Trong phòng bệnh.
"Là ai thế?" Thích Tử Quân mơ hồ nghe được một thanh âm, nhưng lại không rõ ràng.
"Ngủ một lát dậy cảm giác sao rồi?" Thẩm Thanh Hòa không trả lời lời của cô ấy, Thích Tử Quân dụi dụi mắt, "Tốt hơn nhiều rồi, em nghĩ có thể xuất viện."
"Không gấp, truyền xong bình này thì gọi bác sĩ đến kiểm tra." Thẩm Thanh Hòa mở tài liệu ra xem.
Thích Tử Quân không muốn kết thúc thế giới giữa hai người, cũng không nói thêm nữa.
Khi cô tỉnh dậy và không có việc gì để làm, Thẩm Thanh Hòa ở ngay trước mặt cô, Thích Tử Quân nhìn mãi không thôi.
Thẩm Thanh Hòa biết cũng không cản cũng không trả lời.
Thích Tử Quân im lặng, cho đến khi Thẩm Thanh Hòa lật sang một trang mới nhẹ nhàng thở dài, Thẩm Thanh Hòa cũng không ngẩng đầu lên: "Đang êm đẹp, thở dài cái gì."
"Không phải thở dài, chỉ cảm thán thôi." Thích Tử Quân nằm ở bên cạnh cảm thán: "Giống như được quay về trước kia, chúng ta cũng như thế này." Cô chìm vào hồi ức, giọng điệu êm dịu, "Lúc đó chị luôn bận rộn, nhưng dù bận đến đâu, chỉ cần em sinh bệnh, cũng sẽ đến chăm em." Câu nói cuối, còn mang buồn bã, "Thời gian trôi thật nhanh, có cảm giác như mọi chuyện sắp thay đổi." Thẩm Thanh Hòa tự nhiên nghe được, dỗ nói: "Em còn trẻ, bớt nghĩ nhiều đi."
"Vâng...." Thích Tử Quân chăm chú nhìn Thẩm Thanh Hòa, từ vâng kéo hơi dài, "Thanh Hòa~" Nhẹ giọng gọi, "Em nghĩ...."
"Không thể." Thẩm Thanh Hòa lật sang trang thứ hai.
"...Chị biết em định nói gì à?"
"Đúng vậy."
"Chị nói thử xem, biết đâu chị đoán sai."
"Đừng gọi tôi như thế."
....!Cô biết không thể đoán sai, Thích Tử Quân có chút buồn bực, "Là cảm thấy gọi như thế sẽ già đi sao?" Không biết vì sao hôm nay rất muốn gọi như thế, cho nên dùng hao tốn khá nhiều tâm tư, "Nhưng em thấy, chị sẽ không bao giờ già đi, ở trong mắt em, chị vẫn sẽ mãi như ngày đầu tiên em gặp." Tay Thích Tử Quân hơi nắm chặt thành quyền, cô muốn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia, người này sao mãi vẫn như trước xinh đẹp động lòng người.
"Tử Quân." Thẩm Thanh Hòa ngước mắt, nhìn đến bàn tay đang nắm chặt của Thích Tử Quân, ánh mắt sâu thẩm mang theo chút nghiền ngẫm, thản nhiên nói: "Em không còn là trẻ con nữa." Nụ cười của Thích Tử Quân nhạt đi một chút, tay buông xuống.
Đến, cô cụp mắt xuống: "Em biết." Cô dừng lại một chút rồi nói: "Nếu biết lớn lên sẽ mất chị, em sẽ không muốn lớn lên." Vốn cô nghĩ rằng khi lớn lên, cô có thể có người đó một cách quang minh chính đại.
"Lại nói lời của trẻ con nữa." Thẩm Thanh Hòa cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.
"Thật sự không được phép gọi một tiếng sao?" Thích Tử Quân đáng thương nói: "Chỉ một tiếng thôi."
"Không được." Thẩm Thanh Hòa ước lương thời gian, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn: Em đến công ty chưa?
Tình cờ lúc này Thẩm Giáng Niên đang đứng ở tầng dưới tập đoàn Nhã Nại.
Thẩm Giáng Niên: Đến rồi, lên lầu lấy đồ rồi đi đến hội trường.
Nhận được tin nhắn