Là một nhân vật quan trọng, Tiền tổng ở lại đến khi kết thúc buổi diễn tập nhưng lại là người rời đi đầu tiên.
Tưởng Duy Nhĩ hộ tống cô ta ra ngoài và nói: "Ngày hôm đó, còn phải phiền Tiền tổng nể mặt, bớt chút thời gian đến đây."
"Cô khách sáo quá rồi, đương nhiên phải tới chứ." Tiền tổng vừa nói vừa quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Vệ Tử An đứng cách đó không xa, cùng với cô nhóc đáng yêu tính khí nóng nảy kia, cô còn nhớ rõ người này, nhưng lại không nhớ tên, "Có phải Tưởng tổng làm ăn tốt đến mức lo liệu không hết không?"
"Đều bận thế thôi." Tưởng Duy Nhĩ mỉm cười.
ngôn tình tổng tài
"Nếu cô thiếu trợ lý, tôi có biết vài người, chắc hẳn sẽ thích hợp với cô." Một lần nữa, Tiền tổng quay đầu lại, Tưởng Duy Nhĩ hiểu tâm lý của cô ta, liền nói: "Tiền tổng lại muốn đổi trợ lý à?"
"Nếu có người thích hợp, sẽ cân nhắc." Lời nói Tiền tổng có ám chỉ rõ ràng.
"Sao thế, coi trọng ai rồi à, nếu không ngại có thể nói thẳng." Tưởng Duy Nhĩ vốn cho rằng Tiền tổng có hứng thú với Thẩm Giáng Niên, nhưng người ta có câu, xem náo nhiệt không chê việc lớn.
"Không có, không có." Tiền tổng cười thành tiếng, "Sao dám lấy người của cô được."
"Lại khách sáo rồi, mới vừa rồi Tiền tổng đâu phải người ngoài." Tưởng Duy Nhĩ nói đùa.
"A, đúng là không phải người ngoài." Tiền tổng lần nữa quay đầu, Tưởng Duy Nhĩ hỏi: "Có được phương thức liên lạc với phiên dịch rồi à?"
"Ừ." Tiền tổng trả lời, Tưởng Duy Nhĩ rất ngạc nhiên, Thẩm Thanh Hòa thực sự cho à? Chẳng lẽ người này muốn mở đường cho Thẩm Giáng Niên? Ngoài cái suy nghĩ này, Tưởng Duy Nhĩ không tìm ra được lý do khác.
Mà cái lý do này cũng khá miễn cưỡng, Thẩm Thanh Hòa có quan hệ rộng rãi nên không cần nhờ Tiền tổng mở đường, cũng không muốn đắc tội với cô ta, Thẩm Thanh Hòa cũng thông minh như vậy, sẽ đưa ra lời từ chối uyển chuyển.
Thật khó hiểu, thật khó hiểu.
Nhưng mà Thẩm Thanh Hòa tùy ý cho số điện thoại, Tưởng Duy Nhĩ cũng mạnh dạn chơi lớn, "Thật đó, nếu Tiền tổng coi trọng ai, có thể giúp đỡ được cô, thì có thể nói với tôi." Tưởng Duy Nhĩ còn bổ sung thêm, "Nói với Thẩm tổng cũng được."
"Tưởng tổng đã nói thế, lúc nào tôi muốn người hay mượn dùng ai đó, tôi cần phải nói với Tưởng tổng một tiếng."
"Lúc nào cũng được." Tưởng Duy Nhĩ nửa đùa nửa thật, "Chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc kinh doanh bình thường của Nhã Nại, chỉ cần Tiền tổng muốn, thì cứ nói."
Hai người trò chuyện, Tưởng Duy Nhĩ liên tục tiễn Tiền tổng ra khỏi cửa.
Những vị khách quý lần lượt rời đi, Tưởng Duy Nhĩ về cơ bản là đích thân tiễn họ, lúc đầu có Vệ Tử An đi cùng, sau đó lại có việc, nên giao cho Nguyễn Nhuyễn làm cùng.
Tiễn xong người cuối cùng, buổi diễn tập coi như kết thúc, Nguyễn Nhuyễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tưởng cô có thể nghỉ ngơi, nhưng Tưởng Duy Nhĩ lại nói sẽ về công ty, cũng không có ý để cô đi trước.
Nguyễn Nhuyễn không vui lắm, nhưng cô cũng không dám nói ra, cùng Tưởng Duy Nhĩ rời đi.
Thẩm Giáng Niên bận rộn cả buổi chiều, nhớ nhung có phần giảm bớt vì không có thời gian.
Sau khi bận xong, Thẩm Giáng Niên ngồi ở hậu trường nghỉ ngơi, trong đầu cô nảy ra ý nghĩ.
Thẩm Giáng Niên lấy điện thoại di động ra, Thẩm Thanh Hòa cũng không có đi tìm cô.
Biết là người này có thể bận, nhưng mà ở bệnh viện thì có thể bận gì khác được?
Một mình, không biết đi đâu, cũng không muốn về nhà, dù là nhà ba mẹ hay bên CBD cũng không muốn, vì không có người mà cô muốn gặp.
Bước vào trong ánh chạng vạng, Thẩm Giáng Niên nhìn người đi đường vội vã trên đường, hoặc vui mừng, mệt mỏi, hoặc cũng giống như cô, mặt vô cảm.
Giáo sư Lục nhắn tin hỏi tối nay cô có về không, hình như không có ý bảo cô về nhà, nhưng dù sao ngày chia xa cũng đã đến gần, cô vẫn quyết định về nhà, nhưng mà không nghĩ về sớm thế.
Đặc biệt là vẫn không nhận tin nhắn từ Thẩm Thanh Hòa, thật ra cô có thể chủ động nhắn tin, nhưng vẫn muốn đợi.
Không về nhà ăn tối cũng phải có cái lý do.
Thẩm Giáng Niên: Lát nữa con về, nhưng mà sẽ không ăn tối ở nhà.
Giáo sư Lục: Thẩm Thanh Hòa định về ăn tối, con không về thế thì ăn với ai?
....!Gì chứ? Thẩm Giáng Niên sắc mặt tối sầm.
Thẩm Giáng Niên nhịn không được nữa, chủ động gọi điện cho Thẩm Thanh Hòa, cô ấy trả lời rất nhanh: "Tại sao khi về nhà ăn cơm lại không nói cho em biết?" Sau một ngày bận rộn, đợi cũng không thấy tin nhắn của Thẩm Thanh Hòa, khiến giọng điệu của Thẩm Giáng Niên có chút dỗi.
"Đang định nói với em." Lời giải thích của Thẩm Thanh Hòa nghe có vẻ ổn, nhưng Thẩm Giáng Niên vẫn không vui lắm, nhưng cô không muốn gây rối vô cớ, "Người vừa quyết định về sao?"
"Tôi định hỏi em rồi mới quyết định."
"...." Thẩm Giáng Niên có cảm giác bị mẹ yêu chơi kịch bản, "Em tưởng đâu người quyết định mà không nói với em." Nỗi oán giận giảm xuống, nỗi tủi thân dâng lên, "Cả ngày bận rộn, đến tin nhắn cũng không gửi cho người ta."
"Em ở đâu? Cùng về đi."
Tính tình nhỏ mọn của Thẩm Giáng Niên căn bản không có cơ hội phát tiết, bởi vì Thẩm Thanh Hòa sẽ không bao giờ đối nghịch với cô, Thẩm Giáng Niên bất mãn nói: "Em vừa đi bộ đến ngã tư đường XX, người đến đón em không?"
"Đứng ở đó đừng đi đâu hết." Thẩm Thanh Hòa nói: "Tôi tới ngay."
Tới ngay, quả thực là tới ngay, Thẩm Giáng Niên không đợi ba phút, có tiếng còi xe vang lên.
Nguyễn Duyệt lái xe, Thẩm Thanh Hòa ở phía sau, Thẩm Giáng Niên ngồi vào, "Tốc độ cũng nhanh thật." Thẩm Thanh Hòa ậm ừ, Nguyễn Duyệt thầm nghĩ: Đương nhiên là nhanh rồi, từ sớm đã trên đường đến, đoán chừng Thẩm tổng muốn tạo bất ngờ, nhưng không ngờ Thẩm Giáng Niên đã đi trước một bước.
Con đường vẫn