Thẩm Giáng Niên dựa vào Thẩm Thanh Hoà, sợ cô sẽ ngã, Thẩm Thanh Hoà ôm cô vào lòng.
Thẩm Giáng Niên hồn nhiên không phát hiện, ở trong lòng Thẩm Thanh Hòa cười xấu xa, "Hai người đều là nữ, gián tiếp hôn môi, hai người...."
"Hôn gián tiếp thì sao, bọn mình hôn trực tiếp rồi." Tách một tiếng, Tần Thư lại khui một chai mới, ngửa đầu tiếp tục uống.
"Hai đứa hôn rồi à?" Thẩm Giáng Niên mở to mắt, "Lúc nào! Trời ơi! Trời ơi!" Hơi men dâng lên, Thẩm Giáng Niên có chút say, lười dùng não để nói, lại còn cảm thán, rời khỏi Thẩm Thanh Hòa, quay đầu nói, "Thẩm Thanh Hòa, người nghe thấy chứ? Hai người đó hôn trực tiếp rồi!"
Thẩm Thanh Hòa lại ôm cô, ánh mắt thờ ơ, "Ừa, có nghe."
Thẩm Giáng Niên tức giận nói: "Hai đứa bây quả nhiên có gian tình! Thế mà không nói cho mình biết!"
"Làm gì có!" Lê Thiển vốn có chút say đương nhiên nghe thấy, sau khi phủ nhận, cô đỏ mặt đấm Tần Thư một cái, "Cậu nói bậy bạ gì vậy!" Tần Thư còn chưa kịp nuốt bia xuống bụng, thế là phun ra hết.
Cũng may là kịp thời nghiêng đầu, phun xuống đất, trên khóe miệng Tần Thư còn có bọt bia, ho khan xém chút nữa liệm đi, ngồi ở trên ghế bất động.
"Tiêu rồi! Cậu đánh chết Tần Thư rồi!" Thẩm Giáng Niên dựa trong lòng Thẩm Thanh Hòa, nhìn cuộc vui rất kích động, "Cậu phải chịu trách nhiệm với cậu ấy, phải lấy thân báo đáp nghe chưa."
Lê Thiển nhe răng trợn mắt, "Cậu nói gì hả!" Vừa nói vừa lay Tần Thư, "Đã bảo uống ít lại đi, cổ họng đang khó chịu mà không nghe, ai cho cậu uống nhiều vậy hả!" Tần Thư quay đầu đi, có chút thở d.ốc nhìn Lê Thiển, ánh mắt quá tập trung, nhìn đến mức Lê Thiển nhất thời quên mất định nói gì, "Cậu, cậu nhìn gì hả?" Chắc là say quá rồi, sao mặt cô lại nóng thế này nhỉ? Lê Thiển chọc chọc vào đầu Tần Thư.
Tần Thư thở d.ốc, bình tĩnh lại nói: "Sao cậu biết tôi bị viêm họng?"
"Tôi...." Sao biết được nhỉ? Lê Thiển cũng không biết, "Chỉ là...!chỉ là biết vậy thôi."
"Chỉ là biết vậy thôi, là làm sao biết được." Tần Thư hiếm khi cố chấp như thế.
"Thời đi học, không phải cậu nói cậu hay bị viêm họng à?" Lê Thiển hỏi Thẩm Giáng Niên giống như để chứng thực, "Thẩm Giáng Niên, cậu cũng nhớ đúng không? Lúc đó cậu ta bị viêm họng, lưỡi cũng sưng, lúc đưa đến bệnh viện, bác sĩ còn than thở, chưa thấy amidan sưng to như vậy."
"Mình...!mình không nhớ rõ...." Thẩm Giáng Niên có chút ngây dại, "Có chuyện này à?"
Lê Thiển gấp đến độ suýt chút nữa trèo lên bàn, "Có mà, lúc mà...." Tần Thư bỗng nhiên bật cười, cười đến mức đâu Lê Thiển như nhìn thấy quỷ trốn sang bên cạnh, "Cậu uống say rồi hả?"
Một bàn ăn chỉ lo uống rượu, thức ăn cũng đã nguội.
Lê Thiển là người say khướt đầu tiên, sau đến mức ôm chai bia lảm nhảm, lẩm bẩm gì đó không ai nghe thấy được; người thứ hai say là Thẩm Giáng Niên, có Thẩm Thanh Hòa đỡ cho, cho nên cũng không say lắm, nhưng mà ý thức đã mơ hồ, "Trưởng quan ơi~ Trưởng quan à~" Người uống say lại bắt đầu bộc lộ bản thân, làm nũng với Thẩm Thanh Hòa, "Muốn ôm~" Thẩm Thanh Hòa ôm Thẩm Giáng Niên, thoáng nhìn qua Tần Thư ngồi đối diện cô, cuối cùng nói: "Tửu lượng cô đến đâu vậy?"
Tần Thư nhún nhún vai, thẳng lưng, nhếch miệng cười, rõ ràng nói: "Cũng coi như."
Thẩm Thanh Hoà ôm người đang không an phận vào lòng, "Lát nữa tôi sẽ dọn bàn ăn, Lê Thiển giao cho cô, nếu ngủ lại thì tự chọn phòng đi."
Tần Thư cong cong khóe môi, "Thẩm Thanh Hòa, tửu lượng cô thế nào?"
"Tốt hơn cô." Thẩm Thanh Hòa ôm người vào lòng, vững vàng đứng thẳng, sau lưng Tần Thư cười to, "Sức cũng hơn tôi luôn." Thẩm Thanh Hoà bế người trở lại phòng ngủ, hai tay Thẩm Giáng Niên câu lấy Thẩm Thanh Hòa, không chịu buông ra, còn dùng chân quấn quanh người Thẩm Thanh Hòa.
Người khác uống say thì ngây ngốc, còn tiểu lãng cuốn