Thẩm Giáng Niên đã sống gần 30 năm, cô chưa bao giờ nghiện bất cứ thứ gì, từ nhỏ đến lớn, Thẩm Giáng Niên luôn tỏ thái độ thờ ơ với người ngoài và phớt lờ với mọi thứ xung quanh.
Có không ít nhiều người đều bị lừa tình bởi cái vẻ bề ngoài này.
Lê Thiển là người từng chứng kiến sự lừa tình của Thẩm Giáng Niên, lúc còn đi học, để có thể thu hút sự chú ý của các chàng trai, cô ấy còn sáng tạo ra những lần ngẫu nhiên gặp được.
Cô ấy sẽ vờ làm ra vẻ lơ đãng, che giấu tâm tư thầm kín của bản thân, sau đó sẽ âm thầm tiếp cận người ta, đây chính là Thẩm Giáng Niên ngày xưa.
Lê Thiển từng cười nhạo vì cái tính trẻ con của cô ấy, "Nếu thích thì cứ quang minh chính đại mà gặp, nhìn cậu thế này mà còn sợ người ta từ chối nữa sao?
Thẩm Giáng Niên chỉ cười nói, cô chỉ hiếu kỳ mà thôi, cũng không có thích người ta, nếu thực sự thích cô sẽ chủ động.
Cho dù, Thẩm Giáng Niên dùng chiêu thức gì thì cuối cùng cô vẫn sẽ đạt được mục đích của cô.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ mất đi lý trí, điều này Lê Thiển cũng không biết, cho nên trong mắt Lê Thiển, Thẩm Giáng Niên càng trưởng thành thì càng thản nhiên, nhưng Lê Thiển không biết rằng, cái vẻ thản nhiên của Thẩm Giáng Niên thực ra là bởi vì mỗi một chuyện xảy ra, chỉ cần Thẩm Giáng Niên muốn thì luôn kiểm soát được bản thân.
Nhưng mà khi gặp được Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên như gặp được khắc tinh, suy nghĩ, thân thể và tim cô ấy...!đều nằm ngoài tầm kiểm soát.
Lần này mất kiểm soát, khiến cô ấy trở tay không kịp, bởi vì đã rơi vào cạm bẫy, cho nên không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ lo nghĩ đến việc say đắm vào đó.
Đêm nay, hãy cứ để cô say đắm, dẫu cánh cửa địa ngục có mở ra, thì cũng hãy đợi sương tan đi.
"Mở chân ra đi." Thẩm Thanh Hoà vỗ vỗ khuôn mặt hồng hào của Thẩm Giáng Niên, sau đó cúi đầu, "Mở ra đi, sau đó nhắm mặt lại, tôi sẽ làm cho em bay lên tầng mây cao." Thẩm Giáng Niên thẹn thùng, nhưng vẫn phối hợp, nhưng mà chỉ hơi mở ra.
Thẩm Thanh Hoà không cần dùng nhiều sức đã tách được hai chân Thẩm Giáng Niên ra, mặc dù Thẩm Thanh Hòa đã nói cô nhắm mắt lại, nhưng mà cô cũng chẳng phải là một đứa trẻ ngoan, mắt thấy đầu Thẩm Thanh Hoà dần dần đi xuống, cô mới hiểu được Thẩm Thanh Hoà đang muốn làm gì, "Đừng!" Thẩm Giáng Niên muốn khép chân lại cự tuyệt, nhưng mà không có cách nào để trốn.
Thẩm Thanh Hoà chuẩn xác mà chạm vào nơi bắt đầu của cơn giải toả, đầu lưỡi nóng bỏng chạm nhẹ, khiến Thẩm Giáng Niên đang vùng vẫy lập tức mềm nhũn, "A~ ha~" Một giọng rên rỉ mang theo sự run rẩy, "A~ đừng, đừng như vậy ~ em không chịu nổi~"
Thẩm Giáng Niên nói đứt quãng, "A ~ quá, quá sâu ~" Đầu lưỡi Thẩm Thanh Hoà hơi xâm nhập vào bên trong, khiến nơi trống rỗng Thẩm Giáng Niên có cảm giác được lấp đầy, "Thanh Hoà, Thanh Hoà, em, em thật sự...!rất thích người...!a~ a~, cảm giác sắp chết ~" Thẩm Giáng Niên ngẫu hứng bày tỏ, cô căn bản không biết bản thân đang nói cái gì.
Cô chỉ biết, giờ phút này đây, cô thuộc về Thẩm Thanh Hoà, người này đang kiểm soát cơ thể cô.
Thẩm Giáng Niên chưa trải sự đời, cho nên cơ thể vô cùng nhạy cảm, chỉ vài lần nhấp nhô thôi, mà Thẩm Giáng Niên đã lên đạt đỉnh cao trào.
Phía dưới thân co thắt, chảy ra rất nhiều mật dịch, Thẩm Giáng Niên thở gấp, giơ tay che mắt lại, có cảm giác như đang ở trên mây.
"Đừng liếm nữa~" Thẩm Giáng Niên muốn đẩy Thẩm Thanh Hoà ra, nhưng tay đã bị Thẩm Thanh Hoà nắm lấy, mười ngón tay đan vào nhau, nhẹ nhàng liếm lấy đoá hoa đang nở rộ, "Tôi làm, tôi sẽ chịu trách nhiệm." Thẩm Giáng Niên thẹn thùng nhìn xuyên qua khe ngón tay, thấy Thẩm Thanh Hoà vùi đầu vào giữa chân cô, người vẫn xinh đẹp không có ai sánh bằng, tư thế thuần phục dưới người cô, khiến thân dưới Thẩm Giáng Niên đông cứng lại.
Thẩm Thanh Hoà rất đẹp, cô cũng muốn được chạm vào Thẩm Thanh Hòa, cô kéo Thẩm Thanh Hoà hoà lên, bắt chước dáng vẻ của cô ấy, khi tay cô trượt xuống dưới, thì Thẩm Thanh Hoà đã bắt lấy tay cô.
Thẩm Giáng Niên cố gắng thoát ra nhưng không thành công, cô dừng lại, thở nhẹ hỏi, "Người không muốn sao~" Thẩm Thanh Hoà liếc nhìn cô, tay vẫn nắm chặt cổ tay cô, "Em thoải mái là được ~"
"Nhưng mà em cũng muốn làm như thế với người ~" Cơn sóng tình thứ nhất đã hạ xuống, một Thẩm Giáng Niên thẹn thùng đã trở lại, nhưng mà đầu óc vẫn còn choáng, cho nên, tay cô lần nữa vùng vẫy thoát ra, "Để cho em hôn phía dưới của người~ được không?" Thẩm Thanh Hoà mím môi.
Thử vài lần nhưng đều thất bại, Thẩm Giáng Niên ý thức được Thẩm Thanh Hoà không muốn để cô chạm vào, trong lòng dâng lên đầy chua xót và thất bại chưa từng có, "Là người không thích em sao?" Cuối cùng, Thẩm Giáng Niên không nhịn được hỏi ra, lại sắp muốn khóc.
"Không phải...." Thẩm Thanh Hoà ôm lấy Thẩm Giáng Niên đang co rúm trong lòng ngực cô, Thẩm Giáng Niên nức nở hỏi, "Thế tại sao?"
"Ừm...." Thẩm Thanh Hoà dừng một chút, "Đã lâu rồi không bị chạm vào." Lời này không ngờ lại làm dịu đi nỗi chua xót của Thẩm Giáng Niên, "Vậy em có thể chứ?" Cô thử thăm dò, ngượng ngùng chạm vào mặt và tại Thẩm Thanh Hoà, "Để em chạm vào ~ liếm ~ em cũng muốn làm người thoải mái~"
"Thẩm Giáng Niên~" Hơi thở Thẩm Thanh Hoà đầy nặng nề.
"Hửm~"
"Tôi cần phải đi vào...."
"Sao?" Thẩm Giáng Niên khẽ hỏi bên tai Thẩm Thanh Hoà, "Đi vào cái gì?"
"Vào bên trong cơ thể, mới có khoái cảm, mới có thể chấp nhận đối phương chạm vào...." Thẩm Thanh Hoà cố gắng nói khéo léo, Thẩm Giáng Niên kéo khoảng cách ra, "Là vậy sao, là người cần đi vào trong cơ thể em à?" Cô nhớ tới cái gì đó, "Dùng tay đi vào sao?"
"Ừa." Ánh mắt Thẩm Thanh Hoà sáng ngời, "Cho nên...."
"Một ngón tay có thể làm cho người ta sướng à?" Đến giờ, Thẩm Giáng Niên vẫn chưa nắm bắt được điểm mấu chốt, đặc biệt là sau khi gặp Thẩm Thanh Hòa, cô luôn lạc