhất Bạch cũng đang đánh chữ.
Nhận điện thoại, Nguyễn Thanh thân thiết gọi: “Anh.”
“A Nguyễn, 7 giờ sáng mai anh đến đón em về nhà, tối nay em chuẩn bị đi.”
“Được, anh.” Nguyễn Thanh nói, “tiểu Cửu và anh trai cô ấy về cùng chúng ta sao?”
“Về cùng, đợi em ngoài cổng tiểu khu, thư ký Vương lái xe đưa chúng ta đi.” Nguyễn Ngôn nhắc nhở cô một câu.
“Vâng, em biết, xe giống như năm ngoái, đúng không.”
“Ừ.”
“Anh, nếu anh không còn việc gì nữa, em tắt máy đây?” Nguyễn Thanh hỏi một câu thăm dò.
“Không còn việc gì.”
Qủa nhiên không còn việc gì, tắt điện thoại, Từ Nhất Bạch đang đánh chữ quay đầy qua nhìn cô.
Rất lâu, anh mới nhẹ nói: “Em phải về nhà?”
“Đúng vậy, sáng sớm mai về.” Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn anh.
“Thuận buồm xuôi gió, đi sớm về sớm.” Từ Nhất Bạch tiếp tục đánh chữ, từ tốn nói từng chữ một, một câu được anh nói một cách triền miên.
“Biết rồi.” Nguyễn Thanh bĩu môi, thầm cười nói.
Ngày hôm sau, Nguyễn Thanh thức dậy từ sớm, ở nhà bếp bận rộn rất lâu mới xách hành lí của mình rón ra rón rén đi ra cửa.
Tối qua Từ Nhất Bạch đánh chữ đến rất muộn mới ngủ, nghe anh nói là vì vụ án này đòi hỏi cần phải có yếu tố hồi hộp cho trận mai phục sau cùng của boss, cho nên anh nghiên cứu nhiều lần, đưa ra trước những manh mối để mở đường cho sau này.
Cho nên sáng nay ngủ rất say, bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Đồng hồ báo thức anh hẹn cũng được cô lén tắt, chính là để không phiền đến anh.
Đi vào thang máy, Nguyễn Thanh nới mở wexin gửi ghi âm cho Từ Nhất Bạch.
“Bạch Bạch, em về nhà đây~ Trong tủ lạnh em chuấn bị cho anh một ít dưa chua, thức ăn thông thường và bột yến mạch. Buổi sáng thức dậy nhớ uống sữa yến mạch, thức ăn trường phải ăn trước, dưa chua có thế vắt qua một chút. Em sẽ cố gắng quay về nhanh, anh phải chăm sóc tốt cho mình, năm mới vui vẻ!”
Ra khỏi tiểu khu, liền nhìn thấymột chiếc xe jeep màu trắng quen thuộc, Nguyễn Thanh chạy lên phía trước, Nguyễn Ngôn xuống xe nhận lấy vali để phía sau cốp xe.
Nguyễn Thanh theo sau anh trai lên xe, sau khi ngồi cố định Vương Nghi Minh liền lái xe chạy thẳng về phía sân bay.
Vai bị vỗ một cái, cô quay đầu mới phát hiện phía sau còn ngồi hai người.
Tiểu Cửu và … … Chị Dung!
Cô trừng lớn mắt, hiếu kì nhìn Minh Dung: “Chị Dung, chị … … về cùng với chúng em sao?”
“Đúng vậy.” Minh Dung nhìn cô, cười khó xử.
“Nhưng mà, em nhớ nhà chị không ở Bắc Kinh mà?” Nguyễn Thanh do dự hỏi.
“Đúng vậy, nhà chị vốn ở Thượng Hải.”
“Vậy chị không về nhà ăn tết sao?” Nguyễn Thanh lại hỏi.
Minh Dung do dự một lát, liếc nhìn bóng lưng của Nguyễn Ngôn, thấy anh không có ý giúp đỡ, đành phải đỏ mặt trả lời.
“Chị ... ...”
“Nhà chị dâu em mấy năm trước di cư ra nước ngoài rồi, bây giờ chỉ một mình chị ấy ở trong nước, đương nhiên về nhà cùng anh rồi.” Nguyễn Ngôn mắt nhìn thẳng, khuôn mặt nghiêm túc nói.
“Như thế à ... ... Vậy anh trai chuẩn bị kết hôn sao?” Nguyễn Thanh nhìn khuôn mặt ửng đỏ của chị Dung liền sáng tỏ.
Đương nhiên.
“Chị Dung, em ... ...” Nguyễn Thanh nhận được đáp án lại quay đầu hỏi Minh Dung.
“Gọi chị dâu.” Nguyễn Ngôn cắt ngang lời cô, từ tốn nói một câu.
Nguyễn Thanh ngạc nhiên nhìn anh một cái, tiến lại gần tai anh nhìn Minh Dung nói: “Chị dâu~” sau đó nhìn về phía anh trai nói: “Được chưa?”
Nguyễn Ngôn sau khi nhẹ gật đầu, Nguyễn Thanh nhìn về phía Minh Dung nhỏ tiếng tiếp tục thăm dò: “Chị dâu, anh em cầu hôn chưa?”
Minh Dung đỏ mặt gật gật đầu.
Tạ Tửu hai mắt long lanh nhìn cô chằm chằm, kéo tay cô một cách xúc động: “Chị Minh Dung, anh trai nhà họ Nguyễn cầu hôn như thế nào?”
Nguyễn Thanh ở bên cạnh không kiềm được gật đầu.
Minh Dung đan tay vào nhau, Nguyễn Thanh nghiêng người qua, ba người vây lại thành một cái vòng nhỏ.
“A? Là như thế?” Tạ Tửu kinh ngạc hỏi.
Lúc ăn cơm trưa lại có thể nhẹ nhàng nói một câu “Gả cho anh”.
Khuôn mặt Tạ Tửu biểu cảm thất vọng nhìn cô: “Em nói, chị cũng quá dễ dàng bị lừa rồi.”
Nguyễn Thanh không dám nói xấu anh trai, chỉ là lén lút gật đầu, biểu cảm đồng tình.
“Tình cảm đến rồi thì thuận theo tự nhiên.” Minh Dung cười hạnh phúc, một chút cũng không cảm thấy bị lừa gạt.
Ba người nói chuyện rất nhanh liền đến sân bay, năm người xách hành lí đi làm thủ tục.
Hai giờ sau, năm người đứng bên ngoài một tứ hợp viện, cách vách tường liền nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Nguyễn Ngôn đi ở phía trước, những người còn lại theo sau, vừa vào cửa, mẹ Nguyễn và mẹ Tạ liền kêu lên.
“Ai yô, các con về rồi, hơn nửa năm không gặp rồi!”
“Ông nội, bà nội, bố nó ơi, các con trở về rồi!”
Lời vừa nói xong, mấy bóng người liền từ nhà chính đi nhanh ra ngoài.
Nguyễn Ngôn dẫn đầu, mấy người cùng hỏi thăm: “Ông bà nội Nguyễn, Ông bà nội Tạ, năm mới vui vẻ!”
“Tốt tốt tốt, đều tốt!” Hai ông nội bước đi khỏe khoắn, hai bà nội cũng không chịu thua đi theo sau,vây quanh mấy đứa cháu ân cần hỏi han.
Vẫn là bố Nguyễn khuyên nhủ nói: “Ông nội, bà nội, tụi trẻ vừa về đến vẫn chưa ăn cơm trưa. Để tụi trẻ đặt hành lí xuống trước, chúng ta đến nhà ăn đợi chúng nó.”
Bốn người già nhìn mấy người đầy bụi bặm, thúc giục mấy người nhanh chóng về phòng chỉnh chu lại một chút.
Mấy người Nguyễn Ngôn sau khi chỉnh đốn lại xong cùng nhau đến nhà ăn, tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống.
Nguyễn Ngôn kéo Minh Dung đứng dậy, long trọng giới thiệu với cả nhà: “Ông nội bà nội, bố mẹ, vị này là Minh Dung, vợ chưa cưới của con.
Minh Dung đỏ mặt, cười trang nhã: “Ông bà nội, chú dì. Lần đầu gặp mặt, con là bạn học cao trung của Nguyễn Ngôn, Minh Dung.”
Mấy vị phụ huynh kinh ngạc nhìn hai người, nhất thời ngơ ngẩn, vẫn là Nguyễn Thanh lén kéo vạt áo của mẹ Nguyễn, bà mới trở lại bình thường.
Mẹ Nguyễn liền cười nói: “A, nhanh ngồi xuống, đều là người nhà rồi, đừng dè dặt.”
Bà nội Nguyễn mặt mày rạng rỡ: “Cháu dâu ngoan,