Chức năng của nước mắt không chỉ là giữ ẩm cho mắt.
Những giọt nước mắt cảm xúc là vũ khí chết người đối với một người phụ nữ giỏi sử dụng chúng.
Chắc hẳn bạn cũng đã từng có lúc như vậy, khi lớn tiếng tranh cãi với một người, bạn đang chiếm thế thượng phong, tưởng rằng mình đã thắng đậm, nhưng lúc này đối phương lại đột ngột gục xuống khóc, sự đồng cảm của bạn sẽ vỡ òa, thu lại miệng lưỡi sắc bén, thậm chí còn an ủi cả đối phương.
Tất nhiên, bạn cũng có thể là người khóc đó, nhưng mà lúc đó, tại sao bạn không kìm được nước mắt mà khóc? Thẩm Giáng Niên không hiểu tâm lý của những người tỏ ra yếu đuối trước mặt "kẻ thù", ngoại trừ trước mặt Thẩm Thanh Hoà, cô chưa bao giờ yếu đuối.
Cho nên, cho dù là trẻ con biết khóc sẽ có sữa uống, cô cũng không dùng cách này để giành được tình yêu của Thẩm Thanh Hoà.
Giờ phút này, lòng Thẩm Giáng Niên đau nhói, nhưng cô vẫn giữ được vẻ tao nhã, "Tử Quân làm sao thế?" Cho dù trong lòng cô sắp nổ tung, nhưng vẫn tự nhủ với bản thân: Phải tao nhã, phải tỏ ra như là người trưởng thành.
Chuyện của cô và Thẩm Thanh Hoà, là chuyện giữa các cô, cô muốn có một lý do nhưng mà cũng phải chờ lúc chỉ có hai người, cô không muốn làm khó xử Thẩm Thanh Hoà.
Con người thật rẻ mạt, Thẩm Giáng Niên thở dài.
Thích Tử Quân giờ này mới chú ý, Thẩm Giáng Niên đã đi đến đây, Thẩm Thanh Hoà nhẹ đẩy cô ra, khẽ nói: "Đừng khóc." Thẩm Thanh Hoà kéo khoảng cách ra với cô.
Thích Tử Quân hít mũi nói, "Tối nay, em không muốn ở đây."
"Cô không ở đây cũng không sao hết, nhưng mà nghĩ cho Nguyễn Nhuyễn được không?" Thẩm Giáng Niên nhắc nhở, "Nguyễn Nhuyễn còn đang đợi cô."
"Em cần phải quan tâm tới bạn bè nhiều hơn." Thẩm Thanh Hoà giơ tay, lau nước mắt cho Thích Tử Quân, tim Thẩm Giáng Niên chua muốn chết, "Lúc tôi rời đó, Nguyễn Nhuyễn vẫn còn ở bên trong với Tưởng tổng, em quay lại xem người thế nào rồi, đừng để Nguyễn Nhuyễn ở một mình, cô ấy uống không ít." Thẩm Thanh Hoà vẫn lo lắng.
"Vậy cô ấy sẽ đến nhà chị sao?" Thích Tử Quân chỉ chỉ.
"Tạm thời ở nhà tôi." Thẩm Thanh Hoà nói.
Thẩm Giáng Niên đứng ở bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng, người này quản cũng nhiều ghê.
"Tạm thời là bao lâu?" Thích Tử Quân truy hỏi, Thẩm Thanh Hoà vừa định nói chuyện, thì giọng nói lạnh lùng của Thẩm Giáng Niên cất lên, "Tôi ở nhà Thẩm Thanh Hoà, không phải nhà cô, ở bao lâu, không liên quan đến cô." Thích Tử Quân bị những lời nghiêm khắc này làm cho giật mình, không mở miệng nói chuyện, chỉ nắm lấy áo Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên cảm thấy trong đôi mắt kia có chút oán trách, trong lòng càng nặng nề.
"Được rồi, em quay lại xem Nguyễn Nhuyễn thế nào rồi đi, nhớ báo an toàn cho tôi." Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng vỗ bả vai Thích Tử Quân, đây là hành động mà Thẩm Giáng Niên đã bắt gặp nhiều lần, cũng là động tác mà Thẩm Thanh Hoà tiếp xúc với Thích Tử Quân.
Thẩm Thanh Hoà đẩy nhẹ một cái, "Đi đi, tôi nhìn em." Thích Tử Quân miễn cưỡng rời đi, đi được vài bước thì quay đầu lại, Thẩm Thanh Hoà vẫn đứng yên, cho đến khuất bóng Thích Tử Quân.
Thẩm Giáng Niên không thể không tức giận, đối với người mà cô để tâm, lập tức sẽ nảy sinh lòng hẹp hòi.
Cho nên, Thẩm Giáng Niên không chờ Thẩm Thanh Hoà mà đi thẳng về phía trước.
Hai người vẫn một trước một sau, duy trì khoảng cách, tốc độ ban đầu của Thẩm Giáng Niên khá nhanh sau đó dần chậm lại, không phải là cố ý chờ Thẩm Thanh Hoà, chẳng qua là cô mệt, men rượu dâng lên, đi lại vội vàng, làm cho cô có chút buồn nôn.
Tốc độ của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên không biết nhanh bao nhiêu, nhưng mà không có đuổi kịp cô, cho nên tốc độ ở trong lòng cô cho là chậm.
Thế là Thẩm Giáng Niên càng khó chịu hơn, cho nên cơn buồn nôn càng rõ, dạ dày bắt đầu cồn cào.
Thẩm Giáng Niên vừa đi vừa vuốt ngực, hít một hơi thật sâu, bắt đầu nôn khan.
Sau đó, tốc độ đi càng chậm hơn, cuối cùng cảm giác buồn nôn mãnh liệt kéo đến, cô không thể không dừng lại, điều chỉnh hơi thở, thở hổn hển, lúc trước vì nôn khan mà hốc mắt ẩm ướt, nước mắt sắp rơi xuống.
Tay Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng ôm lấy cô, giống như là mở ra cửa xả cho nỗi đau nhói trong lòng cô.
Vừa rồi, cô vẫn còn chịu được nhưng lúc này đây, lại cảm thấy cơn đau nhói khủng khiếp, làm cho nước mắt nhanh chóng tuôn rơi.
Thẩm Giáng Niên né tránh, thế nhưng Thẩm Thanh Hoà ôm chặt hơn, Thẩm Giáng Niên lại nôn khan, cô không chịu đựng được mà nói: "Người buông ra, em muốn nôn." Thẩm Thanh Hoà thả cô ra, Thẩm Giáng Niên hơi cúi người, Thẩm Thanh Hoà vỗ lưng cho cô.
Những giọt nước mắt, có lẽ bị hấp dẫn bởi trọng lực, ào ạt rơi xuống.
Thật là xấu hổ, Thẩm Giáng Niên đứng thẳng người, quay lưng về phía Thẩm Thanh Hoà, cô muốn đưa tay lên lau nước mắt, nhưng Thẩm Thanh Hoà đã đi vòng qua trước mặt cô, dùng tay chặn lại, nhẹ nhàng nói: "Đừng nhúc nhích."
Thời buổi này, còn có bao nhiêu người sẽ mang khăn tay bên người chứ? Nhưng mà, chiếc khăn tay trong tay Thẩm Thanh Hoà lại mềm mại thơm ngát, còn có mùi đặc trưng của Thẩm Thanh Hoà, làm tim Thẩm Giáng Niên thắt lại đau đớn.
Thẩm Thanh Hoà lau nước mắt, mặc kệ ý nguyện của cô, nắm tay cô đến vọng lâu ngồi: "Em ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát đi." Thẩm Thanh Hoà gọi điện thoại cho Nguyễn Duyệt, bảo mua thuốc giải rượu, đồng thời lái xe qua đây.
đến gian hàng bên cạnh nói: "Ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát." Thẩm Thanh Hoà gọi điện thoại cho Nguyễn Duyệt, bảo cô đi uống thuốc.
giải tỏa cơn nôn nao Đồng thời bảo cô lái xe qua.
Thẩm Giáng Niên ngồi trong vọng lâu, có lẽ cô quá nóng, nhưng thật ra cô cảm thấy gió đêm mát mẻ, đôi mắt vừa khóc cũng mát lạnh.
Thẩm Thanh Hoà dưới ánh trăng giống như một nữ thần, được ánh trăng bạc bao phủ một tầng ánh sáng mơ hồ, thật hư ảo.
Thẩm Thanh Hoà là của cô sao? Không phải là của cô, vì Thẩm Thanh Hoà chưa bao giờ thừa nhận là của cô, tiếp xúc gần gũi mấy ngày nay khiến cô có ảo giác.
Khi Thẩm Giáng Niên nghĩ đến kết quả này, trái tim cô lại đau nhói.
Sau khi Thẩm Thanh Hoà gọi điện thoại, cô ấy đứng trước mặt cô và nói: "Nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ khóc đi." Thẩm Giáng Niên khó chịu, rồi lại hờn dỗi: "Em không có khóc, chẳng qua là nôn hơi lâu." Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Rõ ràng là cách nhau gần như vậy, chỉ cần một cái ôm là có thể phá vỡ mọi lớp băng.
Thẩm Thanh Hoà đứng đó không nhúc nhích, trong lòng Thẩm Giáng Niên thực sự rất tức giận, nếu vừa rồi có người thì Thẩm Thanh Hoà có thể giữ khoảng cách, sao bây giờ vẫn không có người như vậy? Cô hờn dỗi mà vẫn không chịu chủ động.
"Đỡ hơn chưa?" Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Hoà mới hỏi, Thẩm Giáng Niên lại cúi đầu im lặng.
Có lẽ là do ngồi quá lâu, hơi mệt, rất muốn tìm một chỗ để dựa vào, Thẩm Giáng Niên lắc lư, Thẩm Thanh Hoà gần như vô thức di chuyển, Thẩm Giáng Niên cũng chỉ lắc lư, vì vậy, rốt cuộc, Thẩm Thanh Hoà vẫn đứng đó.
Từng phút từng giây, kỳ thực có chút khó khăn, rõ ràng có thể ngọt ngào với nhau mà.
Thẩm Giáng Niên buồn bã nghĩ, người đến đây ôm em một cái sẽ chết sao? Người vừa rồi ôm Thích Tử Quân, vì sao không thể tới ôm em? Chỉ vì em không khóc, không nhào vào lòng người sao? Em sẽ không làm thế, người có biết tại sao không? Bởi vì em không muốn làm người khó xử....!Khi Thẩm Giáng Niên đang nghĩ thế, thì cảm giác Thẩm Thanh Hoà nhích lại gần, tay người này đặt lên vai cô, không phải là ảo giác, "Thẩm tổng? Vẫn chưa đi sao?" Thẩm Giáng Niên nghe thấy có người gọi Thẩm Thanh Hoà, theo quán tính là tránh đi, còn đẩy Thẩm Thanh Hoà ra.
Người chào hỏi là một đồng nghiệp từ tổng công ty, Thẩm Thanh Hoà không phòng bị, thế là bị đẩy lùi về sau một bước, thuận tiện xoay người, "Ừ, đợi lát rồi đi."
"Vậy đi đường chậm lại."
"Ừ, buổi tối vui vẻ." Thẩm Thanh Hoà nói.
Vị đồng nghiệp kia đi rồi, khoảng cách giữa các cô càng xa hơn, lần này, là Thẩm Giáng Niên đẩy.
em sẽ không lao vào vòng tay anh sao? Tôi không làm điều đó, bạn không biết tại sao? Tôi không muốn anh gặp rắc rối...!Khi Thẩm Giáng Niên đang nghĩ như vậy, cô cảm thấy Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nghiêng người, hai tay đặt lên vai cô, đó không phải là ảo giác, "Anh Thẩm? bạn chưa rời đi sao?" Thẩm Giáng Niên nghe thấy ai đó hét lên Sau khi chạm vào Thẩm Thanh Hoà, cô ấy gần như vô thức tránh đi và đẩy Thẩm Thanh Hoà ra.
Đó là một đồng nghiệp từ trụ sở chính chào đón cô, Thẩm Thanh Hoà không chuẩn bị trước, bị đẩy lùi một bước, cô quay lại và nói: "Ừm, tôi sẽ rời đi sau."
"Đi đường chậm lại."
"Ừm, buổi tối vui vẻ." Thẩm Thanh Hoà nói.
Đồng nghiệp rời đi, khoảng cách giữa họ càng xa hơn, lần này chính Thẩm Giáng Niên là người đẩy cô.
Thẩm Thanh Hoà không lại gần, chỉ đứng đó quay lưng về phía Thẩm Giáng Niên, bất động.
Thẩm Giáng Niên vô cớ cảm thấy đau lòng, chẳng lẽ Thẩm Thanh Hoà lại hiểu lầm chính mình? Cho răng bản thân cô không muốn bị chạm vào? Không phải, cô chỉ đẩy Thẩm Thanh Hoà ra vì không muốn mang phiền phức đến cho Thẩm Thanh Hoà mà thôi.
Ông trời đáng ghét luôn biết chọn thời điểm, vất vả lắm Thẩm Thanh Hoà mới chịu ôm cô, lại sai người đến quấy rầy.
Thẩm Giáng Niên nghĩ như vậy, giờ không biết nói sao để phá vỡ sự im