Kỳ nghỉ đông chưa đến một tháng rất nhanh liền kết thúc.
Cuối tháng hai, Nguyễn Thanh liền thu dọn đồ đạc quay về trường điểm danh, bắt đầu một học kì mới.
Giữa tháng ba, mùa xuân đến sớm.
Thứ hai, sáng sớm liền có tiết chuyên ngành, Tạ Tửu, Hải Chu và Tôn Tịnh lần lượt thức dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng. Nhưng Nguyễn Thanh vẫn vùi trong chăn ngủ, giọng nói của ba người lớn như thế cũng không gọi cô tỉnh dậy được.
Tạ Tửu có chút không hiểu, cắn bánh mì đi đến dưới giường Nguyễn Thanh, đưua tay ra sức vỗ vào thành giường, ngậm thức ăn lớn tiếng gọi: “A Nguyễn, A Nguyễn, dậy thôi, phải đi học rồi!”
“Ừ … …” Nguyễn Thanh vùi trong chăn khó chịu hừ một tiếng, cô cảm giác toàn thân mềm nhũn ra, mũi cũng bị nghẹt lại.
Thử mở mắt ra lại mở không lên, cô ngột ngạt cố gắng thở ra một hơi rồi mới nhướng mí mắt lên.
Cô chau mày, hai má có hơi nóng, môi cũng có hơi khô, nhỏ giọng nói: “Tiểu Cửu, mình hơi khó chịu, cậu xin nghỉ giúp mình.”
Tạ Tửu không nhìn thấy mặt của cô, chỉ nghe thấy giọng nói vô cùng khản đặc của cô, còn rất yếu ớt.
“Cậu thế nào rồi?” Tạ Tửu vội hỏi.
Hải Chu và Tôn Tịnh đang ngồi ăn ở bàn cũng chạy đến, quan tâm hỏi cô: “A Nguyễn, cậu không sao chứ?”
“Có thể hơi cảm … … Tối qua lúc gần tắm xong, nước ấm không đủ, mình liền tắm một ít nước lạnh.” Nguyễn Thanh giọng nói khàn khàn yếu ớt khác thường, còn mang theo tiếng khịt khịt mũi.
“Cậu đợi chút.” Tạ Tửu nói xong liền đặt bánh mì xuống, mang ghế qua. Cô đứng lên ghế vén màn ra, liền kinh ngạc nói: “A Nguyễn, mặt cậu rất đỏ, không lẽ cậu sốt sao?”
“Chắc ... ... không phải đâu.” Nguyễn Thanh có chút bất an nhỏ giọng nói.
“Mình sờ thử.” Tạ Tửu một tay áp lên trán mình, một tay áp lên trán cô, so sánh nhiệt độ.
“Thế nào? Có sốt không?” Hải Chu mặt cũng gấp gáp nhìn cô.
Nguyễn Thanh nằm ở trên giường cũng cẩn thận nghiêng đầu qua đợi cô trả lời.
Tạ Tửu nhìn mọi người một cái, nói: “Có hơi, nhưng không nóng lắm, có lẽ không quá nghiêm trọng.”
“Vậy thì tốt.” Tôn Tịnh xoa ngực, thở ra một hơi.
“Nhưng mà, vẫn nên đi bệnh viện khám thử, kéo dài nói không chừng sẽ trở nên nghiêm trọng.” Tôn Tịnh nói tiếp.
Tạ Tửu nhìn về phía Nguyễn Thanh: “Mình đưa cậu đi bệnh viện?”
Nguyễn Thanh ra sức lắc đầu, khàn giọng nói: “Mình uống thuốc liền khỏe ngay, mỗi năm đều bị một lần, mình đã quen rồi.”
Qủa nhiên.
Tạ Tửu không biết làm thế nào nhìn về phía Tôn Tịnh nhún nhún vai, nói với hai người: “Các cậu đi học đi, xin phép giáo viên một tiếng, mình ở lại đây chăm sóc cậu ấy.”
“Được rồi, vậy chúng mình đi đây.”
“Ừ, bai bai.”
Tạ Tửu gật đầu ra hiệu, Hải Chu và Tôn Tịnh xách túi rời đi.
Tạ Tửu lấy thuốc cảm từ trên tủ của Nguyễn Thanh, lấy một cốc nước, đưa đến cho cô.
Uống thuốc xong, Nguyễn Thanh nhắm mắt vùi vào trong chăn nghỉ ngơi, dần dần liền ngủ thiếp đi. Vì bị cảm, hơi thở của cô có hơi lớn, Tạ Tửu nghe thấy tiếng thở nặng của cô, vẫn là có chút lo lắng.
Trong phòng ngủ vẫn không phải là nơi nghỉ ngơi tốt, nghĩ một lát, Tạ Tửu mở wexin gửi một tin nhắn cho Tô Hữu.
A Nguyễn bị cảm rồi, có hơi sốt, anh bảo Mặc Thần đưa cô ấy về nhà nghỉ dưỡng đi.
Vừa mới gửi đi, liền nhận được câu trả lời: “Được, lập tức đến.”
Không lâu sau, Từ Nhất Bạch và Tô Hữu liền đến dưới kí túc xá, Tạ Tửu chạy xuống nhìn phòng của dì quản lí ký túc, không có người.
Cơ hội tốt, cô vừa mừng thầm, vừa ra hiệu Tô Hữu đưa Từ Nhất bạch đi vào nhanh.
Ba người sau khi rón ra rón rén vào kí túc, Tạ Tửu mới nói với Từ Nhất Bạch: “Cái đó, Mặc Thần, A Nguyễn vẫn đang ngủ. Vì a Nguyễn mỗi lần ốm liền rất cứng đầu, không nghe lời em, em không gọi cô ấy dậy, cho nên chỉ có thể dựa vào anh.”
“Được.” Từ Nhất Bạch trầm mặt gật đầu.
Tạ Tửu đưa hai người vào cửa, mở cửa đang đinh vào, tay Từ Nhất Bạch ngăn lại, quay người lại nói với hai người: “Cho tôi chút thời gian, khi nào xuống tôi gọi điện cho Tô Hữu.”
Tô Hữu hiểu ý cười, trực tiếp kéo tay Tạ tửu quay người, Tạ Tửu ngân ra theo bước chân Tô Hữu rời đi.
Ra khỏi cổng ký túc, Tạ Tửu mới nhạy bén nói: “Anh ấy chê chúng ta vướng víu.”
“Đoán đúng rồi.” Tô Hữu liếc nhìn cô, khen ngợi nói: “Thật thông minh.”
Tạ Tửu trừng mắt nhìn anh, không hài lòng: “Anh cho rằng em nghe không ra anh đang mắng em ngốc sao?”
“Ai ya, vẫn thật thông minh.” Tô Hữu ngạc nhiên nói.
Tạ Tửu nhìn anh hắng giọng, nghiêng đầu qua không thèm quan tâm đến anh.
“Giận rồi? Giận thật rồi?” Tô Hữu lại gần hai bước, kéo lấy vạt áo cô, thò đầu về phía trước thăm dò nét mặt cô.
Tạ Tửu không lưu tình hất tay anh ra, quay đầu đi về một hướng khác.
“Được rồi, nói đùa thôi, đừng giận nữa.” Tô Hữu quay đầu theo nhìn cô, vân vê mặt cô, khuôn mặt nghiêm túc nhìn cô, “việc anh hỏi em lúc trước suy nghĩ thế nào rồi, có muốn làm bạn gái thật sự của anh không?”
“Không cần.” Tạ Tửu lạnh lùng cự tuyệt.
“Vì sao? Anh không xứng với em à? Hay là anh chỗ nào chưa làm tốt?” Tô Hữu vòng đến trước mặt cô, truy hỏi.
“Vậy anh vì sao muốn em làm bạn gái của anh?” Tạ Tửu nhìn anh, hỏi ngược lại.
“Anh thích em.” Tô Hữu nói, hai má có hơi hồng.
“Anh đang trêu em à? Trò đùa này đã từng có nhiều người nói qua với em, em sẽ không bị lừa nữa.” Tạ Tửu không cười, sau đó đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Tô Hữu, trầm giọng nói.
“Anh không nói đùa! Anh thật sự thích em!” Tô Hữu không chịu được ánh mắt cố tỏ ra kiên cường của cô, xúc động nói một cách nghiêm túc kiên quyết.
Tạ Tửu bị ánh mắt nghiêm túc của anh ép cho không thể né tránh, cô nhếch môi từ tốn nói: “Anh thích điều gì ở em? Em, anh nhìn em xem, bộ điệu nam không ra nam nữ không ra nữ, khuôn mặt không được coi là xuất chúng, tính cách con trai không được yêu thích. Anh nói, em có gì khiến anh thích!”
Nói đến chỗ xúc động, cô không làm chủ được đưa ngón trỏ ra chỉ vào ngực mình.。
Nhìn thấy bộ dáng không có chí tiến lên này của cô, Tô Hữu không kiềm được mà đau lòng, anh ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
Tô Hữu vừa xoa nhẹ trên tóc cô, vừa kiên định nói: “Anh chính là thích em, không quan tâm dáng vẻ em như thế nào, cũng không quan tâm tính cách em ra sao. Trái tim này, nó không thể khống chế được vì em mà đập. Vừa nghĩ đến em, nó liền đập loạn lên trong ngực anh, nó nói với anh, chính là em, chỉ có em, ngoài em ra nó sẽ không vì ai khác mà kích động như vậy.”
Tạ Tửu dựa vào ngực anh, bên tai là tiếng trái tim đập gần trong gang tấc, thình thịch, thình thịch, từng chút từng chút như là đang gõ lên trái tim cô, dần dần, nhịp tim cô cũng đập loạn lên thình thịnh thình thịch.
Mắt cô có hơi ươn ướt, từng giọt nước mắt long lanh rơi xuống, thấm vào vai áo anh.
Tiếng nghẹn ngào của cô rơi vào tai, Tô Hữu đau lòng ôm chặt lấy cô.
Anh không biết cô đã trải qua những gì, nhưng có thể nghĩ ra, nhất định là hồi ức rất đau lòng rất thống khổ. Cổ họng của Tô Hữu cứ nghẹn lại như vậy, vừa khô vừa ngứa, anh không nói ra được câu nào an ủi cô, chỉ có thể không ngừng vỗ lưng cô như an ủi một đứa trẻ.
Tạ Tửu dựa vào vai anh thoải mái phát tiết một trận, sau đó mới thu