Gần 9 giờ tối, ngoài cửa cuối cùng cũng vang lên tiếng chó kêu một cách phấn khởi.
Nguyễn Thanh mở cửa, Trầm Mặc nhanh như chớp lủi vào. Đợi Nguyễn Thanh đi vào đóng cửa lại, liền nhìn thấy Từ Nhất Bạch ngồi trên ghế sô pha, không bật đèn, chỉ có ánh sáng phát ra từ tivi treo ở trên tường, bên trong đang phát bộ phim trinh thám rất lâu về trước.
Mà trên chỗ nền trống phía trước mặt anh, Trầm Mặc vui vẻ xoay qua xoay lại, miệng mở ra hà hơi, cái đuôi phía sau lưng đong đưa một cách phấn khởi.
“Tao biết mày rất vui.” Từ Nhất Bạch lười nhác liếc mắt nhìn Trầm Mặc, “bây giờ, để cô ấy mang mày đi tắm.” Lúc nói, anh ngẩng cằm hướng về phía Nguyễn Thanh hất lên.
Vâng, Từ thiếu gia.
“Trầm Mặc qua đây, chúng ta đi tắm rửa.” Đổi một đôi dép, Nguyễn Thanh vừa mang tạp dề vừa gọi Trầm Mặc vào nhà vệ sinh.
Nghe thấy tiếng gọi của nữ chủ nhân, Trầm Mặc bước nhanh theo vào nhà vệ sinh. Trong nhà vệ sinh, Nguyễn Thanh trước tiên đem vòi sen chỉnh thành nước ấm, sau đó đem vòi sen đặt lên trên đầu của Trầm Mặc, Trầm Mặc từ từ ngẩng đầu lên, nhắm mắt gương mặt đầy hưởng thụ. Xịt nước từ đầu đến đuôi cho Trầm Mặc trước, xịt sạch bụi bẩn. Sau đó lại từ dưới bồn rửa tay trong nhà vệ sinh lấy ra một cái thùng gỗ. Trầm Mặc lúc nhìn thấy thùng gỗ của mình, kêu lên vài tiếng “gâu gâu” một cách phấn khởi.
Nguyễn Thanh vừa đem thùng gỗ đặt vào giữa phòng, Trầm Mặc liền nhẹ nhàng nhảy vào. Nguyễn Thanh cười thầm trong bụng, đem vòi sen dừng ở trên đầu nó, Trầm Mặc vui vẻ ngẩng đầu, hí mắt lại, lè lưỡi ra liếm miệng và mũi.
Đổ đầy nước, Nguyễn Thanh mới phát hiện trong phòng vệ sinh không có sữa tắm dành cho chó.
“Từ Nhất Bạch, sữa tắm của Trầm Mặc ở đâu?” Nguyễn Thanh ngồi xổm trước thùng gỗ lớn tiếng hỏi.
“Đợi một lát, tôi đem vào cho em.”
Một lúc sau, Từ Nhất Bạch trong tay cầm một chai sữa tắm từ từ đi đến trước cửa. Dựa trên khung cửa, anh giơ tay ra đưa sữa tắm cho Nguyễn Thanh: “Đây.”
“Đợi tí, tôi chùi tay.” Nguyễn Thanh nói xong đứng dậy, hai tay chùi vào tạp dề đi về phía Từ Nhất Bạch. Dép bất ngờ trượt, vừa mới bước hai bước, Nguyễn Thanh liền trượt ngã. Mắt nhìn thấy gần ngã xuống trên nền, cô sợ đến nổi mặt biến sắc, nhắm mắt lớn tiếng kêu lên: “A…”
Cùng lúc này, thùng gỗ một tiếng “dong” rơi ở trên nền.
Ngay sau đó, Từ Nhất Bạch bước về phía trước, hai tay ôm lấy giữa eo cô, đem cô kéo vào trong lòng ôm chặt.
Sự đau đớn như trong tưởng tượng không có xuất hiện, mà là một cái ôm rộng rãi vững chắc. Chóp mũi quanh quẩn hương thơm nhàn nhạt sau khi tắm, Nguyễn Thanh từ từ mở mắt ra, trước mắt là vò ngực cường tráng của Từ Nhất Bạch, ngẩng đầu đập vào mắt lại là gương mặt dịu dàng của Từ Nhất Bạch.
Dán chặt vào ngực anh, trong tai truyền đến tiếng đập dồn dập của trái tim. Mồ hôi trong tay anh thấm qua lớp áo sơ mi mỏng tiếp xúc với eo mình, có hút ngứa, còn có chút căng thẳng và xấu hổ.
Một người ngẩng lên, một người nhìn xuống, hô hấp của hai người trong không gian nhỏ hẹp hòa quyện vào nhau.
Nguyễn Thanh nhìn thấy cổ của Từ Nhất Bạch hơi ửng hồng, anh cũng đang xấu hổ. Tay đặt trên eo cô của anh từ từ thu chặt lại, Nguyễn Thanh cũng dán chặt vào trong lòng anh, tay cô đặt ở hai bên hông anh cũng từ từ xoa nhẹ trên tấm lưng rộng của anh, từng chút từng chút nắm chặt áo sơ mi trên lưng anh.
Một sự xúc động không thể giải thích đột nhiên xuất hiện giữa hai người.
Hơi thở ngày càng gần lại, đôi mắt trong suốt của Nguyễn Thanh nhìn chăm chú vào gương mặt cách mình ngày càng gần của Từ Nhất Bạch, cô từ từ nhắm mắt lại. Khoảnh khắc tiếp theo, một đôi môi mềm mại phủ lên môi của cô.
Từ Nhất Bạch ngậm chặt môi cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả hình dáng môi cô, răng nhẹ nhàng gặm cắn môi dưới của cô. Nguyễn Thanh có chút không chịu nổi, ngâm nhẹ một tiếng.
Tiếng ngâm của cô như là một liều thuốc mãnh liệt, kích thích Từ Nhất Bạch càng thêm dùng lực cắn vào môi dưới của cô.
Bị Từ Nhất Bạch ra sức cắn mút, Nguyễn Thanh đau đớn mở cái miệng nhỏ ra. Đầu lưỡi của Từ Nhất Bạch nhân cơ hội chui vào trong miệng cô, trêu ghẹo cái lưỡi thơm tho của cô cùng anh tung tăng nhảy múa.
Từ Nhất Bạch một tay ôm eo cô, một tay vỗ về lưng cô. Nguyễn Thanh thoải mái phát ra âm mũi, tay túm chặt lấy áo sơ mi trên lưng anh cũng thuận thế ôm chặt cổ anh, nhón mũi chân lên dựa sát vào ngực anh hơn.
Môi của hai người chà sát vào nhau, đầu lưỡi quấn lấy nhau, ngay cả tiếng thở nặng nề cũng đan xen vào nhau.
Trong lúc ý loạn tình mê, chân Nguyễn Thanh mềm nhũn ra đứng không vững, trọng lượng cơ thể đều treo lên trên người của Từ Nhất Bạch.
Từ Nhất Bạch tiếc nuối buông đầu lưỡi cô ra, một tay ôm chặt eo cô, một tay che chở gáy của cô quay người lại, sau đó Nguyễn Thanh liền bị vây hãm giữa anh và bức tường. Hai chân cuối cùng cũng hạ cánh, hai tay lại vẫn ôm lấy cổ anh như cũ.
Sau khi đem cô nhốt lại ở trong lòng, Từ Nhất Bạch nhẹ khom lưng, cúi đầu xuống thấp hơn. Môi anh lại truy đuổi dán lên môi cô, có chút không giống đó là, lần này chỉ là từng chút từng chút hôn lên đôi môi cô.
Nguyễn Thanh nhắm mắt để mặc anh hôn, đồng thời hồi phục lại vòm ngực đang nhấp nhô lên xuống của mình, từ từ điều chỉnh lại hô hấp.
Đợi đến khi Từ Nhất Bạch từ từ dừng lại động tác, Nguyễn Thanh mới mở mắt ngẩng đầu nhìn anh, lại bị dục vọng nóng rực trong ánh mắt của anh dọa cho sợ hãi: “Từ……”
“Đừng nói chuyện.” Giọng nói Từ Nhất Bạch khàn và nhỏ, “em mà nói chuyện tôi liền không kiềm chế được muốn hôn em.”
Lửa nóng của Từ Nhất Bạch khó mà dịu xuống được, không quan tâm đến Nguyễn Thanh nghe thấy câu nói này sẽ phản ứng như thế nào, trong đầu anh bây giờ chỉ muốn ôm lấy cô, hung hăng hôn môn cô.
Mềm mại, sự mềm mại của cô.
Qủa nhiên tên như người, đều mềm mại, lao vào trong lòng anh, trái tim lạnh lẽo cứng rắn đã bị cô làm mềm rồi.
“Mềm mại.” Từ Nhất Bạch nhẹ nhàng gọi một tiếng, sau đó cúi đầu dựa trên vai cô.
Đáy lòng Từ Nhất Bạch có một giọng nói rõ ràng đang nói: “Từ Nhất Bạch, mày thích cô ây. Trong lòng mày khát vọng đứng bên cạnh cô ấy, đem sự kiêu ngạo của cô ấy giới thiệu cho bạn bè và người thân. Nhưng mà, mày không hoàn chỉnh như thế, dựa vào cái gì? Cô ấy rõ ràng đáng được tốt hơn, mày tại sao lại ích kỉ không ngừng trêu ghẹo cô ấy như thế?”
Vì đố kị.
Từ Nhất Bạch ở trong lòng chậm chạp trả lời.
Sự mềm mại như thế, anh thật không dễ dàng tìm thấy mặt trời nhỏ, làm sao có thể cam lòng chắp tay cho đi, làm sao có thể chịu đựng cô thân mật với người đàn ông khác?
“Đây mới gọi là ôm.” Lúc chân Nguyễn Thanh sắp đứng đến tê cứng, Từ Nhất Bạch cuối cùng cũng ngẩng đầu