Tại phòng Mạc Vân được sắp xếp, cô đi qua đi lại ngồi xuống lại đứng lên, cô rất lo cho Lý Thái Huyền vì Lạc Thiên Hoàng kêu cậu đến phong trò chuyện khi biết được chuyện này Mạc Vân hết sức lo lắng vì trong buổi lễ hội Lạc Thiên Hoàng luôn nhìn chầm chầm Lý Thái Huyền.
KÉT, tiếng mở cửa căn phòng Mạc Vân xuất hiện một bóng người đang đi lại gần cô Mạc Vân rồi ôm lấy cô, cô giật mình tính phản kháng nhưng nghe thấy tiếng nói quen thuộc nên không phản kháng.
"Mạc Vân, nàng làm sao vậy?, lo cho ta sao?"
Người bước vào phòng là Lý Thái Huyền, cậu ôm lấy Mạc Vân để lên đùi, mình tựa đầu mình vào đâu Mạc Vân, cô cũng dựa vào thân thể của cậu nói.
"Ta lo cho chàng sẽ bị Lạc hoàng gia bắt đi làm gì"
Lý Thái Huyền nghe vậy cũng cười haha, nếu bắt cậu đi làm cũng chỉ đi làm con rể ông ta thôi, Mạc Vân thấy Lý Thái Huyền cười thì nói.
"Chàng còn cười được, mà Lạc hoàng gia có làm gì chàng không?".
Lý Thái Huyền kể lại chuyện Lạc Thiên Hoàng nói với mình, Mạc Vân nghe Lý Thái Huyền kể lại thì khuôn mặt không vui cho lắm.
"Ngươi thật là phong lưu, ta phải giấu ngươi đi tránh gây hoạt cho những nữ nhân khác".
Lý Thái Huyền ngửi thấy mùi dấm nồng nàn ở đây cười nói.
"Ta ngửi thấy mùi gì ở đây, nàng có ngửi thấy không!".
Mạc Vân nghe vậy cũng ngửi xung quanh nhưng nàng không có ngửi thấy mùi gì cả nói.
"Chàng lừa ta đứng không, ta không ngửi thấy có mùi gì ở đây cả".
Nghe Mạc Vân nói vậy Lý Thái Huyền dở khóc, dở cười, đưa mũi lại gần nàng ngửi nói.
"Ta ngửi được, mùi rất nồng".
Mạc Vân đỏ mặt biết mùi mà Lý Thái Huyền nói tới là gì rồi nói.
"Ta không có ghen, ta chỉ là lo ngươi gây họa cho nữ nhân bên ngoài mà thôi".
"Phải không?".
Lý Thái Huyền hỏi, Mạc Vân quay mặt sang chỗ khác nói.
"Buông ra".
"Không buông".
"Buông ra".
"Không buông".
Mạc Vân không nói nữa, Lý Thái Huyền thấy nàng im lặng kéo nàng vào Liên Hoa mà làm hơn hai canh giờ, hai thân mình nằm ông lấy nhau tại gốc cây cổ thụ.
Lý gia sẽ sớm muộn biết tin tức ta còn sống, về lại Kỳ Lân Môn giải quyết xong để Mạc Vân nắm giữa hoàn toàn Kỳ Lân Môn, đợi Kỳ Lân Môn phát triển thành công ta sẽ có một cánh tay đắc lực Lý Thái Huyền nói thầm.
Mạc Vân nghe thấy Lý Thái Huyền nói thầm thì hỏi.
"Chàng có chuyện gì giấu ta đúng không?".
Mạc Vân ôm lấy cổ Lý Thái Huyền nhìn vào đôi mắt hắn, Lý Thái Huyền bị cô mình đến biết chuyện gì rồi cũng đến nếu có chuyện giấu nhau chỉ chứng tỏ không tin tưởng nhau mà thôi.
"Đúng, ta quả thật có chuyện chưa nói với nàng, ta là nhị công tử Lý gia tại Trung Tâm Đại Lục…"
Lý Thái Huyền bắt đầu kể lại thân thế của mình cho nàng nghe, nghe xong chuyện của thân thế của Lý Thái Huyền nàng cũng biết hiện tại nàng chưa đủ mạnh để giúp hắn chỉ có cách phát triển để tương lai diệt Lý gia, đôi mắt nàng chỉ hơi đỏ rồi nhìn lại người nam nhân của mình phải chịu gánh vác mối thù trên vai nặng nề như vậy.
Nàng lật người lại, nàng ở trên hắn ở dưới.
"Ta giúp chàng giải tỏa áp lực".
Nữ tướng quân cưỡi ngựa.
Sáng hôm sau, Lý Thái Huyền và Mạc Vân trên đường trở về Kỳ Lân Môn, phía sau có một thân ảnh
"Ngươi có chuyện chưa làm xong, ngươi không nói là chuyện gì ta tự mình tìm hiểu".
Thân ảnh là Lạc Nguyệt Anh, Mạc Vân biết Lạc Nguyệt Anh đi theo sau nhưng không nói cho Lý Thái Huyền, bởi vì lúc Mạc Vân rời đi Lạc Thiên Hoàng có truyền âm cho nàng, giúp hắn chăm sóc cho Lạc Nguyệt Anh.
Nàng cũng biết nam nhân này của mình quá phong lưu đành phải chấp nhận từ từ thôi, một mình nàng cũng không chịu nổi nam nhân này lần nào cũng xin tha mấy lần nhưng không giúp hắn giải tỏa được mấy lần cô nghĩ lại hởi dài xem ra tương lai chắc có thêm mấy tỷ muội nữa rồi.
Đi được một đoạn cách xa hoàng thanh, một mũi tên bắn thẳng đến chỗ Lý Thái Huyền đang đúng,cậu né tránh mũi, trong tay cậu xuất hiện thanh Triệt Mệnh Phòng ném đó đến nơi mũi tên xuất hiện.
"Hụt".
Nói một tiếng, cậu dùng liên kết của mình với thanh thương triệu hoán nó trở về trong tay, nơi bắn ra mũi xuất hiện năm tên xuất hiện trong tầm mắt của cậu tu vi của năm người là từ Hóa Thần Sơ Kỳ đến Viên Mãn.
"Không biết là ai mua cái đầu này của ta vậy nhỉ".
Lý Thái Huyền biết có kẻ thuê sát