Nhà của Thẩm Thanh Hoà, cực kỳ lớn, a, có lẽ không thể gọi là nhà.
Nhà trong mắt người thường là lớn hoặc nhỏ, mà nhà của Thẩm Thanh Hoà, có thể nói là cả một đình viện.
Lúc xe đi vào bên trong là một màn đêm yên tĩnh, so với bên trong thành phố, nơi này yên tĩnh theo cách khác.
Từ xa lờ mờ không nhìn rõ, Thẩm Giáng Niên còn cho rằng ở đó có mấy ngôi nhà có người ở, lúc thấy Thẩm Thanh Hoà chạy xe vào bãi đậu, lúc này Thẩm Giáng Niên còn cho rằng đây là bãi đậu xe chung.
"Có rất nhiều siêu xe." Thẩm Giáng Niên không tính là hiểu biết về xe lắm, nhưng mà cái siêu xe như Lamborghini cô cũng biết.
Thẩm Thanh Hoà ừ một tiếng, khoá xe, đi được hai bước phát hiện phía sau không có người, nên quay đầu lại, Thẩm Giáng Niên vẫn còn đang nhìn chiếc Ferrari bản giới hạn, "Thẩm Giáng Niên."
"A~" Thẩm Giáng Niên a một tiếng, vội vàng xoay người đi theo, còn cảm thán một câu, "Mấy người sống ở đây đều là tư bản ác độc." Thẩm Thanh Hoà mím môi, "Làm sao thấy được?"
"Không phải thấy được có rất nhiều siêu xe ở đây sao?" Thẩm Giáng Niên vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, "Thật đáng thương cho mấy chiếc xe thể thao này, bị giam cầm ở đây không thấy ánh mặt trời."
Thẩm Thanh Hoà cong cong khoé môi, "Em muốn giải cứu bọn chúng à?"
"Em sợ em mà giải cứu bọn chúng thì sẽ bị giam cầm lại ở đây." Thẩm Giáng Niên đùa giỡn, hai mắt Thẩm Thanh Hoà sáng lên, mắt đảo quanh thân hình đường cong nóng bỏng của Thẩm Giáng Niên, rồi thu ánh mắt lại.
Thẩm Giáng Niên đi theo Thẩm Thanh Hoà, như thể bước vào một thế giới đêm huyền diệu, yên tĩnh mà đẹp, làm động lòng người.
Nhìn lại dáng người ngọc ngà bên cạnh, tim Thẩm Giáng Niên run lên, nếu có thể hẹn hò với Thẩm Thanh Hoà ở đây, sau đó đè cô ở....!Ưm ~ Đó là một vườn hoa, đè ở trong vườn hoa mềm mại thơm tho, Thẩm Giáng Niên nghĩ thôi mà cơ thể đã tê dại.
"Ở chỗ này có bao nhiêu người sống vậy?" Thẩm Giáng Niên thản nhiên hỏi.
"Chỉ có mình tôi, một tên tư bản ác độc."
"....." Thẩm Giáng Niên mím môi, khịt mũi.
Chết tiệt, công bằng ở đâu chứ? Người hoàn hảo như Thẩm Thanh Hoà thế mà lại giàu nứt vách, người coi vật chất là phù phiếm như Thẩm Giáng Niên, còn cảm thấy không công bằng.
Bên kia cánh cửa, là màn đêm lượn lờ, trong không khí mát mẻ còn có hương hoa, trong nhà có ánh đèn ấm áp, làm cho không khí cũng có chút ấm áp theo, Thẩm Giáng Niên không khỏi suy nghĩ, sống một mình ở một nơi rộng lớn như vậy, sẽ không sợ sao? Thẩm Giáng Niên muốn hỏi, nhưng cảm thấy không ổn.
"Em có muốn thay đồ không?" Thẩm Thanh Hoà hỏi ngay khi vừa bước vào cửa.
Thẩm Giáng Niên thu hồi lại suy nghĩ như con ngựa hoang sắp đứt cương, cúi đầu nhìn bản thân, không có gì bất ổn.
Trước mắt cũng không thấy lạnh, không thay cũng không sao, chủ yếu là....!Tắm là một chủ đề khá ái muội, đặc biệt là mối quan hệ giữa cô và Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà đợi cô tắm....!Đầu tiên sẽ là, nếu dựa theo kịch bản trước kia, lúc tắm xong, Thẩm Giáng Niên sẽ lén lút đi ngắm nhìn khắp nơi, một căn biệt thự lớn thế này, sẽ không chỉ có một cái nhà tắm, đến lúc đó Thẩm Thanh Hoà cũng tắm xong....!Hai người sau khi tắm rửa xong, hai cái cơ thể khoả thân gặp nhau, rất dễ phát ra tia lửa.
"Không muốn tắm thì đi nghỉ đi." Thẩm Thanh Hoà chỉ cần liếc mắt một cái, đã hiểu rõ Thẩm Giáng Niên, tiểu sư tử này suy nghĩ rất phong phú.
Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, đứng ở đó không động đậy, ngửa đầu nhìn chiếc đèn trần lớn giữa nhà, tất cả đều là pha lê trong suốt, sáng lấp lánh.
Bố cục tổng thể của căn phòng là kiểu Thẩm Giáng Niên thích, ngay giấy dán tường cũng rất ăn nhập, đơn giản, không có nhiều cây hoa lá cành, sẽ không làm người ta hoa mắt.
"Em cứ tuỳ ý đi, tôi đi tắm trước." Thẩm Thanh Hoà nói xong đã đi vào bên trong.
Ơ...!Thẩm Giáng Niên có chút xấu hổ, chủ nhà đi tắm rồi, khách đến nhà ở bên ngoài đi dạo sao?
Nói là tuỳ ý, mặc dù Thẩm Giáng Niên cũng rất tò mò căn nhà của Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà chủ nhà không có ở đây, cô vẫn nên ở trong phòng khách.
Lúc đầu nhìn đồ vật trong phòng còn có cảm giác mới lạ, nhưng mà nhìn đi nhìn lại cũng chẳng còn hứng thú.
Lúc Thẩm Thanh Hoà không có ở đây, chẳng có gì là thú vị hết.
Thẩm Thanh Hoà hình như đi tắm cũng hơi lâu rồi, hình như vừa rồi đi về hướng kia phải không? Thẩm Giáng Niên thăm dò, đi vào bên trong, lối đi quanh co như nơi hẻo lánh, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.
Tim Thẩm Giáng Niên đột nhiên thắt lại, nhưng chỉ là tiếng nước chảy, trong đầu cô tự nhiên hiện lên hình ảnh một mỹ nhân đang tắm.
Thẩm Thanh Hoà xinh đẹp như vậy khi tắm còn phải đẹp hơn nữa, cô đã nhìn thấy thân thể của Thẩm Thanh Hoà, nhưng lúc đó cô say với đôi mắt mơ hồ, bị dục vọng chi phối, chỉ lo tìm chuyện niềm vui sướng cho bản thân.
Nếu...!ừ, nếu lần này lại xảy ra chuyện đó lần nữa, cô nhất định phải giữ kẽ, không phải nói đàn ông luôn thích phụ nữ e thẹn sao, a không đúng, Thẩm Thanh Hoà là phụ nữ, vậy Thẩm Thanh Hoà thích cô e thẹn hay là lãng hơn một chút?
Tiếng nước chảy gần trong tầm tay, cách một cánh cửa, hai má Thẩm Giáng Niên đã nóng bừng lên.
Bất kể Thẩm Thanh Hoà thích cô như thế nào thì cô vẫn thích Thẩm Thanh Hoà, cho dù có e thẹn, hay càn rỡ, cho dù bị lạnh nhạt...!hay có đau khổ thì vẫn thích.
Đời người, ai cũng sẽ có một người làm bản thân đau khổ khi nhớ đến, nhưng lại không muốn quên.
Thẩm Giáng Niên không biết là mùa xuân của cô có đến muộn quá hay không, cho nên giống như một cây khô đang chờ mùa xuân đến để tái sinh, khi nắm bắt được cơ hội, sẽ muốn nở rộ, đón lấy mùa xuân cuối cùng này.
Ở trước mặt Thẩm Thanh Hoà, cô muốn nở rộ đến cực điểm, cô muốn thu hút ánh nhìn của người này, cô muốn đến ở lại trong lòng người này, cũng muốn đem người này giam trong trái tim cô.
Chỉ cần đến gần Thẩm Thanh Hoà, thì tâm cô sẽ loạn, giống như giờ phút này, tay Thẩm Giáng Niên bất giác chạm vào tay nắm cửa.
Biết rõ Thẩm Thanh Hoà sẽ khoá cửa, nhưng mà vẫn muốn vặn nhẹ.
Cái vặn nhẹ này thế mà lại làm cửa mở.
Thẩm Giáng Niên sợ tới mức tay muốn bỏng, mau chóng rụt lại, một khe cửa rất hẹp, ngoài việc khiến tiếng nước chảy vào tai càng thêm rõ ràng, hơn nữa còn có hơi thở nóng ẩm, lẫn lộn với hương thơm khi tắm.
Sau khi bình tĩnh lại, Thẩm Giáng Niên cho rằng bản thân sẽ bị cuốn vào đó, nhưng thực tế thì sương mù trong đầu đã tan biến, chỉ còn lại một con đường rõ ràng.
Cô muốn đẩy cửa đi vào, muốn đánh cược một phen, đương nhiên, không muốn thua cuộc.
Nhà tắm của Thẩm Thanh Hoà lớn một cách kỳ lạ, đó là cô vừa đẩy cửa ra, cũng không nhìn thấy được cảnh muốn nhìn thấy.
Cái loại chuyện vừa thú vị vừa hấp dẫn này không ngăn được lòng hiếu kỳ của tiểu sư tử.
Thẩm Giáng Niên thử thăm dò, đẩy cửa từng chút một, tầm mắt dần dần mở rộng, quả nhiên, đập vào mắt cô là một chiếc tủ gỗ, có lẽ là nơi đặt quần áo và khăn tắm.
Cửa đã mở hết, có tủ gỗ hai bên, tiếng nước còn trầm hơn.
Thẩm Giáng Niên rón rén như một tên trộm đang làm việc xấu, có hai con đường bên trái và bên phải, không phải là cửa mà là rèm.
Bên trái vẫn còn tiếng nước chảy, vào thời khắc mấy chốt, Thẩm Giáng Niên đột nhiên lại nhát gan, định đi sang phía bên phải nhìn