Con người, tự xưng là chúa tể vạn vật, chi phối sự sống chết của các sinh vật khác, tưởng chừng rất mạnh mẽ nhưng kẻ yếu nhất cũng chính là con người, đứt hơi này thì còn gì nữa?
Vì vậy, ah, mọi thứ chỉ có ý nghĩa khi bạn còn sống.
Một người mạnh mẽ như vậy sẽ sớm chìm vào "giấc ngủ" sau khi bị gây mê.
Lúc này, cho dù ngàn vạn mũi tên xuyên tim, cũng không có ý thức.
Đây là một trong những lý do Thẩm Giáng Niên không thích bệnh viện, ở đây cô nhìn thấy được mạng sống rẻ tiền như thế nào, cũng thấy được mạng sống đắt đỏ biết bao.
Vào lúc bị cây kim tiêm vào gây mê, Thẩm Giáng Niên còn nghĩ, cô sẽ chống đỡ một lúc, xem thử khi nào thuốc mê phát huy tác dụng.
Ý nghĩ này, chỉ trong một khoảnh khắc, đã khiến mí mắt cô chìm xuống.
Lúc đầu, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng trước mắt, nhưng sau đó cô bị chóng mặt và hoàn toàn mất ý thức.
Thuốc mê có tác dụng nhanh đến kinh ngạc, nhưng thời gian thuốc mê tan hết có thể nói là "dài".
Thẩm Giáng Niên cảm giác mình đã ngủ rất lâu, cố gắng mở mắt ra, cũng cảm giác được đang mở mắt, cô nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà sao? A~ Đây là mơ sao? Mơ thấy người đẹp khiến cô nao lòng, vẫn đẹp như thế, vừa thấy người đã lập tức vui vẻ mà muốn cười.
Thế là, Thẩm Thanh Hoà nhìn nhìn, thấy lông mi Thẩm Giáng Niên run run, cố gắng hết sức mở mắt rồi lại nhắm mắt mê mang tiếp.
Còn chưa tỉnh dậy mà khoé môi đã con lên, cười rất vui vẻ.
Đầu ngón tay của Thẩm Thanh Hoà chạm vào nụ cười trên khóe miệng cô, lông mi của Thẩm Giáng Niên run lên, nhưng mắt vẫn chưa mở ra.
Một lúc sau, Thẩm Giáng Niên bắt đầu thật sự nghe thấy tiếng người đi tới đi lui, cô còn đang ngẩn người, đây là đâu?
Mơ hồ nghe thấy có người hét lên: "XXX, tự mình vào đi, người nhà đang đợi ở ngoài cửa." Đầu óc của Thẩm Giáng Niên chậm đi rất nhiều, nhưng khi cô nhớ ra, a~ cô đang ở trong bệnh viện.
Thẩm Thanh Hoà đâu? Muốn được nhìn thấy người nhưng mắt không thể mở ra, trên người không có sức, thế là trở nên lo lắng, bắt đầu vùng vẫy, khẽ gọi Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Thanh Hoà biết Thẩm Giáng Niên muốn tỉnh, xoa lòng bàn tay của cô, khẽ gọi, "Thẩm Giáng Niên, tôi ở đây."
Thẩm Giáng Niên dường như không nghe thấy, cô lẩm bẩm và gọi Thẩm Thanh Hoà nhiều lần, lông mày nhíu lại và nước mắt trào ra từ khóe mắt.
Khi đầu ngón tay của Thẩm Thanh Hoà sắp chạm đến nước mắt, một giọng nói từ phía sau vang lên: "Còn chưa tỉnh sao? Đừng để cô ấy ngủ nữa." Y tá đi tới, "Tránh ra, để tôi xem." Y tá không dịu dàng và kiên nhẫn như vậy, cô ấy đã gọi cho Thẩm Giáng Niên nhiều lần.
Lúc này Thẩm Giáng Niên mới từ từ mở mắt ra, nước mắt lần lượt chảy xuống, cô y tá nhỏ cũng sửng sốt, vội vàng hỏi: "Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?" Thẩm Giáng Niên không trả lời, ánh mắt tìm kiếm Thẩm Thanh Hoà, lại không thấy người đứng phía sau bị che lại.
Khóe môi Thẩm Giáng Niên hé mở, cô muốn gọi Thẩm Thanh Hoà thật to, nhưng lại phát hiện mình căn bản không thể lớn tiếng, cô gọi Thẩm Thanh Hoà gần như thì thầm, nước mắt cay cay lại sắp trào ra.
"Thẩm Giáng Niên." Thẩm Thanh Hoà dường như đã biết, cô đi vòng sang bên kia, Thẩm Giáng Niên có thể nhìn thấy người cô ấy muốn gặp.
Thẩm Giáng Niên cố gắng giơ tay lên, nhưng chỉ được một chút, Thẩm Thanh Hoà hiểu ý, nắm lấy bàn tay buông lỏng của cô ấy.
Thẩm Giáng Niên không nhịn được, không biết tại sao, cô rất nóng lòng, giống như không bắt lấy được, sợ người này sẽ biến mất.
Thẩm Thanh Hoà dường như đã biết lòng Thẩm Giáng Niên rối bời, an ủi cô: "Thẩm Giáng Niên, tôi ở đây." Y tá nhỏ hỏi Thẩm Giáng Niên một lần nữa: "Cô có cảm thấy khó chịu không?" Thẩm Giáng Niên nhìn y tá với đôi mắt ngấn lệ rồi lắc đầu, Thẩm Thanh Hoà dịu dàng nói, "Cô đi làm việc đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy." Y tá dặn dò: "Không thoải mái cần phải báo kịp thời." Sau đó xoay người rời đi.
Bức màn bên cạnh được kéo lại, chỉ còn 2 người các cô, "Giống như con nít vậy, khóc cái gì chứ." Giọng điệu của Thẩm Thanh Hoà cực kỳ dịu dàng, Thẩm Giáng Niên phát hiện ra mỗi khi cô bị bệnh, Thẩm Thanh Hoà giống như một thiên thần nhỏ.
Cô hít hít cái mũi, ấm ức nói: "Tưởng đâu người không cần em nữa." Nói giống như, Thẩm Thanh Hoà đã hứa với cô sẽ không đi vậy.
Thẩm Thanh Hoà mím môi không trả lời, Thẩm Giáng Niên chớp chớp mắt, nước mắt lăn dài, Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng an ủi: "Có tôi ở đây." Do bị gây mê nên Thẩm Giáng Niên nói chuyện hơi chậm, "Em~ muốn...." Mấy chữ sau, Thẩm Thanh Hoà không nghe rõ, nhưng nhìn hành động của Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà đoán được cô ấy muốn ngồi dậy, "Bây giờ, thuốc mê còn chưa tan hết, đừng dậy nha."
Thẩm Giáng Niên ngừng động tác lại, không lên tiếng, chỉ làm ra vẻ đáng thương vô cùng, Thẩm Thanh Hoà nói, "Bây giờ dậy sẽ chóng mặt, nằm xuống nha?" Giọng nói ôn nhu vô cùng, Thẩm Giáng Niên mới chịu nằm yên, "Dạ dày em không sao chứ?" Miệng bắt đầu nói nhanh được một chút.
"Không sao." Thẩm Thanh Hoà cũng không coi như nói dối, khối u cũng đã cắt, báo cáo cũng đã lấy, không có gì đáng lo ngại, nhưng mà bác sĩ nội soi vẫn dặn dò cô, cần phải chăm sóc kỹ cho bệnh nhân.
Các vấn đề về dạ dày nghĩ là nhỏ, nhưng mà rất khó kiểm soát, bây giờ người trẻ tuổi không coi trọng sức khoẻ của bản thân, sau này nếu nghiêm trọng hơn đến lúc đó hối hận cũng muộn.
Nghe nói không sao, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, trước kia cô nghĩ sống cũng không mấy quan trọng, nhưng sau khi gặp được Thẩm Thanh Hoà, đột nhiên...!cô rất sợ chết, "Người có nói gì dễ nghe với em không?" Tâm trạng Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng hơn, cũng có tâm tư đi nói đến chuyện khác.
"Ừa, có nói."
Mắt Thẩm Giáng Niên sáng lên: "A, người có thể nói lại cho em biết được không?"
"Không thể."
Thẩm Giáng Niên bĩu môi, hừ một cái, "Chắc chắn chẳng có lời hay ý đẹp, có phải nhân lúc em ngủ mắng em đúng không?" Thẩm Thanh Hoà cố ý lộ ra vẻ kinh ngạc, "Làm sao em biết?" Thẩm Giáng Niên trừng mắt, tức giận nói: "Người thực sự nói thế à? Thẩm Thanh Hoà buồn cười, dùng ngón tay gãi gãi sống mũi cao, nói đùa: "Tôi đùa đấy, cô gái ngốc." Không biết vì sao, cảm giác mềm mại đột ngột khiến Thẩm Giáng Niên giật giật mắt.
Cô không nói chuyện ngay, sợ cảm xúc bị ảnh hưởng sẽ lại khóc.
Thẩm Thanh Hoà, trên thực tế, là một người dịu dàng.
"Tôi đã nói rất nhiều lời khen em." Thẩm Thanh Hoà cười nhẹ, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc rối bù của Thẩm Giáng Niên ra sau tai, nói: "Thẩm Giáng Niên, hứa với tôi một điều đi." Giọng điệu Thẩm Thanh Hoà không hề có chút ý cho người ta thảo luận, Thẩm Giáng Niên thế mà lại cam tâm tình nguyện đồng ý, "Người nói đi."
"Phải giữ gìn sức khoẻ." Đôi mắt Thẩm Thanh Hoà sâu thẳm, Thẩm Giáng Niên cố gắng nhìn ra điều gì đó từ đôi mắt cô ấy nhưng không thành công, "Việc kiểm tra của em thực sự không sao chứ?" Thẩm Giáng Niên bắt đầu suy nghĩ lung tung, nhưng mà lại ra vẻ là bản thân không sao hết, "Có gì cứ nói thẳng với em, đừng nói giống như mấy bộ phim truyền hình kia, đừng nói là có bệnh nan y đi?" Cô còn cố ý cười.
Sắc mặt Thẩm Thanh Hoà hơi tái nhợt, "Tôi nói thật, không được cười." Giọng điệu cũng nghiêm túc, Thẩm Giáng Niên rụt cổ lại, nói: "Hiểu rồi." Thật hung dữ.
"Hứa với tôi, phải giữ gìn sức khoẻ cho tốt."
"Nếu người tốt, em cũng sẽ tự nhiên tốt." Thẩm Giáng Niên không có ngốc đâu.
"Đừng có nói điều kiện với tôi." Rõ ràng Thẩm Thanh Hoà nói thế là muốn Thẩm Giáng Niên tốt, nhưng mà nói một cách vô cảm, khiến Thẩm Giáng Niên có chút hụt hẫng, buồn bã cười, nói: "Em hứa với người, sẽ cố gắng." Ai không muốn tốt chứ? Cô đâu có khuynh hướng ngược đãi bản thân đâu.
Có lẽ chính sự nghiêm túc vừa rồi của Thẩm Thanh Hoà đã khiến Thẩm Giáng Niên bị đả kích, nói xong cô mím môi không nói nữa.
Đôi mắt cô chớp vài cái, khẽ quay đầu lại, cô không thể khóc vì nói lòng, Thẩm Thanh Hoà cũng sống không dễ dàng gì, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, cứ để cô hoãn lại chút đi.
Suốt cả buổi, Thẩm Thanh Hoà cũng không nói thêm, nhưng vẫn không buông tay Thẩm Giáng Niên ra, thậm chỉ còn chủ động hỏi: "Cảm giác thế nào rồi?" Lúc này, Thẩm Giáng Niên hít sâu, đè nén khổ sở, cười nói, "Bây giờ, không sao hết." Nói xong, cô rút tay lại, muốn tự ngồi dậy.
Nhưng khi cô lấy dùng chút sức, mới phát hiện, bây giờ chẳng còn chút sức lực nào, Thẩm Thanh Hoà ở bên cạnh nhìn cô, Thẩm Giáng Niên khẽ hừ một cái, lại dùng chút sức, cơ thể nghiêng ngã suýt ngã xuống.
Thẩm Thanh Hoà theo bản năng, duỗi tay ra đỡ cô, tay phải dùng sức, khiến cô nhíu mày lại nhưng rồi lại khôi phục vẻ mặt bình thường, "Giờ này đừng có cậy mạnh." Giọng nói Thẩm Thanh Hoà lại dịu dàng.
"Em biết rồi." Thẩm Giáng Niên nằm không thoải mái, lưng ngứa ngáy không bắt được, thật phiền phức.
"Vậy dựa vào tôi đi." Thẩm Thanh Hoà đỡ Thẩm Giáng Niên dậy, sợ người kia trong lúc lơ đãng lại ngã, thế là dứt khoát kéo vòng trong lòng ngực.
Trong lúc vô tình, Thẩm Giáng Niên chạm được chỗ thô ráp, trong lòng bực bội, sao cô lại quên mất chuyện tay Thẩm Thanh Hoà đang bị thương, "Tay người làm sao thế?" Bị Thẩm Giáng Niên đụng vào, Thẩm Thanh Hoà cũng cảm nhận được, cho nên không thể không nói.
"Bị thương." Thẩm Thanh Hoà đổi chủ đề, "Còn chóng mặt không?" Thật ra cũng không chóng mặt lắm, nhưng mà trong vòng tay ấm áp, Thẩm Giáng Niên giống như người không xương nép vào ngực Thẩm Thanh Hoà, "Chóng mặt." Đầu tựa vào cổ, lưng dựa vào chỗ mềm mại, cảm giác không quá ổn lắm, "Trưởng quan~"
"Sao."
"Sau lưng ngứa quá."
"Rồi sao nữa."
"Người gãi giúp em đi, khó chịu quá à." Thẩm Giáng Niên không biết là cố ý hay vô tình, phần lưng cọ cọ, đương nhiên cọ chỗ nhô