Ai quan tâm đêm qua bạn như thế nào, bình minh vẫn thức dậy mỗi ngày, bầu trời đầy mây vẫn không quên công việc của nó.
Hôm nay, Bắc Kinh gió thổi từng đợt, có lẽ mưa thu đêm qua, làm tiết trời lạnh lẽo.
"Thẩm tổng, hay là nghỉ ngơi một lát đi?" Nguyễn Duyệt rất đau lòng, đôi mắt Thẩm tổng đã đỏ hoe.
"Mấy giờ rồi?"
"Sắp 7 giờ rồi ạ."
"Bên chỗ Tưởng tổng sao rồi?" Thẩm Thanh Hoà đi về hướng văn phòng, rõ ràng không định nghỉ ngơi.
"Tử An nói, Nguyễn Nhuyễn đã tỉnh, nhưng cơ thể còn suy nhược, hôm nay Tưởng tổng cho cô ấy nghỉ, còn bảo Tử An đưa cô ấy đến khách sạn."
"Được rồi, cô đi làm việc đi." Thẩm Thanh Hoà đẩy cửa đi vào, "Thẩm tổng, ăn sáng!" Nhã Nại có luật bất thành văn, không được ăn ở nơi khác ngoài nhà ăn ra.
"Lát nữa rồi tính." Âm thanh kết thúc của Thẩm Thanh Hoà đi kèm với tiếng đóng cửa.
Nguyễn Duyệt cảm thấy đau lòng, nhưng cô không thể vượt quá quyền hạn của mình.
Sau khi Lục Mạn Vân nghỉ ngơi qua đêm, mặc dù cơn sốt đã giảm nhưng các triệu chứng cảm lạnh của bà ấy lại trở nên tệ hơn, đau đầu và nghẹt mũi, đồng thời cảm thấy chóng mặt.
Thẩm Giáng Niên bưng cháo cho bà: "Mẹ, mẹ có muốn truyền thuốc thêm không?"
Lục Mạn Vân lắc đầu, cháo ăn được mấy miếng, Lục Mạn Vân khàn giọng hỏi: "Hôm nay con không bận việc à?"
"Công việc không quan trọng bằng mẹ." Thẩm Giáng Niên khuấy cháo trong chén, "Ăn thêm chút lót dạ đi, lát nữa con nấu nước gừng cho mẹ." Lục Mạn Vân đang nuốt cháo, nghe Thẩm Giáng Niên lẩm bẩm, "Không truyền thuốc, thì uống thuốc thường, mẹ uống không?"
Lục Mạn Vân lại lắc đầu, Thẩm Giáng Niên nửa đùa nửa thật: "Giáo sư Lục, mẹ thật tuỳ hứng."
"Bệnh cảm cũng có chu kỳ, qua mấy ngày thì sẽ khỏi."
"Sao mà được.
Mẹ mới giảm sốt, rất dễ tái phát, nghe lời con đi, hôm nay truyền thêm bình thuốc nữa đi mà." Thẩm Giáng Niên đã chốt hạ, không cho Lục Mạn Vân từ chối, người bệnh không được nói nhiều.
Lúc Thẩm Giáng Niên nấu nước gừng, có nhắn tin WeChat mà không thấy trả lời, sợ gọi điện thoại làm phiền người ta, vì nghề nghiệp đặc biệt nên thời gian nghỉ ngơi của Tần Thư không cố định.
Thẩm Giáng Niên định đợi một lúc, nhưng trong lúc nấu nước gừng, cô lại nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, trong lòng vẫn có chút bất an không nói nên lời.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Thẩm Giáng Niên gửi một tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên: Người có bận không?
Thẩm Giáng Niên biết cô đang hỏi những điều vô nghĩa, nhưng vẫn bắt đầu từ câu này để mở chủ đề.
Đợi 10 phút mà tưởng như cả tiếng đồng hồ, Thẩm Giáng Niên liên tục kiểm tra điện thoại nhưng không có hồi âm.
Thẩm Giáng Niên đã điều chỉnh âm lượng của điện thoại, sợ rằng cô sẽ bỏ lỡ tin nhắn.
Nửa tiếng sau, Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Thẩm Giáng Niên xem giờ, đang là giờ làm việc, có thể Thẩm Thanh Hoà đang bận.
Haiz, nếu mẹ cô không bị ốm, cô đã đến Nhã Nại để tìm Thẩm Thanh Hoà, nhưng bây giờ, Thẩm Giáng Niên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ở nhà.
Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Giáng Niên trở lại phòng ngủ để nhìn Lục Mạn Vân, thấy mẹ mình suy nhược, lòng cô lại đau.
Cuối cùng Tần Thư cũng trả lời cô, viết: Có chuyện gì vậy?
Thẩm Giáng Niên: Truyền thêm bình thuốc cho mẹ mình nữa đi, bà ấy vẫn còn hơi sốt, không muốn truyền thuốc với uống thuốc, mình sợ sẽ sốt lại.
Tần Thư: Được, mình qua ngay, chờ một lát.
Thẩm Giáng Niên tiếp tục ở trong bếp, trông nồi nước gừng, Thẩm Thanh Hoà vẫn chưa trả lời, Thẩm Giáng Niên xem qua trang cá nhân, thấy Lê Thiển đã đăng một bài mới.
Tiền Xuyến Tử: Đây là một bài đăng không có hình ảnh của chính chủ, mấy bạn yêu à, vào xem đi nào, có đã thèm không? Nhan sắc của anh trai nhỏ này, quả thật rất giống với bạch mã hoàng tử của tôi.
Sau khi bị tôi thả thính đủ các kiểu, thì cuối cùng anh ta đã chủ động xin thông tin liên lạc của tôi! [Đi kèm là hình ảnh của anh chàng đẹp trai.]
Thẩm Giáng Niên thế mà lại có cảm giác như thoát được một kiếp hoạ, cô rất sợ bạn thân cô cong vòng, may là vẫn còn hứng thú với trai đẹp, Thẩm Giáng Niên cảm thấy may thật đó, còn trêu đùa trả lời: Anh chàng này khá giống anh rể tương lai của mình ghê.
Lê Thiển trả lời gần như ngay lập tức, Tiền Xuyến Tử: Bahaha! Chuẩn bị sẵn phong bao lì xì đi, biết đâu đó là anh rể của cậu đó.
Thẩm Giáng Niên: Bao lì xì của cậu, đã chuẩn bị từ lâu rồi, giờ chỉ cần cậu kết hôn thôi đó.
Tiền Xuyến Tử: Được được.jpg
Nói qua nói lại mấy câu với Lê Thiển trên bài đăng thì Lê Thiển lại im lặng.
Thẩm Giáng Niên trở về lại giao diện WeChat, Thẩm Thanh Hoà vẫn chưa trả lời, không khỏi lo lắng: Thẩm Thanh Hoà có phải giận rồi không?
Cảm xúc của Thẩm Thanh Hoà luôn được che giấu rất sâu, đối mặt với cô ấy còn rất khó phát hiện ra, huống chi lúc này, chỉ dựa vào WeChat.
Lúc Tần Thư đi tới, trên người còn có hạt mưa, Thẩm Giáng Niên mới biết bên ngoài lại mưa.
"Cậu không bung ô che à?" Thẩm Giáng Niên hỏi.
"Mưa không lớn lắm." Tần Thư thở ra một hơi, Tần Thư thở ra một hơi, "Trời Bắc Kinh thế này mà không bật máy sưởi." Trước giờ Thẩm Giáng Niên không có thói quen bật máy sưởi, "Mình mở máy sưởi nha."
"Không cần, không sợ dì lạnh à?" Trong phòng lạnh ngắt, nhưng cũng còn ấm hơn so với bên ngoài, cơ thể Tần Thư run lên.
"Mẹ mình cũng không thích máy sưởi, còn bị mình quấn chăn kìa." Thẩm Giáng Niên dẫn Tần Thư đi vào, đầu Lục Mạn Vân còn choáng cho nên nằm trên giường.
Trước khi tiêm, thuốc cần được làm nóng, Thẩm Giáng Niên trò chuyện với Tần Thư, nói đến Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên nửa đùa nửa thật, "Tiền Xuyến Tử chắc gặp đúng người rồi." Tần Thư đang vỗ mu bàn tay Lục Mạn Vân, động tác dừng lại một chút, sau đó lại vỗ nhẹ, nói đùa theo: "Thêm một người mắt mù."
"Tiểu Thiển nói với con à?" Lục Mạn Vân nheo mắt hỏi.
Lê Thiển là bạn thân của Thẩm Giáng Niên, nên mối quan hệ của Lục Mạn Vân và cô ấy rất tốt.
Lục Mạn Vân còn coi Lê Thiển như con gái.
"Thấy trên trang cá nhân ạ." Thẩm Giáng Niên nói xong, thấy mẹ mình liếc mắt cô một cái, ý tứ rất rõ ràng.
Thẩm Giáng Niên thấy đề tài này không nên nói trước mặt mẹ cô nữa, nên lái chủ đề sang chuyện khác, hỏi Tần Thư làm sao để mẹ cô hồi phục nhanh.
Lục Mạn Vân không thoải mái cũng không nói thêm nữa.
Tần Thư tiêm xong còn đi khám cho người bệnh khác nữa, Thẩm Giáng Niên nhất quyết lấy cho cô một chiếc ô và liên tục dặn cô phải chú ý đến sức khỏe của mình.
Lục Mạn Vân bị bệnh, Thẩm Giáng Niên chỉ tiễn Tần Thư đến cửa.
Tần Thư đi thang máy xuống, mở newfeed, load một lúc, kéo màn hình điện thoại, nhìn thấy bài đăng của Lê Thiển.
Cơ thể cô đột nhiên có chút yếu ớt, cô tựa vào trong cùng, đọc từng chữ từng chữ, đọc đi đọc lại một lượt, nghe thấy một tiếng "ding", cô đi ra ngoài, phát hiện mình đang ở tầng 15, không biết thang máy lên tầng này lúc nào.
Tần Thư xoay người, cửa thang máy đóng lại.
Phù ~ Tần Thư nhẹ nhàng thở ra, lại ấn thang máy.
Đến tầng 1, ra thang máy đi ra sảnh lớn, đến cửa, một con gió thổi qua, Tần Thư rùng mình một cái, mùa thu năm nay ở Bắc Kinh hình như lạnh hơn năm ngoái.
Tần Thư cúi đầu, bước vào trong màn mưa, trên đường tìm xe, cô không nhịn được rút điện thoại ra, nhìn vòng bạn bè, còn có màn đưa đẩy của Thẩm Giáng Niên và Lê Thiển, đột nhiên nghe phía sau có tiếng người la lên, "Này này này! Nhìn đường đi chứ!" Một chiếc taxi chạy ngang qua, tài xế vẫn quay đầu lại mắng: "Mù à!"
Nước đọng đêm qua còn chưa rút, bắn tung tóe quần Tần Thư.
Tần Thư giậm chân một cái, cũng không có phản ứng gì nhiều, sau khi lên xe, Tần Thư ngẩn người một hồi.
Khởi động xe, Tần Thư lắc đầu, hít một hơi thật sâu, tự nhủ nên tập trung vào các bệnh nhân.
Lục Mạn Vân truyền thuốc, Thẩm Giáng Niên ở nhà, lúc cô đơn lẻ bóng dễ suy nghĩ lung tung.
Nhất là khi Thẩm Thanh Hoà vẫn chưa trả lời tin nhắn, Thẩm Giáng Niên vô cùng lo lắng.
Thật ra có thể gọi điện thoại, nhưng mà không dám, sợ bị từ chối, nếu bị như thế, cô càng khó chịu hơn.
Ít ra, giờ phút này, có thể tự lừa dối bản thân, Thẩm Thanh Hoà đang bận.
Đúng là Thẩm Thanh Hoà đang bận, nhưng không có bận rộn đến mức không thể trả lời tin nhắn.
Lúc này, Tưởng Duy Nhĩ đang ở trong văn phòng của cô, "Tôi cảm thấy, Tiền tổng, người này chúng ta cần phải xem xét lại nhân phẩm."
"Còn phải xem cậu đặt người ta vào tình huống nào." Trong lời nói của Thẩm Thanh Hoà có ẩn ý.
Thẩm Giáng Niên nói rõ: "Mặc kệ là tình huống gì, nhân phẩm có vấn đề, cần phải lưu ý."
"Tôi đối với người khác