Sáng hôm sau, Nguyễn Thanh vẫn vùi trong chăn ấp áp ngủ, Từ Nhất Bạch nhẹ nhàng thức dậy.
Anh đi thẳng vào nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra mấy cái trứng gà, một hộp thịt xông khói và một ít rau.
Sau đó lại từ trong tủ lấy ra máy cái nồi nhỏ mở bếp chiên trứng, chiên trứng xong lại bỏ thịt xông khói vào.
Sau đó lấy mấy miếng bánh mì ra nướng, đem trừng gà, thịt xông khói và rau kẹp vào giữa bánh mì, sau đó dùng con dao nhỏ nhẹ nhàng cắt, làm thành hai miếng bánh sandwich rất ưa nhìn.
Bưng bánh sandwich và một ly sữa nóng vào phòng ngủ, Từ Nhất Bạch đặt lên trên đầu tủ, ngồi ở bên giường cúi người xuống dùng hai mắt tỉ mỉ miêu tả dáng vẻ của cô.
Nhìn khuôn mặt trắng mịn hồng hào của cô, anh không kìm được đưa tay ra nhẹ vân vê, khóa miệng cũng từ từ cong lên.
Nguyễn Thanh đang ngủ ngon, một đôi tay lạnh sờ vào mặt cô, cô không vui chau mày, nhẹ hắng giọng đẩy bàn tay trên mặt mình ra.
“Thức dậy ăn sáng nào, anh tự tay làm đấy.” Từ Nhất Bạch lại sờ mặt cô, còn tiến lại gần cô nhỏ giọng nói.
Nguyễn Thanh miệng bép xép, tay dụi dụi mắt, nũng nịu nói: “Em rất buồn ngủ.”
“Tối qua không phải em bảo anh gọi em dậy sớm sao? Không đi gặp bạn nữa?” Từ Nhất Bạch đưa tay ra phía sau lưng cô, đỡ cô dậy, “Em xem, thức ăn sáng anh đã làm xong rồi, để nguội không ngon”
Nguyễn Thanh liếc nhìn bữa sáng, lại nhìn Từ Nhất Bạch, ôm lấy cổ anh nũng nịu nói: “Em vẫn chưa đánh răng, anh ôm em đi đi.”
Chưa dứt lời, Từ Nhất Bạch đã nhanh nhẹn vén chăn lên, ôm ngang cô đi vào nhà vệ sinh.
Vừa muốn đặt cô xuống đất, bỗng nhìn thấy cô chưa mang dép.
Anh liếm môi nói: “Giẫm lên trên chân anh.”
“Ồ.” Nguyễn Thanh nghe lời giẫm lên chân anh, đối diện với anh đang ôm eo cô, ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó nghiêng đầu qua nhìn bàn chải đánh răng, ý bảo anh làm giúp mình.
Từ Nhất Bạch nhéo mũi cô, đưa tay ra cầm lấy bàn chải và kem.
Nặn kem xong, anh một tay đặt kem xuống, một tay đưa bàn chải đến cho cô.
“A – Nguyễn Thanh ôm lấy anh không nhận, chỉ há miệng nhìn anh, mắt đầy ý cười.
Từ Nhất Bạch không biết làm thế nào mỉm cười, một tay nâng cằm cô, một tay nhẹ nhàng đưa bàn chải vào trong miệng cô, từ từ đánh.
Qua khoảng 3 phút sau, Nguyễn Thanh vỗ vỗ tay anh, Từ Nhất Bạch mới thả tay ra.
Nguyễn Thanh ngậm bàn chải xoay người lại, tay chống lên trên thành kính, cầm cốc lấy nước và nhanh chóng súc miệng.
Sau khi làm xong những việc này, Nguyễn Thanh lại lần nữa xoay người ôm chặt lấy eo anh.
Từ Nhất Bạch định ôm cô vào phòng ngủ, Nguyễn Thanh ra sức lắc đầu, vùi vào trong lòng anh nói: “Em muốn đi như thế này, em muốn đi như thế này!”
Từ Nhất Bạch không biết làm thế nào, đành phải ôm cô từng bước từng bước đi ra.
Nguyễn Thanh giẫm lên trên dép anh, cười nói: “Ha ha, chân của em thật lớn.
Dép cũng to như thế, em lúc trước sao lại không phát hiện?”
“Được rồi, nhanh ăn sáng.
Em lát nữa không phải ra ngoài sao?” Từ Nhất Bạch ôm cô lên giường, bưng đĩa thức ăn qua, nhét bánh sandwich vào miệng cô.
Nguyễn Thanh vỗ mặt cắn một miếng lớn, cười híp mắt ăn: “Ừ~ mùi vị rất ngon, đáng khen.”
“Có phần thưởng?” Từ Nhất Bạch nhìn cô cười, phát hiện trên miệng cô dính tương sốt, anh đưa ngón tay cái ra nhẹ nhàng chùi đi.
“Em mỗi ngày nấu ăn anh cũng đâu có phần thưởng gì, có bù đắp cho em không?” Nguyễn Thanh nhăn mũi, lẩm bẩm nói.
Từ Nhất Bạch cười không biết làm thế nào, lấy sandwich lên đút cho cô: “Nhanh ăn đi, không thì trễ mất.”
Nguyễn Thanh chau mày cắn một miếng, sau khi nhai kĩ mấy lần , khuôn mặt ngờ vực nhìn về phía anh: “Em cảm thấy anh hôm nay luôn giục em đi ra ngoài? Lẽ nào ...!...!anh có bí mật gì không thể nói với người khác?”
“Anh, anh có thể có bí mật gì.” Ánh mắt Từ Nhất Bạch né tránh, nhìn khuôn mặt không tin tưởng của Nguyễn Thanh tiến lại gần, anh liền ngồi thẳng người dậy liếc nhìn cô một cái, bình tĩnh nói: “Không phải em bảo anh giúp em xem giờ sao?”
“Không sai, nhưng mà ...!...!luôn cảm thấy có chút quái lạ.” Nguyễn Thanh sau khi cắn một miếng sandwich, nhận lấy sữa Từ Nhất Bạch đưa đến, vỗ quai hàm ngẩng mắt nhìn anh.
Từ Nhất Bạch nhếch mày, ra hiệu cô nhanh uống sữa.
Nguyễn Thanh nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, ngại ngùng rủ mắt xuống, bưng ly lên uống một ngụm sữa.
Sữa dính vào môi trên của cô, ánh mắt của Từ Nhất Bạch bỗng trở nên thâm trầm.
Anh từ từ sát lại gần cô, lưng Nguyễn Thanh dựa vào gối vô thức dịch về phía sau một chút.
“Em mới quái lạ.” Anh một tay chống trên giường, một tay vân vê khuôn mặt cô, hơi thở phả lên trên mặt cô.
Nói xong liền nhẹ nhàng hôn lên môi cô, sau khi nhấp nháp xong từ từ rời đi, giọng nói trầm khàn mê người: “Đẹp quái lạ.”
Mặt Nguyễn Thanh như ráng mây đỏ, cô cúi đầu cầm lý sữa lên ngăn ở phía trước mặt, nũng nọi nói: “Em phải thay đồ rồi.”
“Anh đến thư phòng đánh chữ, trên đường đi chú ý an toàn.” Từ Nhất Bạch mắt chứa đựng ý cười, xoa đầu cô rồi đi đến thư phòng.
Nghe thấy tiếng bước chân anh dần đi xa, Nguyễn Thanh lúc này mới lò đầu ra, mỉm cười ngọt ngào.
Lúc Nguyễn Thanh đến chỗ hẹn đã muộn 15 phút, cô vội vàng chạy vào quán cà phê, vừa nhìn đã thấy hai người đang ngồi nói chuyện vui vẻ ở phía trong cùng.
Hai người đó cũng nhìn thấy Nguyễn Thanh, vẫy vẫy tay với cô.
Cô nhanh chân đi đến trước bàn, Tạ Tửu khuôn mặt cười xấu xa nhìn cô: “A Nguyễn, cậu đến muộn rồi đấy.”
“Có hơi tắc đường.” Nguyễn Thanh ngẩn ra giây lát, cười nói xong liền ngồi xuống.
“Vậy mặt cậu đỏ gì chứ?” Tạ Tửu khuôn mặt ngờ vực nhìn cô truy hỏi.
“Có, có sao?” Nguyễn Thanh không nén được sờ vào mặt mình, lắp bắp nói, “có lẽ, mặc nhiều quá.”
“Hừ ...!...!vậy sao?” Tạ Tửu đánh giá cô một lượt, còn muốn tìm ra chút chứng cứ gì.
Minh Dung ngồi ở một bên mỉm cười nhìn hai người vừa kéo tay Tạ Tửu, vừa nói với Nguyễn Thanh: “Cho em nước cam, nhanh uống đi cho đỡ lạnh.”
“Cám ơn chị Dung.” Nguyễn Thanh dịu dàng nói, bưng ly nước lên uống mấy ngụm, sau đó nhìn về phía hai người hỏi: “Lúc nãy thấy hai người nói chuyện rất vui, nói chuyện gì vậy?”
“Chính là chuyện mà hôm nay hẹn cậu đến để thương lượng.” Tạ Tửu trả lời.
“Chuyện gì?”
Nghe vậy, Minh Dung và Tạ Tửu nhìn nhau cười, Minh Dung cười híp mắt trả lời: “Chuyện đi du lịch trăng mật.
Chị muốn đi Maldives, nhưng tiểu Cửu thích Dubai hơn.”
Nguyễn Thanh vừa ăn khoai tây chiên vừa nghe, nghe vậy cô nhìn hai người một cách kì quái nói: “Chị Dung, chị chọn nơi mà chị thích đi là được rồi, sao lại quan tâm tiểu Cửu thích đi đâu?”
“Nhưng mà tụi chị quyết định cùng kết hôn, cùng đi du lịch trăng mật.” Minh Dung nói.
“Khụ khụ ...!...!khụ, chị nói ...!...!khụ, cái gì?” Nguyễn Thanh kinh ngạc, bị khoai tây ở trong miệng làm cho sặc, cô vội uống mấy ngụm nước cam, kinh ngạc hỏi.
“Cùng nhau kết hôn, cùng nhau đi du lịch trăng mật.” Tạ Tửu giành nói.
Nguyễn Thanh xác nhận mình không nghe nhầm, cô liếm môi nhìn về phía hai người, trừng mắt hỏi: “Tạ Tiểu Cửu! Cậu gần kết hôn rồi mình lại không biết!”
“Ai ya, mình cũng là mới thương lượng với bố mẹ hôm qua, hôm nay không phải nói với cậu sao?” Tạ Tửu khuôn mặt khổ sở nói.
Nguyễn Thanh không vui, liếc cô mấy cái, nhìn khuôn mặt xin khoan dung của Tạ Tửu, lúc này mới không tình nguyện mở miệng nói: “Tô Hữu cầu hôn cậu rồi?”
Khuôn mặt Tạ Tửu hiêm khi ửng đỏ, cô cúi đầu nói nhỏ: “Ừ, là mấy ngày trước.”
Thấy khuôn mặt ngọt ngào của Tạ Tửu, Nguyễn Thanh bĩu môi rồi nói: “Hai người thật sự quyết định cùng kết hôn, cùng đi du lịch trăng mật?”
“Ừ~ Minh Dung lắc đầu, nhìn Nguyễn Thanh cười nói: “Là ba người chúng ta cùng nhau kết hôn, cùng nhau đi du lịch trăng mật.”
“Hả? Nguyễn Thanh khuôn mặt kinh ngạc nhìn Minh Dung, trong mắt đầy vẻ không hiểu, “Em sao lại kết hôn cùng hai người? Nếu em nhớ không nhầm, chị Dung, ngày cưới của chị là vào tháng 5 năm nay.”
Minh Dung gật đầu, Nguyễn Thanh tiếp tục nói: “Tiểu Cửu chuẩn bị có thể kịp vào tháng 5, em sao có thể đuổi kịp?”
“Bây giờ mới tháng