Có câu nói nào, khi bạn vừa nói ra mà đã hối hận không?
Tổ tiên chúng ta từng nói, cung, không thể nào kéo căng quá mức, cái gì cũng có giới hạn.
Và một số vấn đề có thể không phù hợp để nghiên cứu sâu, cũng không thể nói qua loa.
Thẩm Giáng Niên lúc này đây đang hối hận vì đã hỏi, cho dù đáp án của Thẩm Thanh Hoà là gì, đều sẽ gây ra một lại tổn hại đến Thẩm Thanh Hoà.
Cứ cho rằng, cô không quan trọng lần đầu, nhưng nếu Thẩm Thanh Hoà thật là lần đầu, thì cô ấy giữ thân gần 40 năm qua, có để ý đến chuyện này hay không thì cô không biết.
Cô hỏi như thế, có khiến Thẩm Thanh Hoà nghĩ, cô là loại người không chịu trách nhiệm hay không? Dường như có thể quyết định cô sẽ đối xử với Thẩm Thanh Hoà như thế nào trong tương lai, cho dù là kiểu gì cũng cảm thấy hành vi của bản thân như một kẻ cặn bã....!Nếu không phải là lần đầu, Thẩm Giáng Niên sẽ giảm bớt đi cảm giác tội lỗi; nhưng nếu là lần đầu...!cô cần phải chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân, cho dù đó không phải là lần đầu của Thẩm Thanh Hoà thì cô cũng không xem thường Thẩm Thanh Hoà, nhưng nếu là lần đầu tiên, cô sẽ càng coi trọng Thẩm Thanh Hoà hơn.
"Có quan trọng không?" Thẩm Thanh Hoà nằm đó hơi nghiêng đầu.
"Người không muốn trả lời, phải không?" Nếu đã hỏi rồi thì Thẩm Giáng Niên muốn biết, nếu lần này không có đáp án, có lẽ về sau sẽ không có cơ hội được biết.
"Sau khi em biết rồi, sẽ làm gì?" Thẩm Thanh Hoà nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc, khiến Thẩm Giáng Niên càng thêm hổ thẹn, "Em chỉ muốn đối tốt với người."
"Bởi vì lấy đi lần đầu tiên của một người, cho nên phải đối tốt với người ta à?" Thẩm Thanh Hoà nửa nằm ở đó, không hề mất đi khí thế, lộ ra vẻ nghiêm nghị.
Cô đối tốt với Thẩm Thanh Hoà không phải bởi vì lần đầu, không phải thế, "Em chỉ muốn nói, cho dù có phải là lần đầu của người hay không, thì nó cũng không ảnh hưởng đến việc em muốn đối tốt với người." Thẩm Giáng Niên hậm hực, động tác tay ôn nhu, hờn dỗi nói: "Cho nên, người cũng không cần vì chuyện lấy đi lần đầu của em, mà cố tình làm gì đó cho em." Nhớ đến chuyện trước kia, cô cũng mất khống chế, cũng đòi Thẩm Thanh Hoà bồi thường cho cô, nhưng mà ai muốn người bồi thường đâu chứ? Em đem tấm thân của em cho người, là vì giao dịch buôn bán sao?
Thẩm Thanh Hoà là người tốt, nhưng khi chọc giận người ta, cũng thực sự khiến người ta tức giận.
Nghĩ đến đây, động tác của Thẩm Giáng Niên không còn ôn nhu, vết thương nằm ở bên trong, liền ở ngay cửa chơi xấu, cố ý dùng bụng ngón tay niết nơi nóng ẩm, Thẩm Thanh Hoà than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Nếu như em không coi trọng, vậy không cần hỏi tôi."
Thẩm Giáng Niên hừ một tiếng, chơi xấu cọ xát vào chỗ không bị thương, thế giới mềm mại ẩm ướt cảm giác thực sự tốt.
Thẩm Thanh Hoà chậm rãi hít một hơi thật sâu, thở dài như tự nhủ với bản thân: "Chắc cũng chỉ có lần này mượn bôi thuốc mà làm càn." Thẩm Giáng Niên nghe thấy vậy lập tức ngoan ngoãn, đầu ngón tay ôn nhu lại, đã vậy còn nhướng người về phía trước, thổi nhẹ hai cái, ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng.
Chủ ý là muốn lấy lòng người ta, nhưng mà khoảng cách quá gần, lại khiến mặt đỏ bừng, nước miếng bắt đầu tiết ra nhiều, cô rất muốn...!liếm.
Nuốt nước miếng một cái, vừa hay bị Thẩm Thanh Hoà bắt được, trong lòng thầm nghĩ tiểu sư tử có liều lĩnh đến đâu thì....Thấy đầu của Thẩm Giáng Niên hơi hướng về phía trước một chút, chóp mũi chạm tới nơi ướt át trơn trượt, Thẩm Thanh Hoà giật mình vội vàng dùng tay cản lại, bất lực toàn thân, trên mặt tái nhợt, "Em làm gì vậy?" Bị sự hớ hênh của mình làm cho giật mình, Thẩm Giáng Niên xoa xoa chóp mũi ướt át của cô, đỏ mặt nói: " Không, không có gì." Cô rất muốn dùng cách khác để bôi thuốc cho Thẩm Thanh Hoà, nếu đầu lưỡi có thể tiến vào li3m thì tốt biết mấy.
Cuộc chiến bôi thuốc này, không biết Thẩm Giáng Niên có mệt hay không, chứ Thẩm Thanh Hoà mệt rã rời.
Thẩm Giáng Niên luôn vô tình làm ra những hành động bất ngờ, phần lớn là trêu chọc cô, cứ theo cái chiều hướng này mà bôi thuốc mấy lần nữa, Thẩm Thanh Hoà có lẽ bị câu dẫn lại muốn [email protected] tình lần nữa.
Đam mê d*c vọng, đâu có gì phải bàn, ai ở trên đời mà không tham luyến si mê cái này, nhưng mà đối với người nào đó, cái nghiện hình như...!quá độ mê luyến, sẽ khiến người ta bị mất bản chất, mất lý trí, sa đoạ chìm đắm....!Mà người ở trong đó lại vui vẻ tận hưởng nó, cẩn thận nghĩ lại, thật sự đáng sợ.
Bản thân cơn đau đã tiêu hao năng lượng và sức lực, khi bôi thuốc, bị Thẩm Giáng Niên lăn lộn một hồi, khiến Thẩm Thanh Hoà cả đêm gần như không ngủ trông mệt mỏi hơn.
"Người ngủ một lát đi, em ở bên trông chừng người." Thẩm Giáng Niên ngồi bên cạnh cô như một đứa bé ngoan.
"Đừng nhìn tôi, em làm gì cứ làm đi." Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng nói: "Em cầm điện thoại của tôi đi sạc đi."
Lúc này Thẩm Giáng Niên mới nhận ra đã lâu điện thoại của Thẩm Thanh Hoà không đổ chuông, điện thoại của cô dù sao cũng ở chế độ im lặng, với tư cách là phó tổng tập đoàn Nhã Nại, điện thoại của Thẩm Thanh Hoà cho dù không đổ chuông cả ngày, đoán chừng cũng không rảnh lắm.
Thẩm Giáng Niên cầm điện thoại Thẩm Thanh Hoà trên tay, còn đang suy nghĩ, từ cái hôm nghỉ Quốc Khánh, hình như cô không thấy điện thoại của Thẩm Thanh Hoà vang lên.
Bây giờ thì tắt máy, vậy trước đó thì sao? Nghĩ đi nghĩ lại, sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc Khánh, có phải Thẩm Thanh Hoà sẽ rời đi hay không? Đột nhiên, Thẩm Giáng Niên không muốn chia xa, từng giây từng phút không muốn xa Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà không muốn cô ở trong phòng, vì vậy Thẩm Giáng Niên không còn cách nào khác ngoài việc ra ngoài trước.
Lẽ ra sau kỳ nghỉ dài, cô cũng nên sắp xếp lại và bắt đầu công việc, nhưng Thẩm Thanh Hoà đang ở trước mặt cô, cô không có tâm tư đi làm, Thẩm Giáng Niên đại khái hiểu được câu Từ nay về sau Quân Vương không lên triều.
Sau khi ngồi trong phòng khách vài phút, Thẩm Giáng Niên lại lao vào phòng ngủ.
Người rón rén, nhưng Thẩm Thanh Hoà đã mở mắt rồi, Thẩm Giáng Niên đứng đó đi như một con mèo, không quá được tự do, Thẩm Thanh Hoà nhìn cô thấy cười ngượng ngùng, không biết sao trong lòng lại nhói, lại nói: " Nếu như em ở đây có thể làm việc, vậy thì ở đây làm đi, nhưng mà tôi khá mệt nên muốn nghỉ ngơi." Cô không ngủ được nhưng vẫn muốn nghỉ ngơi lấy lại tinh thần.
Thẩm Giáng Niên được ân xá nên cô vội vàng nói được, sau đó lại nghĩ, cô có việc gì mà làm chứ? Không sao hết, cô sẽ giả vờ lật sách ra đọc.
Chờ Thẩm Thanh Hoà ngủ rồi, thế là cô có thể