Say rượu, cảm giác như thế nào? Không phải Thẩm Giáng Niên trước đây chưa bao giờ say, mà là khi say chưa bao giờ thấy thoải mái như vậy.
Cúp điện thoại đã lâu, Thẩm Giáng Niên vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, sao cái ảnh đại diện nho nhỏ này lại đẹp hơn trước nhỉ? Trên khoé môi cô còn có nụ cười nhạt.
Màn hình đột nhiên tối sầm lại, gió đêm ập tới, hất lên một bên mặt của Thẩm Giáng Niên, trên mặt cô có chút ngứa, giống như tâm trạng cô lúc này.
Thẩm Thanh Hoà, cái tên này nghe hay đấy.
Nhìn đồng hồ, đã 20:45, cô có thể rời khỏi nơi này rồi, lại sốt ruột muốn về nhà, nhiều qua cô chưa từng có cảm giác thế này.
Thẩm Giáng Niên bước đi chậm rãi và nặng nề, sau khi uống rượu, cô cảm thấy đôi chân không phải của mình.
Mùa hè năm nay, thực sự rất nóng, Thẩm Giáng Niên luôn cảm thấy hơi nóng khắp người.
Cô vừa bước tới cửa ban công thì chuông điện thoại vang lên, chính là người đã giới thiệu cô cho hội nghị hợp tác lần này.
"Cô đang ở đâu thế?"
"Tôi ở ban công, mới uống rượu xong, hơi khó chịu."
"Bây giờ sao rồi?" Giọng của đối phương mang theo lo lắng, "Tôi đi tìm cô nhé."
"Không sao." Thẩm Giáng Niên đi vào bên trong, "Tôi đã quay lại nhưng mà đang có ý định rời đi."
Ngoài mặt thì giống như gọi điện thoại hỏi han ân cần nhưng mà trên thực tế thì đang cầu cứu cô, Thẩm Giáng Niên nhất quyết muốn đi, cho nên đối phương không nói gì thêm nữa.
Sau khi nói lời chào tạm biết với tên râu, ông ta còn lịch sự khen ngợi, "Cô Thẩm thật xinh đẹp, tiếng Đức cũng rất tốt." Thẩm Giáng Niên mỉm cười lịch sự.
Người bạn đợi cô ở cửa và đưa cho cô một phong bì, "Cô uống bao nhiêu rồi? Mặt cô đỏ quá." Trước mặt cô ta, Thẩm Giáng Niên mở phong bì ra, lấy một phần cô xứng đáng nhận được, số còn lại trả cho cô ta.
"Giáng Niên, cô đang làm gì thế?" Người bạn lo lắng, Thẩm Giáng Niên nhướng mày, "Đừng giở trò với tôi, tôi thiếu chút tiền ấy, anh cũng không phải bạn của tôi, có cho tôi thêm tiền nữa, tôi cũng không làm." Thẩm Giáng Niên xách túi lên chuẩn bị đi, người bạn kêu cô lại, "Tôi đưa cô về nhà nhé?"
"Không cần." Cô muốn về nhà sao? Thẩm Giáng Niên bước ra khỏi khách sạn, không chắc chắn là muốn về không.
Thẩm Thanh Hoà nói, khi nào cô xong việc thì nói cho tôi biết, tôi đến đón cô.
Lúc đó đầu óc đều là nóng rực, Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không nghĩ tới, trực tiếp đồng ý.
Bây giờ cô ấy bình tĩnh lại một chút, tâm trạng của cô đột nhiên rất phức tạp, cô bị điên hay sao thế? Làm thế nào lại đồng ý? Thẩm Giáng Niên không phải là một người bốc đồng.
Nhưng tại sao lúc đó cô lại đồng ý, nhìn thấy một người hoàn toàn xa lạ, ngoài tên cô ấy là Thẩm Thanh Hoà, còn có vô cùng xinh đẹp thì cô chẳng biết gì hết nữa.
Thẩm Giáng Niên đang đi trên đường, từng bước một, không rõ phương hướng, có lẽ cô nên về nhà.
Thôi cô nên về nhà tắm rồi đi ngủ, ngày mai mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi.
Điện thoại lại reo, lần này là ở nhà, mẹ cô hỏi mấy giờ cô về và có cần đón không.
Rõ ràng đã quyết định về nhà, nhưng mà hai chữ về nhà giờ phút này lại mắc kẹt trong cổ họng, "Mẹ, con phải đợt một lát nữa."
"Con còn bận à?" Mẹ cô quan tâm, "Con nha, con đừng quá mệt mỏi.
Mẹ sẽ nói ba con lái xe đến đón con.
Con đừng tự lái xe."
"Mẹ, con không lái xe.
Nếu con muốn về, con sẽ đi taxi."
"Được rồi, vậy để ba ở ngã tư chờ con."
"Mẹ, không cần đâu, con không phải trẻ con."
"Ba con đang không có chuyện gì để làm, ông ấy đang muốn tìm chút chuyện làm, được rồi, con bận trước đi." Mẹ cô cúp điện thoại, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cô vẫn không cam lòng.
Thật ra gặp mặt cũng không sao, Thẩm Thanh Hoà cũng không ăn thịt người, đều là phụ nữ, còn có thể xảy ra chuyện gì được? A, Thẩm Giáng Niên cười chế giễu bản thân, sao lúc này lại nghĩ đến chuyện nam nữ?
Gặp nhau rồi thì sao, nói gì đây? Khoan đã, tại sao Thẩm Thanh Hoà lại hẹn cô? Trong vô thức Thẩm Giáng Niên nhớ lại, đây chính là một bất ngờ cho ngày sinh nhật của cô do Lê Thiển sắp xếp.
Thẩm Giáng Niên trực tiếp gọi điện thoại cho Lê Thiển, ở đầu bên kia có chút ồn, "Bảo bối à, cậu còn có thời gian gọi điện thoại cho mình sao, cậu có hài lòng với bất ngờ mình chuẩn bị cho cậu không?" Lê Thiển gần như hét lên.
"Cái bất ngờ mà cậu chuẩn bị cho mình, chính là cái người tên Thẩm Thanh Hoà à?"
"A, thích không?" Lê Thiển cười lớn tiếng, "Cậu là cái đồ ham mê sắc đẹp, có phải u mê không lối thoát rồi không?"
"..." Thẩm Giang Niên có phần sửng sốt, "Tại sao cậu để cô ấy hẹn mình?"
"Cái gì?" Lê Thiển hét lên, "Mình nghe không rõ, cậu nói lớn lên chút."
"Mình nói, tại sao cậu lại để cô ấy hẹn mình hả?"
"Bảo bối à, bên này tín hiệu của mình không tốt lắm, cậu tâm sự với cô ấy đi, cô ấy là một người rất tuyệt vời." Cuối cùng, Lê Thiển còn nói, "Lát nữa mình gọi lại cho cậu."
Điện thoại lại cúp, Thẩm Giáng Niên nghe tiếng gào của Lê Thiển, đầu có chút ong ong, giờ có nên đi không?
Từ đáy lòng thì cũng muốn đi đó, nếu không thì đã về nhà rồi.
Nhưng nếu đi, lại không tìm được lý do thích hợp để thuyết phục bản thân, tại sao lại phải đi gặp một người xa lạ, thậm chí cô còn chẳng biết mục đích của buổi hẹn này là gì.
Thẩm Giáng Niên đi một hồi cũng thấy mỏi, vừa lúc đi ngang công viên ở trung tâm thành phố, cô ngồi trên chiếc ghế đá ven đường.
Vào giờ này, có nhiều người đi dạo ở đây, còn có tiếng cười đùa vui vẻ, một đôi tình nhân cách đó không xa ve vãn đánh yêu nhau.
Thẩm Giáng Niên thu lại ánh mắt, đôi mắt nóng rực, là người đã độc thân nhiều năm, cô vẫn chưa quen gặp cảnh thân mật ở nơi công cộng, mấy chuyện này, chẳng phải nên đến mấy chỗ vườn không nhà trống để làm sao?
Thẩm Giáng Niên có chút bối rối, sau khi uống xong, suy nghĩ của cô không được nhanh nhạy cho lắm, thậm chí cô còn không hình dung được bản thân sẽ làm gì tiếp theo.
Lần này, điện thoại reo, đó là video call của Lê Thiển.
"Bảo bối, đúng là cậu đã uống rượu, mình nghe thấy giọng nhựa nhựa của cậu." Trong video, Lê Thiển trang điểm tinh xảo, còn không ngừng vén tóc.
"Cậu ở đó còn thả thính cái gì hả, trễ rồi sao còn ở bên ngoài chơi." Thẩm Giáng Niên khịt mũi coi thường cô.
"Cái này là thả thính sao, chị đây cho rằng là tạo nét nữ tính." Lê Thiển cúi người gần sát hơn, "Cậu để điện thoại ra xa chút coi, để xem hôm nay cậu mặc cái gì?"
"Để làm gì?"
"Để coi cậu có ngoan ngoãn nghe lời, trang điểm ăn mặc đẹp không."
"...."
"Nhanh lên nào."
Thẩm Giáng Niên di chuyển điện thoại cho có lệ, Lê Thiển hô lên một tiếng kêu dừng lại, Thẩm Giáng Niên trong tìm thức lại quay đến mặt cô, "Hô to hô nhỏ, làm giật cả mình."
"Cũng không tồi, không tồi nha, váy này rất hợp với cậu, hehe."
"....!Nụ cười của cậu thật xấu xa, có biết không?"
"Bảo bối, mình có một vấn đề." Lê Thiển vẫn cười xấu xa.
"Nói."
"Hôm nay, cậu độn ngực thêm à...."
"Cậu im đi!" Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, trông ngày thường cô lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng thực ra là người rất dễ thẹn thùng, đối mặt với nhau còn nói chuyện về ngực, thẹn cũng là điều bình thường.
"Ôi, người ta ghen tị mà! Chúng ta coi như cùng nhau lớn lên, mình nghi ngờ, chỗ ngực của cậu cướp hết thịt những chỗ khác trên người cậu rồi."
"Nói đàng hoàng được không, lớn rồi mà không đứng đắn!" Thẩm Giáng Niên cố ý nghiêm mặt.
Lúc này, Lê Thiển mới chịu nói chuyện đàng hoàng, biết được hai người còn chưa gặp mặt, cô làm cái vẻ mặt không tin, lại nghe thấy lý do Thẩm Giáng Niên do dự, cô còn sốc hơn, "Bảo bối à, bây giờ cậu chẳng giống như chòm sao sư tử, giống như là xử nữ vậy." Chòm sao của Thẩm Giáng Niên nằm giữa hai chòm sao, cho nên Lê Thiển nói tính cách của cô giống như bị ảnh hưởng của cả hai.
"Nhưng mà, tại sao mình lại vô duyên vô cớ đi gặp một người xa lạ, cho nên, tại sao cậu lại đưa số điện thoại của mình cho Thẩm Thanh Hoà?"
"A...!khụ khụ..." Có chút lời nói ra cũng không thể giải thích hết được, "Đừng do dự nữa, gặp thì gặp thôi, bảo bối à, mình bận một chút, cậu nhanh lên đi, cậu đã hứa với người ta rồi, không thể lỡ hẹn, ảnh hưởng đến hình tượng của cậu đó." Không chờ Thẩm Giáng Niên nói chuyện, Lê