Vào một phút giây hoảng loạn, hoảng đến mức cả người rối bời, trong não như có một cục len, Thẩm Giáng Niên không tài nào hiểu được.
Muốn giải thích cũng không có cách nào nói, nói đúng hơn là chưa kịp nói thì Thẩm Thanh Hoà đã cúp điện thoại.
Thẩm Giáng Niên ngay lập tức gọi cho Thẩm Thanh Hoà, nhưng Thẩm Thanh Hoà không bắt máy.
Tiêu rồi, tiêu đời rồi, Thẩm Thanh Hoà tức giận.
Kết thúc rồi, kết thúc rồi, Thẩm Thanh Hoà tức giận.
Trên toàn thế giới, có gì đáng sợ hơn Thẩm Thanh Hoà tức giận? Ở chỗ Thẩm Giáng Niên, không có gì là không sợ.
Chỉ sợ nhất, sợ nhất là Thẩm Thanh Hoà tức giận.
Hốc mắt của Thẩm Giáng Niên đột nhiên cay cay, sắp khóc tới nơi.
Nhấp vào WeChat để giải thích với Thẩm Thanh Hoà, nhưng tốc độ gõ quá chậm, vì vậy cô đã gọi lại cho Thẩm Thanh Hoà.
Lần này, Thẩm Thanh Hoà đã nghe máy.
"Thẩm Thanh Hoà!" Cô sốt ruột đến mức gọi thẳng tên Thẩm Thanh Hoà, "Thẩm Thanh Hoà! Thẩm Thanh Hoà, đừng cúp máy mà!" Cô bật khóc, "Nghe em giải thích đi." Thẩm Giáng Niên thở gấp, nhưng nóng lòng muốn nói, sợ Thẩm Thanh Hoà sẽ cúp điện thoại, "Em gọi điện thoại hối chị Ngọc, là do chị ấy có nhờ em, bởi vì chị ấy...." Thẩm Giáng Niên đột nhiên mắc kẹt khi nói tới đây, bởi vì cô nhớ tới chuyện lần trước đã giấu Thẩm Thanh Hoà, "Em....!Em...." Giờ nói sao đây? Muốn nói sao? Phải nói thật sao? Bộ não của Thẩm Giáng Niên đang hoạt động ở công suất cao, lúc này Thẩm Thanh Hoà gọi tên cô, "Thẩm Giáng Niên."
"A? A! Em đây." Thẩm Giáng Niên vội vàng đáp lại.
"Em không cần như thế."
"Người...!ý người là sao?" Thẩm Giáng Niên rất muốn giải thích, lúc này, nghe giọng Thẩm Thanh Hoà lại lãnh đạm vô cùng.
Thẩm Thanh Hoà luôn có cách khiến cô luôn cảm thấy không được coi trọng.
"Em có quyền được kết bạn."
"...." Thẩm Giáng Niên sửng sốt, nói không nên lời, nghẹn ở cổ họng.
Thẩm Giáng Niên im lặng, Thẩm Thanh Hoà cũng không lên tiếng.
Thẩm Giáng Niên đau nhói, vừa rồi cô gấp đến độ lửa cháy lông mày....!Nhưng Thẩm Thanh Hoà lại có thái độ này, nước mắt thực sự sắp rơi xuống, những gì Tần Thư nói chợt loé trong đầu cô, cô hít sâu, để bản thân thân bình tĩnh lại, hỏi: "Thẩm Thanh Hoà, người thật sự không chút nào để ý đến chuyện của em và Đoạn Ngọc sao, hay là người chỉ vì muốn cho em tự do, mà mặc kệ em?"
Không đợi Thẩm Thanh Hoà trả lời, Thẩm Giáng Niên tiếp tục nói: "Nếu người không để ý đến em, vậy thì giờ người sẽ cúp máy đi." Cô tạm dừng lại ba giây, tim đập nhanh hơn, cô thực sự sợ Thẩm Thanh Hoà sẽ cúp máy ngay.
Thẩm Giáng Niên đánh cược Thẩm Thanh Hoà sẽ không cúp máy.
Thẩm Giáng Niên lập tức vui vẻ, nhưng mà giọng điệu vẫn nghẹn ngào, "Nếu là vì người muốn em được tự do, thì giờ nói cho người biết, em thích người quản em hơn." Cô chính là người rẻ mạt như thế đó, thích người ta, muốn người ta quản mình, là niềm vui của cô.
Rõ ràng nghe thấy Thẩm Thanh Hoà ở bên kia hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ, "Em đó." Nghe thấy câu cảm thán quen thuộc, Thẩm Giáng Niên có cảm giác như sống lại, "Em nè, chính là đứa nhóc cáu kỉnh vậy đó, thích người đối với em như thế, nếu em không nghe lời, người cứ hung với em đi, em biết người là vì tốt cho em, em rất vui khi người như thế."
"Biết thế rồi mà còn qua lại với Đoạn Ngọc." Thẩm Thanh Hoà nói câu này rất hay, Thẩm Giáng Niên nghe rất thoải mái, cô cảm nhận được, Thẩm Thanh Hoà để tâm đ ến cô, "Trưởng quan ơi, trưởng quan à~" Thẩm Giáng Niên làm nũng dễ như trở bàn tay.
"Nói chuyện đàng hoàng." Thẩm Thanh Hoà tức giận nói, nhưng giống như là hờn dỗi hơn, Thẩm Giáng Niên không sợ, "Chúng ta gặp nhau đi."
"Không phải em ở nhà à?"
"Em có thể đi ra ngoài."
"Trễ vậy rồi...."
"Em nhớ người!"
"....." Thẩm Thanh Hoà hết cách với cô nàng, "Ba mẹ em ngủ rồi à?" Thẩm Giáng Niên đã đứng dậy đi đến tủ quần áo, "Em không biết, người đến đón em đi, chắc người cũng uống rượu, em có lời muốn gặp mặt nói với người, có được không~" Thẩm Giáng Niên làm nũng, đến cả bản thân còn đỏ mặt.
Thẩm Thanh Hoà không có nói không thể, nhưng cũng không nói được, Thẩm Giáng Niên lật giở từng bộ quần áo trong tủ, hỏi: "Trưởng quan, người thích em mặc gì? Có áo sơ mi, còn có cà vạt nhỏ, còn có áo len cổ cao....!À, cái này khoe ngực nè, mặc cái này cho người xem được không?" Thẩm Giáng Niên nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Thanh Hoà vẫn không nói chuyện, giọng Thẩm Giáng Niên càng dịu dàng hơn, "Trưởng quan~ để em gặp được người~ đi mà?"
"Tôi đến đón em." Thẩm Thanh Hoà rốt cuộc cũng mở miệng, Thẩm Giáng Niên vui mừng, "Không cần em đến đón người sao?"
"Ừa." Thẩm Thanh Hoà nhắc nhở, "Mặc nhiều chút, đêm ở Bắc Kinh hơi lạnh."
Đêm ở Bắc Kinh có lạnh đến đâu cũng không thể làm dịu trái tim nóng bỏng của cô, Thẩm Giáng Niên cảm giác như muốn bốc cháy.
Hai người gặp nhau không biết bao lần rồi, nhưng mỗi lần gặp lại nhau, cô vẫn như con nai chạy loạn.
Tiêu rồi, tiêu đời rồi, cô không thể nào giữ khoảng cách với Thẩm Thanh Hoà như Tần Thư nói, thật đáng đánh mà, gọi điện thoại xong cho Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên mới nhớ tới chuyện này.
Nhưng mà, lúc này, chuyện gì cũng đã bị bỏ quên.
Thẩm Giáng Niên muốn gặp mặt, nói trực tiếp cho Thẩm Thanh Hoà biết chuyện giữa cô và Đoạn Ngọc, cô sợ, sau này, sẽ lại lát sinh lần nữa.
Tối nay, cũng may là Thẩm Thanh Hoà không để ý đến chuyện đó, lúc Thẩm Giáng Niên ở nhà chờ Thẩm Thanh Hoà đến, thì vẫn thở dài.
Nửa đêm, Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài, vẫn bị Lục Mạn Vân bắt gặp, "Đi đâu đây?" Thẩm Giáng Niên nói, "Tối nay, con về CBD, không quay về nhà ngủ." Sau đó, như một cơn gió, lướt đi.
Lục Mạn Vân đứng trước cửa sổ, nhìn thấy một chiếc xe sang trọng, mặc dù không thấy được chủ nhận của chiếc xe, nhưng Lục Mạn Vân vẫn đoán ra.
Lục Mạn Vân cau mày, đáng lý ra, trong cuộc điện thoại kia, bà cũng đã bày tỏ rõ ràng.
Thấy Thẩm Giáng Niên chui vào trong xe, sắc mặt Lục Mạn Vân tối sầm, Thẩm Vạn Thành nhìn thấy sắc mặt bà không đúng, "Em sao thế?"
"Con gái ra ngoài vào ban đêm."
"A?" Thẩm Vạn Thành ngồi dậy, "Đi đâu? Đi với ai hả? Tối trễ rồi, không an toàn chút nào."
"Không biết là đi với ai, nhưng em đoán là đi với Thẩm Thanh Hoà." Lục Mạn Vân trầm giọng nói: "Bối cảnh của Thẩm Thanh Hoà cũng ghê gớm, em cho người điều tra, cũng không