Có lẽ bản năng của con người là muốn gần gũi với người mình thích.
Ngoại trừ Plato, mà ngay cả Plato, nếu thân thể không gần gũi, linh hồn vẫn va chạm.
Nói chung, hai người thực sự quan tâm đ ến nhau, thì trong đó hoặc là thích hoặc là [email protected] muốn với nhau.
Về điểm này, Thẩm Giáng Niên khả năng tự chủ tương đối kém, nếu không phải Thẩm Thanh Hoà tính tình lạnh lùng, có lẽ cô sẽ muốn ở bên cạnh người này cả ngày.
Trước đây chính Thẩm Giáng Niên cũng không tin được cô lại là người như vậy?
Nhưng bây giờ, cô đúng là ăn vạ trong lòng Thẩm Thanh Hoà, không muốn bò ra ngoài, thở hổn hển, người mềm nhũn.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Hoà cũng hôn lên khoé môi cô, hàng mi rũ xuống của Thẩm Giáng Niên run lên bần bật.
"Hôn bao nhiêu lần rồi, ngủ trên giường rồi, còn ngại ngùng gì nữa." Thẩm Thanh trêu chọc cô.
Thẩm Giang ra dáng thiếu nữ, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e cánh tay Thẩm Thanh Hoà, giọng run run: "Còn không phải do người sao~" Cũng bởi vì người em mới thế mà.
"Có muốn nữa không?" Chân Thẩm Thanh Hoà lại nâng lên, Thẩm Giáng Niên không khỏi mê hoặc, dang hai tay ôm chặt lấy Thẩm Thanh Hoà, cọ cọ má vào tai người ta, "Muốn~"
"Có biết tôi hỏi em muốn gì không hả?"
"Người cho em cái gì, em cũng nhận hết." Lúc nói ra lời này, phía dưới không có tiền đồ mà giật giật lên, đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, cơ thể cô luôn mẫn cảm.
Sau này, xem ra cần phải mang theo đồ dự phòng, chứ nếu không cái ướt này làm bản thân khó chịu.
Mặc dù khó chịu nhưng vẫn muốn lao vào.
Thẩm Thanh Hoà nghiêng đầu hôn lên má Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên vẫn muốn nán lại nhưng điện thoại reo: "Điện thoại." Thẩm Thanh Hoà nhắc Thẩm Giáng Niên, có lẽ cũng đoán được đó là ai.
"Không nghe ~" Thẩm Giáng Niên nép vào người Thẩm Thanh Hoà, không muốn dậy.
"Để xem là ai rồi quyết định." Thẩm Thanh Hoà dụ dỗ.
Khi Thẩm Giáng Niên nhìn thấy người gọi, vẻ mặt của cô đơ ra, điện thoại ngừng đổ chuông và một tin nhắn đến.
Thẩm Giáng Niên mở ra, lập tức từ trên người Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, Thẩm Thanh Hoà không khỏi cố ý hỏi: "Ai thế?"
"Có nói người cũng chẳng tin." Thẩm Giáng Niên đưa màn hình đến trước mặt Thẩm Thanh Hoà, cho cô xem, "Hình như mẹ em thành tinh rồi." Thẩm Thanh Hoà mím môi, cười nói: "Có ai nói mẹ như thế không hả."
Nội dung WeChat viết: Mẹ ở gần hàng ổ CBD của con, lập tức lăng qua đây ăn trưa với mẹ, đừng có ăn vạ chỗ Thẩm Thanh Hoà.
Lúc này điện thoại của Thẩm Thanh Hoà vang lên, kèm theo tiếng điện thoại là tiếng gõ cửa.
Thẩm Giáng Niên giật mình và quay lại nhìn Thẩm Thanh Hoà, sợ rằng sự hiện diện của cô sẽ không tốt cho cô ấy.
Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng cô: "Em sợ cái gì chứ~" Giọng điệu khá trêu chọc, Thẩm Giáng Niên thì thầm: "Có thể là ai?"
"Em ra ngoài chờ tôi một lát." Trước khi Thẩm Thanh Hoà mở cửa, dặn dò Thẩm Giáng Niên.
Cửa vừa mở ra, là Tưởng Duy Nhĩ, cười đầy ẩn ý.
Thẩm Giáng Niên sắc mặt không thoải mái, cũng không giao lưu mắt lâu với Tưởng Duy Nhĩ, Tưởng Duy Nhĩ trêu chọc: "Sao Thẩm tổng lại khóa cửa giữa thanh thiên bạch nhật vậy?"
"Cửa phòng tôi, tôi khóa rồi, có gì lạ đâu." Thẩm Thanh Hoà vừa nói vừa liếc nhìn Thẩm Giáng Niên, "Thẩm Giáng Niên, em ra ngoài trước đi." Thẩm Giáng Niên ậm ừ, đi lướt qua Tưởng Duy Nhĩ, Tưởng Duy Nhĩ còn ân cần hỏi: "Tôi quấy rầy hai người rồi à?" Thẩm Giáng Niên liếc cô một cái, ý nói biết rõ rồi mà còn cố hỏi.
"Tưởng tổng, nghỉ ngơi một láy đi." Thẩm Thanh Hoà nhận điện thoại của Nguyễn Duyệt, trong điện thoại Nguyễn Duyệt nói: Tưởng tổng tự đi về trước, cho nên chỉ đón được Nguyễn Nhuyễn.
Thẩm Thanh Hoà cũng hiểu, tại sao Tưởng Duy Nhĩ lại đến trước.
Trợ lý của Tưởng Duy Nhĩ là Vệ Tử An cũng đến, Thẩm Thanh Hoà bảo trợ lý chăm lo cho Tưởng Duy Nhĩ, còn bản thân đi ra ngoài.
Thẩm Giáng Niên rất ngoan, đứng ở hành lang chờ, "Đi thôi." Thẩm Thanh Hoà nói.
"Đi đâu chứ?" Thẩm Giáng Niên thắc mắc.
Thẩm Thanh Hoà đưa Thẩm Giáng Niên đến một phòng nghỉ, bên trong có phòng ngủ, "Em thay ở đây đi, đáng lẽ có thể thay trong văn phòng tôi, nhưng mà Tưởng tổng lại đến rồi." Thẩm Thanh Hoà mở ngăn kéo ra, "Cái này là tôi chuẩn bị."
"Người còn chuẩn bị thứ này nữa à...." Thẩm Giáng Niên không khỏi nghĩ ngợi.
"Lạ lắm à?"
"Ừa...." Trong lòng Thẩm Giáng Niên có chút không thoải mái, đây là lần đầu cô thay đồ ở đây, này có nghĩa là, Thẩm Thanh Hoà chuẩn bị cho người khác sao? Trong lòng nghĩ thế, nhưng không nói ra miệng, mà đứng ở đó nhìn chằm chằm cái [email protected] lót ngây ngốc.
"Bởi vì tôi thường xuyên thức đêm, nếu không về, tôi sẽ thay đồ ở đây." Thẩm Thanh Hoà đưa tay lên xoa tóc cô, ra vẻ đã hiểu, nói: "Trừ tôi ra, em là người thứ hai thay đồ lót ở đây." Thẩm Giáng Niên thực sự cảm thấy rất vinh dự...!Vậy là không có ai khác a.
Trước khi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên không nỡ đi, "Hôm nay, khi nào người xong việc thế? Em có thể chờ người không?" Thẩm Thanh Hoà cũng muốn thế, nhưng mà cô lo lắng về Lục Mạn Vân, đành khuyên nhủ: "Buổi tối, khó biết được mấy giờ xong, em đi với mẹ đi, đừng luôn đối nghịch với bà ấy."
"Vậy chúng ta giữ liên lạc nha." Thẩm Giáng Niên rướn người về phía trước, muốn hôn lên môi Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà hơi lùi ra xa nhắc nhở: "Ở đây có camera đấy." Cô thì không sao hết, nhưng mà nếu liên quan đến Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà sẽ bận tâm.
Thẩm Giáng Niên mím môi, không cam lòng lắm, "Vậy em đi đây." Rời đi mà trong lòng còn lưu luyến, bước đi miễn cưỡng, vừa đi vừa quay đầu, Thẩm Thanh Hoà đứng ở đó nhìn cô, Thẩm Giáng Niên quay ngược trở lại: "Người đi vào trước đi, em không nỡ đi." Thẩm Thanh Hoà giơ tay, vẫy vẫy rồi rời đi, trong lòng Thẩm Giáng Niên trống rỗng, bảo đi là đi, Thẩm Thanh Hoà không đáng yêu.
Thẩm Giáng Niên bước ra khỏi Tập đoàn Nhã Nại và nhận được tin nhắn WeChat của Thẩm Thanh Hoà: Em quên lấy [email protected] lót rồi.
Khuôn mặt Thẩm Giáng Niên đột nhiên hoảng hốt vì xấu hổ, cô tức giận đáp: Người nên lén lút vứt nó đi!
Thẩm Thanh Hoà: Buổi trưa, ăn thật ngon.
Tâm trạng của Thẩm Giáng Niên trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cảm giác trống rỗng biến mất.
Thẩm Giáng Niên ung dung đến muộn, thấy Lục Mạn Vân liền điều chỉnh lại trạng thái, "Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên đến thế?"
"Con gái nhà tôi nửa đêm biến mất, nên giờ phải lại đây nhìn xem." Lục Mạn Vân nhìn Thẩm Giáng Niên từ trên xuống