Môi Thẩm Thanh Hoà giữ chặt lấy môi Thẩm Giáng Niên, cái tay vốn dĩ đang nâng cằm cô, giờ đây đã luồn vào trong tóc, khẽ ấn cái gáy, Thẩm Giáng Niên có muốn trốn cũng không trốn được.
Sự ôn nhu giữa môi và răng làm cho Thẩm Giáng Niên nếm được vị ngọt xưa này chưa từng nếm được, nhịn không được muốn nhiều thêm, cho nên vụng về đáp lại, nhưng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể bị động.
Vào lúc cô sắp không thở nổi, Thẩm Thanh Hoà vuốt ve mặt cô, mút một cái, cuối cùng hít một hơi thật sâu, áp trán vào trán cô, thở nhẹ nói, "Sẽ buồn nôn sao?" Thẩm Giáng Niên ngây ngốc lắc đầu, cái trán áp vào trán cô, dùng chút sức, làm cho Thẩm Giáng Niên cảm thấy rất an tâm.
Thẩm Thanh Hoà thở nhẹ ra một hơi, đột nhiên lại hôn lên môi cô một cái, sau đó xoay người nằm xuống, nói, "Được rồi, thử xong rồi, ngủ đi."
Nằm một hồi lâu, Thẩm Giáng Niên làm sao có thể ngủ, vị ngọt trong miệng vẫn còn, nhưng đã dần phai nhạt, cho nên cô muốn ăn lại vị ngọt đó, dường như có chút ghiền.
Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu nhìn Thẩm Thanh Hoà vài lần, người này đang nằm thẳng ở đó, như thể thực sự sắp ngủ.
Vì vậy, ánh mắt của cô càng không có lương tâm, người này rất đẹp a, cô rất thích.
Thẩm Thanh Hoà dường như biết cô đang nhìn mình, đột nhiên quay đầu nhìn cô không phát ra tiếng, chỉ nhìn cô.
Thẩm Giáng Niên mỉm cười, có lẽ là do say, cho nên nụ cười mang theo chút gọi mời, thậm chí giọng nói cũng rất thản nhiên, "Người cũng không ngủ được à?"
Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà khoá chặt lên người cô, mím môi, động tác này rất câu dẫn, ít nhất là câu được Thẩm Giáng Niên, hơi thở cô dồn dập, vội vàng nói, "Em còn muốn thử." Cô thậm chí còn không thèm hỏi có thể không, cô còn trực tiếp nói ra yêu cầu của mình: Em muốn tiếp tục với người, Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà không nói lời nào, Thẩm Giáng Niên đã bò dậy, trực tiếp bò lên người Thẩm Thanh Hoà.
Nhưng mà trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy cơ thể nhấp nhô, lúc cô hiểu ra thì cô đã nằm xuống giường.
Hửm? Có chuyện gì đây? Thẩm Thanh Hoà nằm trên người cô, khoé môi mấp máy, cuối cùng có chút bất đắc dĩ, gọi cô, "Thẩm Giáng Niên."
"Làm gì nè~" Giọng nói của Thẩm Giáng Niên bây giờ rất giống cơ thể của cô, yếu ớt mềm mại, "Gọi tên em ôn nhu như thế ~" Khoé mắt có nụ cười ranh mãnh, sáng lấp lánh, "Có phải thích em rồi không ~ thích em rồi chứ? Ưm~" Cái bụng nhỏ còn ưỡn lên.
Cô nhóc này....!Đúng là trước khi say và sau khi say, khác biệt rất lớn, Thẩm Thanh Hoà rất tỉnh mà nhắc nhở, "Thẩm Giáng Niên, tôi nhắc em, tôi thích phụ nữ."
"Vậy thì sao nào?" Thẩm Giáng Niên nói như khiêu khích, "Em không phải là phụ nữ à?"
"Tôi nói...."
"Người có thể hôn tóc đen dài kia, tại sao em lại không thể hôn người?" Thẩm Giáng Niên vẫn so đo, cô nhấc tay lên câu lấy cổ Thẩm Thanh Hoà kéo xuống, "Thẩm Thanh Hoà, em nói cho người biết, là người đến chọc em, cho nên một hay hai nhất định phải là người."
"Thẩm Giáng Niên, em nghe tôi nói đã." Thẩm Thanh Hoà quay đầu đi, dừng ở bên má Thẩm Giáng Niên.
"Ừm~" Thẩm Giáng Niên khẽ hừ một tiếng, về mặt thể chất mà nói, có thể coi như cô là một người phụ nữ trưởng thành nhưng mà kinh nghiệm thì vẫn như một con cừu non.
Cho nên, những cái rối rắm vẫn đơn giản mà thôi, nghe thấy Thẩm Thanh Hoà nói chuyện, vẫn đáp lại, "Sao nào~"
"Em vẫn muốn tiếp tục với tôi phải không?" Thẩm Thanh Hoà muốn xác nhận.
"Người bớt nói nhảm đi!" Thẩm Giáng Niên có vẻ không vui, "Có gì thì nói, nếu không có thì đừng làm chậm trễ chuyện của em." Nói xong, cô lại thò đến, vẫn muốn môi Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà hơi nâng cằm lên, "Tôi có thể cho em, nhưng mà lỡ đâu, tôi có cảm giác, thì phải làm sao bây giờ?" Hôn không được mặt thì Thẩm Giáng Niên hôn cằm, nhưng mà cô phát hiện, cho dù cố hết sức cũng với không tới.
Trong cái khó ló cái khôn, phát hiện đầu lưỡi cũng có thể chạm vào, nhưng mà thè lưỡi ra thì có khác gì thú cưng, cô hờn dỗi hỏi, "Cảm giác gì?"
"Em thế này, tôi sợ, sợ nhịn không được sẽ muốn em." Giờ phút này, Thẩm Thanh Hoà đang cố kìm chế bản thân, nếu như mà người này không phải là Thẩm Giáng Niên, nếu người này chỉ đơn thuần hẹn ra để vui vẻ, Thẩm Thanh Hoà đã sớm áp dụng luật 1 chịu 1 làm rồi.
"Muốn em à?" Thẩm Giáng Niên dừng lại một chút, có lẽ cứ ngẩng đầu lên cầu cái hôn, mà Thẩm Thanh Hoà không chịu phối hợp, cho nên cô có chút mệt.
Thẩm Giáng Niên nằm ở dưới, hơi thở dồn dập, đôi tay vẫn câu lấy cổ Thẩm Thanh Hoà, hai mắt sáng ngời, bên trong là một khung cảnh tuyệt đẹp.
"Đúng vậy, chính là muốn làm tình với em." Thẩm Thanh Hoà thẳng thắn bày tỏ, ánh mắt cô nhìn chằm chằm