Thẩm Thanh Hoà: Khi nào dậy thì gọi cho tôi.
Ồ, bao gồm cả dấu câu, 8 ký tự.
Sau tình một đêm, giữa họ chỉ còn lại 8 chữ này.
Nếu bạn thích một ai đó, bạn sẽ biểu hiện thế nào? Liệu có tách 8 cái từ kia ra phân tích rồi hợp nó lại không, hình như có thể dùng N phương thức để đi phân ẩn ý sâu xa trong câu nói kia sao? Sẽ vì 8 từ đó mà hồi tưởng lại hạnh phúc cùng với bi thương đã từng xảy ra sao? Sẽ bởi vì một người khi nhớ đến mà ngực lại đau đến bật khóc sao? Sẽ vì bỗng nhiên thương nhớ mà muốn gặp người đó sao?
Thẩm Giáng Niên không biết có phải là thích không, nhưng mà cô cảm nhận được, cô đã bật khóc sau vô số lần suy đoán và phủ nhận.
Điều đáng sợ nhất là nó phải lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Đời này của cô, có lẽ sẽ chẳng trở thành một người vĩ đại, cũng sẽ chẳng trở thành một người có lòng có dạ như Phạm Trọng Yêm, lo hạnh phúc của thiên hạ sau đó mới đến hạnh phúc của bản thân, bởi vì cô ích kỷ, càng coi trọng cảm xúc của bản thân hơn.
"Thẩm Giáng Niên, em thật điên rồ, đi ra ngoài tâm sự đi." Trong những cuộc gọi nhỡ, Thẩm Giáng Niên chủ động liên hệ với sếp cũ của cô, một giám đốc của một tập đoàn trong ngành bán lẻ Âu Mỹ, lãnh đạo cấp cao của BD, người con lai Hoa Kiều, cô ấy nói tiếng Nhật, Hàn, Trung vô cùng tốt.
Tên tiếng trung là Ôn Đế.
Sau khi nghe được giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm của Thẩm Giáng Niên, cô ấy đã thốt lên câu nói trên.
Là một người nước ngoài, phong cách cư xử của Ôn Đế cũng rất táo bạo, và cũng cởi mở với chuyện SEX, nhưng mà cô ấy vẫn dùng từ "điên rồ" để nhận xét về hành động của Thẩm Giáng Niên.
Chỉ vì trong ấn tượng của Ôn Đế về Thẩm Giáng Niên, thì người này trong công việc rất nghiêm túc, hà khắc trong cuộc sống, cho nên cô ấy cho rằng Thẩm Giáng Niên là người bảo thủ trong các mối quan hệ thân mật, vì vậy ngay cả khi đối mặt, cô ấy vẫn liên tục lắc đầu, "Không thể tin được, ngay tại ngày sinh nhật của em, em lại chúc mừng bản thân bằng 419."
"...." Thẩm Giáng Niên muốn dùng cái nĩa chọc vào cái đầu tóc vàng, "Em đã nói rồi, không phải do em sắp xếp."
"Quá ghê gớm, để người khác sắp xếp tình một đêm cho mình." Ôn Đế ngạc nhiên thở dài, nhưng mà vẫn cười hề hề hỏi Thẩm Giáng Niên có cảm giác thế nào, "Đã lắm phải không?"
Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, "Ăn bít tết cũng không lấp được cái miệng của chị." Oán giận cắn một miếng bít tết chín bảy phần, căn bản ăn cũng không ra mùi vị gì.
"Chị biết hôm qua em bận, cho nên cũng không hẹn em." Trông Ôn Đế làm ra vẻ là một chị gái quan tâm đến em gái, "Có phải chị đây rất tâm lý không?" Ôn Đế đã 35 tuổi, xưng chị cũng không có gì là quá phận.
"Đúng vậy, chị rất tâm lý." Lòng Thẩm Giáng Niên vẫn còn phiền muộn, con người mà, lỡ động tâm một cái, làm sao có thể dễ quên được.
Ăn được vài miếng, Thẩm Giáng Niên không ăn nữa, nếu đã ra ngoài tâm sự, Ôn Đế đề nghị uống rượu sau đó tâm sự cho nhau nghe.
Thẩm Giáng Niên vừa nghe thấy, lắc đầu ngay.
Ngày hôm qua, nếu không phải vì rượu, thì cô đâu có thể làm chuyện mất kiểm soát được.
Rượu, quả nhiên là cội rễ của mọi điều ác.
Rượu mà biết nói, chắc nó sẽ hét lên hết lần này đến lần khác: không phải lỗi của tôi, tôi không gánh đâu.
"Hiện tại em không hoảng sao? Chị hỏi em, lúc tỉnh thì không nói được nên em với chị uống vài ly đi, chúng ta tâm sự." Ôn Đế tốt bụng nói, "Chị thì không sao hết, chỉ sợ em nghẹn trong lòng." Thấy vẻ mặt do dự của Thẩm Giáng Niên, cô lại nói thêm, "Chị đây là chuyên gia tình yêu, có vấn đề gì mà không giải quyết được."
Đúng vậy, bây giờ Ôn Đế bên người có không ít hoa cỏ nhưng vẫn độc thân, mà lý do của cô ấy là: còn chơi chưa đủ.
Thế giới hoa mỹ có quá nhiều thú vị, ai lại muốn yêu đến nhàm chán?
Trước đây rất lâu, trước khi cô gặp được Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên coi như là trong sáng, mặc dù cũng đã có đọc những cuốn sách đầy màu sắc, nhưng mà cũng chẳng mấy hứng thú.
Truyện sao, cô cũng có đọc đó, nhưng mà cảm thấy không thật, đặc biệt là mấy cái tình yêu ngọt như sôcôla, sợ sẽ làm răng của cô mềm.
Nhưng sau lễ rửa tội đêm qua, thế giới của Thẩm Giang Niên bắt đầu có chút thay đổi, cô cũng không kiêng nể gì, hỏi chuyện riêng tư, "Chị Ôn, người ta nói 30 như sói, còn chị đã 35, là một con sói già...."
Bang! Ôn Đế chộp lấy khăn giấy ướt còn chưa xé bao bì đập lên tay Thẩm Giáng Niên một cái, "Em mới là sói già, chị đây còn trẻ, là thiếu nữ sói, ok?"
Thẩm Giáng Niên không thể nhịn được cười, "Đúng vậy, chị sói, là một thiếu nữ sói, chắc chị ham muốn lắm đúng không?" Thẩm Giáng Niên dừng lại chút rồi hỏi tiếp, "Vậy chị sẽ làm thế nào?"
Vẻ mặt Ôn Đế như không hiểu Thẩm Giáng Niên đang nói cái gì, cô nhún nhún vai, "Hai câu của em là một à? Ham muốn cao sao? Chị phải làm sao à?"
"...." Mặt Thẩm Giáng Niên hơi đỏ, "Chị biết em muốn hỏi cái gì mà?"
"Chị nghe không hiểu." Ôn Đế làm giá, làm cho Thẩm Giáng Niên nhớ đến một vị minh tinh nào đó, những lúc làm bộ thế này diễn rất ghê gớm.
"Chính là lúc cơ thể trống rỗng, chị sẽ làm thế nào?" Cuối cùng, Thẩm Giáng Niên cũng hỏi