Mai Sa Sa bưng nước, mỉm cười từng bước từng bước tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh người đàn ông đang cúi đầu.
Cô ta nhẹ nhàng đặt nước lên trên bàn , mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Tôi rất thích tiểu thuyết của anh viết, thật sự rất hay.”
Người đàn ông nghe vậy từ từ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt không biểu cảm là đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào cô, một câu cũng không nói.
“Nhưng mà gần đây sao lại không ra chương mới? Tôi đợi đến mất ngủ cả rồi.” Cô ta tiếp tục nói, mang theo cảm giác ngờ vực và đáng tiếc.
“Cô, thật sự thích, tiểu thuyết của tôi viết?” Người đàn ông yếu ớt từ từ nói.
“Đương nhiên rồi, thật sự là một tiểu thuyết rất cừ, tôi lâu lắm rồi chưa đọc được tiểu thuyết có lối suy nghĩ và hành văn hay như thế.” Mai Sa Sa lớn tiếng khẳng định, khuôn mặt nghiêm túc nhìn anh ta.
Mắt của người đàn ông chợt sáng lên, hai tay nắm chặt lấy quần, vội vàng hỏi: “Cô, không cảm thấy đẫm máu sao?”
“Đẫm máu?” Mai Sa Sa nhìn anh ta một cách ngờ vực, “tiểu thuyết trinh thám không phải đều như vậy sao?”
Thấy người đàn ông như là có chút kích động, như tìm được một người giống mình, hai mắt lấp lánh nhìn mình. Mai Sa Sa mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa giới thiệu, tôi là Mai Sa Sa, cậu tôi là người quản lí cao nhất của công ty này, cách đây một thời gian cậu ấy nói với tôi, rất thích đọc tiểu thuyết anh viết, cậu ấy cảm thấy rất có tiềm năng.”
“Vậy vì sao ông ấy đóng sách của tôi!” Người đàn ông bỗng kích động hét lớn, mắt nổi lên tơ máu.
“Đóng sách của anh? Sao có thể như thế!” Mai Sa Sa kinh ngạc nhìn anh ta, chau mày lắc đầu, “không thể nào, tuyệt đối không thể ... ... ồ, tôi biết rồi!”
“Sao lại không thể?” Người đàn ông trừng mắt nhìn cô ta, như là một câu nghe không lọt tai liền phát rồ.
“Cậu tôi lúc trước đi công tác, vừa mới trở về. Đóng sách của anh tuyệt đối không phải là cậu ấy, nhất định có người đố kị anh, cho nên mới phê bình anh.” Mai Sa Sa bỗng nhiên tỉnh ngộ nói, sau đó tiến lại bên cạnh anh ta, thấp giọng hỏi: “Anh biết là ai không? Là ai luôn nói với anh, sách của anh rất đẫm máu?”
Người đàn ông nghe vậy liền cúi đầu suy nghĩ, nét mặt anh ta ngày càng khó coi, dần dần mang theo sự căm hận: “Lẽ nào là cô ta?”
“Anh biết là ai rồi?”
“Có phải là Nguyễn Thanh không? Chỉ có cô ta luôn nói mô tả của tôi quá máu me … …” Người đàn ông ngẩng đầu chau mày nói.
Mai Sa Sa nghe thấy cái tên như trong dự tính, không kiềm nổi nhếch khóe miệng. Nhưng mà cô liền nghiêm túc lại, khẳng định nói: “Nhất định là cô ta, cô ta có quyền yêu cầu công ty đóng sách của anh.”
“Nhưng mà đóng sách của tôi đối với cô ta có ích lợi gì? Cũng không ảnh hưởng gì đến công việc của cô ta?” Người đàn ông nói.
“Hừ, anh không thể không biết bạn trai của cô ta cũng là tác giả tiểu thuyết trinh thám? Cô ta nhất định thấy sách của anh quá hay, sợ anh nổi trội hơn bạn trai cô ta, cho nên lợi dụng chức quyền đóng sách của anh.” Mai Sa Sa khẳng định nói.
“Thì ra là vậy! Xem ra chính là cô ta, không nghi ngờ gì nữa, đáng cười tôi vẫn thật sự tin tưởng cô ta.” Người đàn ông căm hận nói, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, hai tay nắm cuộn thành quyền đấm “ầm” lên trên bàn.
“Anh đừng bị cô ta làm mù quáng, cô ta đã nói là tiểu thuyết anh đẫm máu, anh phải cho cô ta thấy thế nào là đẫm máu thật sự.” Mai Sa Sa cười thầm trong lòng, cô từ từ tiến lại gần bên tai anh ta, dụ dỗ nói: “Không phải sao?”
Đường tơ máu trong mắt người đàn ông ngày càng đậm, máu huyết toàn cơ thể sôi hùng hục. Anh ta từ từ nhếch mép, thấp giọng cười một cách phấn khởi, biểu cảm trên khuôn mặt rất hung ác đáng sợ: “Ha ha ha khá lắm, khá lắm, tôi sẽ cho cô ta mở mang đầu óc, ha ha ha ha!”
Mai Sa Sa đứng phía sau người đàn ông, nghe thấy nụ cười tà ác của anh ta, không kìm nổi nhếch khóe miệng.
Qủa không ngoài dự liệu của cô ta, người đàn ông này thực sự là một bệnh nhân tâm thần. Ha, cô vậy mà bắt đầu có chút chờ mong.
Đợi Nguyễn Thanh nói chuyện xong với phòng xét duyệt, phát hiện trong phòng nghỉ đã không còn người. Cô tìm đến Phùng Tiểu Muội hỏi: “Người đàn ông trong phòng nghỉ đi đâu rồi?”
Phùng Tiểu Muội cười nói: “Biên tập Nguyễn à, người đàn ông đó nói có việc nên đi trước rồi.”
“Đi rồi?” Nguyễn Thanh ngạc nhiên nói, “anh ta đi bao lâu rồi?"
“Cũng một lúc rồi.”
“Được, cám ơn cô.” Nguyễn Thanh ngờ vực nói cám ơn.
“Đừng khách sáo.”
Nguyễn Thanh chau mày suy nghĩ, thực sự nghĩ không ra nguyên nhân.
Cô nhìn thời gian, đã hơn 5 giờ rồi, đành phải gọi điện thoại nói lời xin lỗi với phòng xét duyệt, sau đó thu dọn đồ về nhà trước, việc này chỉ có thể sau này liên hệ lại với người đàn ông để giải quyết.”
Lúc gần đi đến Thanh Tâm Tiểu Uyển, điện thoại của Nguyễn Thanh reo lên. Cô cầm điện thoại xem, mỉm cười ngọt ngào.
“Alo, Bạch Bạch~” Cô dịu dàng gọi một tiếng.
“Sao vẫn chưa về?” Từ Nhất Bạch nhẹ nhàng hỏi.
“Em hôm nay đến công ty xử lí công việc. Bây giờ đã đến gần chợ thực phẩm rồi, lập tức liền về … … A!” Nguyễn Thanh đang cười nói, điện thoại bỗng nhiên bị người từ phía sau giật lấy, ném xuống đất.
Một bàn tay bóp chặt cổ cô, cô liền nhào về phía trước nhặt điện thoại lên chạy.
“Nhuyễn Nhuyễn, em sao rồi? Nhuyễn Nhuyễn, nhanh trả lời anh … …” Trong điện thoại truyền đến tiếng gọi lo lắng của Từ Nhất Bạch.
Nguyễn Thanh vừa chạy vừa kêu cứu: “Cứu em, Bạch Bạch, nhanh cứu em … … á á … …”
Cô chạy chưa được bao xa, người đàn ông phía sau đã đuổi kịp. Anh ta một tay giữ lấy cần cổ mảnh mai của cô, một tay bịt chặt miệng cô, đem cô đẩy ra phía sau, chuẩn bị đưa vào con hẻm nhỏ bên cạnh.
Nguyễn Thanh thả điện thoại ra, hai tay ra sức lôi bàn tay đang giữ lấy cổ cô.
Từ Nhất Bạch nghe thấy tiếng kêu cứu, cái gì cũng không kịp suy nghĩ, anh liền gọi Trầm Mặc chạy nhanh ra ngoài.
“Trầm mặc, nhanh đến chợ thực phẩm, Nhuyễn Nhuyễn gặp nguy hiểm!”
Trầm mặc kêu “gâu gâu” hai tiếng, liền xoay người chạy nhanh.
Nhuyễn Nhuyễn, em nhất định không được có chuyện gì! Đợi anh, anh lập tức đến cứu em, em nhất định … …
Từ Nhất Bạch vừa vịn vào cầu thang bước nhanh xuống, vừa điện thoại cho Tô Hữu.
“Nhanh nhận điện thoại, nhanh … …” Từ Nhất Bạch thấp giọng thúc giục, như nghe thấy tiếng của anh ấy, điện thoại liền được nhận.
“Tô Hữu, anh nhanh chóng đến chợ thực phẩm cạnh tiểu khu. Nhuyễn Nhuyễn bị người khác uy hiếp, tôi đang chạy đến.” Tô Hữu vừa mở miệng câu gì cũng chưa kịp nói, Từ Nhất Bạch đã cấp tốc nói.
Tô Hữu kinh ngạc, nghiêm túc nói: “Được, tôi lập tức đến, cậu chú ý an toàn.”
Từ Nhất Bạch sau khi ngắt điện thoại, tốc độ đi xuống lầu ngày càng nhanh, chạy như bay xuống như không màng đến tính mạng. Sau khi xuống lầu, anh giảm tốc độ, hai tay ở phía trước tìm kiếm, chân bước nhanh như gió, chạy men theo con đường như trong trí nhớ. Sau khi ra khỏi tiểu khu, trí nhớ của anh không còn rõ ràng, trên đường va chạm mấy lần, vậy mà anh một chút cũng không dám dừng lại, nén cơn đau tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Nhuyễn Nhuyễn, em nhất định phải kiên cường, không được có chuyện!
Anh cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, tập trung tinh thần nhớ lại bên cạnh chợ thực phẩm có nơi nào tương đối hẻo lánh.
Ở bên này sức lực Nguyễn Thanh không mạnh như đàn ông, cô trong cái khó ló cái