Lúc ba người Nguyễn Thanh quay về, nhìn thấy bốn người đã thu dọn xong đứng ở cửa đợi họ.
Bố Nguyễn và Nguyễn Ngôn hai tay đều xách đồ, Từ Nhất Bạch một tay xách một túi, mẹ Nguyễn xách túi của Tạ Tửu và Minh Dung.
“A Nguyễn, đến đỡ Nhất Bạch.” Mẹ Nguyễn đi lên phía trước hai bước, vừa đưa túi xách cho hai người kia, vừa nói nhỏ với Nguyễn Thanh.
“Vâng.” Nguyễn Thanh gật gật đầu, đi thẳng đến bên cạnh Từ Nhất Bạch, khoác lên tay anh.
Một đoàn người đi ra cổng bệnh viện, Tạ Tửu, Nguyễn Thanh và Từ Nhất Bạch trực tiếp ngồi xe của Tô Hữu trở về Thanh Tâm Tiểu Uyển.
Những người còn lại ngồi xe của Minh Dung, Minh Dung đưa bố Nguyễn mẹ Nguyễn chỗ ở của Nguyễn Ngôn.
Vì việc bị tấn công và nằm viện làm chậm trễ một ngày, Nguyễn Thanh sáng sớm hôm sau liền về trường trực tiếp đến địa điểm thi tham gia kì thi cuối kì.
Mà hai tuần tiếp theo đều thi liên tục không ngừng, để tránh Nguyễn Thanh phân tâm, cho nên Từ Nhất Bạch không nói với cô chuyện mình chuẩn bị điều trị mắt.
Mà trong hai tuần Nguyễn Thanh thi, Từ Nhất Bạch cùng với anh trai, bố mẹ Nguyễn Thanh và Tô Hữu đang tìm bác sĩ giỏi ở khắp nơi.
Trong đó có mấy bệnh viện lớn nắm chắc đến 70% 80%, nhưng rủi ro vẫn lớn, mấy người đều không muốn mạo hiểm.
Đang trong lúc sứt đầu mẻ trán, Tô Hữu nhận được điện thoại của Nguyễn Ngôn.
“Anh Nguyễn, có chuyện gì sao?” Tô Hữu nhìn Từ Nhất Bạch ở đối diện, mở miệng hỏi.
“Ông nội của Dung Dung có một người bạn quan hệ rất tốt, người bạn đó có một người con trai, làm bác sĩ ở Mĩ, chủ yếu là điều trị bệnh về mắt.
Gần đây ông ấy đến Thượng Hải tham gia hội giao lưu y học quốc tế, thứ sáu tuần sau chúng ta có thể cùng nhau đến thăm hỏi bác sĩ Nghiêm một chút.”
“Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi!” Tô Hữu mặt mày rạng rỡ, vui mừng nói.
Từ Nhất Bạch nghe thấy giọng nói xúc động của Tô Hữu, đoán được mấy phần, đôi mắt sâu của anh cũng chứa đựng mấy phần mong đợi.
“Địa chỉ lát nữa anh gửi vào điện thoại cho cậu.”
“Được, bọn em nhất định đến đúng giờ.
Thật cảm ơn anh Nguyễn.” Tô Hữu nói lời cám ơn, chứa đầy thành ý.
“Không cần khách sáo, suy cho cùng cậu ấy cũng là em rễ tôi.” Nguyễn Ngôn nghiêm túc nói.。
Đặt điện thoại xuống , Tô Hữu vội vã chạy đến phía đối diện, xúc động nói: “Nhất Bạch, tìm được bác sĩ giỏi hơn rồi.”
“Ừ, tôi nghe thấy rồi.” Từ Nhất Bạch ung dung bưng nước lên uống một ngụm, từ từ nói.
“Viên đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống đất rồi, vậy thì đợi đến thứ sáu tuần sau.
Tôi bây giờ về trước, A Nguyễn cô ấy có lẽ cũng thi xong rồi, sắp trở về rồi.” Tô Hữu thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
Từ Nhất Bạch liếc nhìn anh một cái, biết anh ấy miệng nhắc đến Nhuyễn Nhuyễn, trong lòng nhất định muốn cùng Tạ Tửu đi đâu đó hẹn hò.
Nếu như là thường ngày anh không thể không giữ anh ấy lại một lát, nhưng mà anh hôm nay tâm trạng tốt liền đại phát từ bi gật gật đầu: “Ừ.”
Tô Hữu liền mở cờ trong bụng, cầm điện thoại lên rời đi.
Có hơi muộn một chút, Nguyễn Thanh đẩy hành lí trở về.
Cô đặt vali ở lối ra vào, liền chạy như bay đến bên cạnh Từ Nhất Bạch nũng nịu: “Bạch Bạch~ thi cử thật sự quá thống khổ! Tay đều bị em viết đến mỏi nhừ, anh xoa bóp cho em.”
Từ Nhất Bạch nghe theo xoa bóp cổ tay mảnh mai của cô, nhẹ nhàng mát-xa cho cô.
Nguyễn Thanh thoải mái thở ra một tiếng, người nằm thẳng lên sô pha, gối lên chân anh, chân gác lên đầu bên kia của sô pha.
Vào lúc cô đang thoải mái mơ màng muốn ngủ, giọng nói êm tai của Từ Nhất Bạch vang lên bên tai cô: “Nhuyễn Nhuyễn, anh chuẩn bị chữa trị mắt của mình.”
“Được ...!...!cái gì?” Nguyễn Thanh mở miệng vô thức trả lời “được”, sau khi trả lời xong mới phản ứng được Từ Nhất Bạch nói gì, cô liền kinh ngạc trừng mắt, hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ nữa.
“Có phải là bố mẹ em ép anh chữa trị không?” Nguyễn Thanh ngồi dậy bất an nhìn anh hỏi.
“Không phải, anh từ sớm đã có ý định này, chỉ là bây giờ mới hạ quyết tâm.” Từ Nhất Bạch nhẹ giọng trả lời.
Nguyễn Thanh có chút không tin, liếm liếm môi không nói câu nào.
Từ Nhất Bạch trầm tư một lát, tiếp tục nói: “Thực ra trên thế giới này người mà anh lưu luyến chỉ có mình em.
Anh không muốn sau này già đi lại hối hận – hối hận không nhìn em thật kĩ, hối hận vì đã bỏ qua dung mạo xinh đẹp của em.
Nụ cười và sự giận hờn của em anh đều tưởng tượng ở trong đầu hàng nghìn hàng vạn lần, anh thật sự muốn tận mắt nhìn thấy em.”
“Vậy nếu như ...!...!anh nhìn thấy em, không xinh đẹp như trong tưởng tượng của anh ...!...” có thể nào không yêu em nữa không?
Nguyễn Thanh rũ mắt xuống bĩu môi, nhỏ giọng nói.
“Cô gái ngốc.” Từ Nhất Bạch cười không biết làm thế nào, đưa tay ra kéo cô qua, “Anh nhiều lần vuốt ve khuôn mặt của em, nhưng mà anh không thể tưởng tượng ra dáng vẻ của em, cô gái trong đầu anh vẫn là đợi mắt anh khỏe hẳn rồi tận mắt chiêm ngưỡng.”
Nguyễn Thanh trề môi thỏa hiệp: “Vậy anh khi nào phẫu thuật?”
“Thứ 6 tuần sau đi chào hỏi bác sĩ Nghiêm trước, sau đó mới quyết định.”
“Ừ, vậy em cùng đi với anh.” Nguyễn Thanh nắm chặt lấy tay anh, yêu cầu nói.
“Được.”
Thời gian rất nhanh liền đến ngày gặp bác sĩ, Nguyễn Thanh và từ Nhất Bạch từ sáng sớm đã thức dậy chuẩn bị gọn gàng, sau đó xuống lầu gặp mặt Tô Hữu, chạy thẳng đến nơi ở của bác sĩ.
Lúc ba người họ đến nơi, Minh Dung và Nguyễn Ngôn cũng vừa xuống xe.
Năm người đi đến cổng, Minh Dung nhấn chuông cửa.
Rất nhanh liền xuất hiện một người đàn ông trung niên, ông đi đến cổng mở cửa ra, dịu dàng nhìn mấy người, sau đó tầm mắt rơi vào người Minh Dung: “Tiểu Dung à, đã trở nên xinh đẹp như thế rồi!”
“Bác Nghiêm, bác cũng ngày càng đẹp lão, không biết dùng thần dược gì?” Minh Dung mỉm cười khoác tay bác sĩ Nghiêm, đùa nghịch nói.
“Tiểu nha đầu!” Bác sĩ Nghiêm không biết làm thế nào trừng mắt nhìn cô, sau đó gọi mấy người vào phòng: “Các cháu nhanh vào đi, bác đưa mấy cháu đến phòng làm việc của bác.”
Bác sĩ Nghiêm trực tiếp đưa mấy người đến phòng làm việc, ông vừa đeo găng tay vào vừa nói: “Mục đích các cháu đến đây bác rất rõ, không cần nói nhiều lời, bác kiểm tra đã rồi nói nhé.”
“Đỡ cậu ấy đến ngồi trên ghế.” Bác sĩ Nghiêm nói với Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh liền đỡ anh đến ngồi lên ghế, sau đó bác sĩ Nghiêm cẩn thận kiểm tra cho anh.
Bác sĩ Nghiêm một hồi lại đổi dụng cụ, một hồi lại thở ra, một hồi lại gật gật đầu.
Mấy người quan sát đều lo lắng, một câu cũng không dám hỏi.
Qua một hồi, bác sĩ Nghiêm cuối cùng đã kiểm tra xong, ông cởi khẩu trang ra, nét mặt nghiêm túc: “Mắt của cậu ấy vốn không phải nghiêm trọng, nhưng gần hai mươi năm không điều trị qua, bệnh nhẹ trở thành bệnh nặng.”
“Vậy, còn có thể chữa trị không?” Nguyễn Thanh lo lắng hỏi.
“Đương nhiên có thể, chính là độ khó tương đối cao, mà thời gian phục hồi cũng tương đối lâu.” Bác sĩ Nghiêm nhìn về phía Nguyễn Thanh, mỉm cười an ủi cô, sau đó lại tiếp tục nói: “Bác ở Thượng Hải có một người bạn cũ là viện trưởng của một bệnh viên, thứ hai các cháu trực tiếp đến bệnh viện.
Bác liền làm phẫu thuật cho cậu ấy, không thể tiếp tục kéo dài.”
“Vâng, cám ơn bác sĩ Nghiêm.” Nguyễn Thanh xúc động nhìn ông.
Xử lí xong việc, mấy