Khi bạn có một mục tiêu nhất định phải hoàn thành, bạn nhất định sẽ nỗ lực để đạt được nó.
Cuối cùng khi bạn đạt được thành công, những người khác sẽ khen ngợi bạn hết lần này đến lần khác, cũng may là bạn kiên trì đến cuối cùng; nếu ngày nào đó không thành công, người khác sẽ lắc đầu, than trách bạn chấp mê bất ngộ, đương nhiên, có thể một khả năng nữa, là mắng chửi bạn, nói bạn chết rồi còn không chịu quay đầu.
Trên đời này, có rất nhiều việc, cho dù bạn có cố gắng đến mấy chưa chắc đã thành công.
Nhưng nếu bạn không nỗ lực, thì khả năng thành công bằng 0, mà Thẩm Giáng Niên chính là loại người này, cho dù bạn có nói cô ấy không thành công, cô ấy cũng sẽ không từ bỏ.
Người khác nếu như chưa đi vào ngõ cụt thì chưa quay đầu lại, nhưng mà Thẩm Giáng Niên cho dù có đi vào ngõ cụt cũng sẽ không quay đầu lại.
Chỉ cần tình yêu của cô ấy dành cho Thẩm Thanh Hoà vẫn còn, cô ấy sẽ không từ bỏ, hơn nữa, Thẩm Thanh Hoà không ghét cô ấy chút nào.
Đúng vậy, chỉ cần có thời gian, Thẩm Giáng Niên sẵn sàng tôi luyện sự kiên nhẫn của mình vì điều này.
Ngư dân câu cá, thợ săn săn bắn, Thẩm Giáng Niên câu Thẩm Thanh Hoà....!Phải, cô không tin, không câu được mỹ nhân ngư này.
Giờ phút này, Thẩm Giáng Niên bộc lộ sự khao khát của bản thân, cũng không phải xuất phát từ việc muốn câu dẫn Thẩm Thanh Hoà, mấy ngày hôm nay hai người ở bên nhau, cô đã phá bỏ sự bảo thủ của bản thân, vừa cố ý vừa vô tình mặc hở một chút, cô cảm nhận được, Thẩm Thanh Hòa thực sự có cảm giác với cơ thể của cô.
Nhưng mỗi khi nghĩ như vậy, Thẩm Thanh Hoà hướng mắt nhìn chỗ khác, mặt vô cảm, giống như chưa nhìn thấy cái gì.
Khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy cô đã đoán sai về người này, Thẩm Thanh Hòa từng nói thích bầu ng ực của cô, thích cơ thể của cô, lời nói này đương nhiên không thể giả được, cho nên, mỗi khi Thẩm Giáng Niên hoài nghi, sẽ đi nghe lại bản ghi âm.
Lần trước, Thẩm Thanh Hoà tò mò cô nghe cái gì, lần đầu Thẩm Thanh Hoà nói muốn nghe, Thẩm Giáng Niên có chút sợ, không phải sợ Thẩm Thanh Hoà tức giận, mà sợ Thẩm Thanh Hoà sẽ không bao giờ nói lời thật lòng với cô nữa.
Rốt cuộc lén ghi âm người ta nói chuyện, cũng không phải là chuyện gì hay ho, nếu là trước kia, Thẩm Giáng Niên sẽ khinh thường hành vi này.
Cho nên cô mới dùng lời trêu chọc Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa nói không nghe, Thẩm Giáng Niên yên tâm, nhưng theo sự hiểu biết của cô về Thẩm Thanh Hoà, sớm muộn gì Thẩm Thanh Hoà cũng sẽ nghe, vì vậy Thẩm Giáng Niên đã chuẩn bị từ sớm và lên mạng tải xuống một vài bài hát.
Cô muốn chọn mấy bài hát theo sở thích của Thẩm Thanh Hoà, nhưng phát hiện ra rằng cô không biết cô ấy thích nghe gì, vì vậy Thẩm Giáng Niên nghĩ mãi, liệu Thẩm Thanh Hòa thích nghe gì? Sau khi vắt óc suy nghĩ, góc dưới bên phải màn hình máy tính đột nhiên hiện lên một quảng cáo nhỏ, cô gái mặc đồ y tá hở hang, môi đỏ rực, ánh mắt quyến rũ, cảnh xuân trước ngực vô hạn, đầu lưỡi nho nhỏ thè ra khá câu dẫn...!bên cạnh còn viết: Có muốn nghe thanh âm quyến rũ nhất không?
Có khi nào Thẩm Thanh Hòa thích kiểu này không? Hai má Thẩm Giáng Niên không khỏi đỏ bừng, nếu Thẩm Thanh Hoà ở dưới thân cô, tạo thanh âm quyến rũ, chắc chắn cô sẽ kích động vô cùng mà l3n đỉnh.
Nghĩ vậy, dưới thân nóng lên, Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, kiềm chế d*c vọng của mình.
Trước đây, khi Thẩm Giáng Niên nhìn thấy loại quảng cáo này, cô không thể không khinh thường vì trang web này đăng đủ loại quảng cáo chỉ vì lưu lượng truy cập, sẵn đó, có còn phàn nàn rằng ngoại hình của cô gái này rất bình thường.
Không biết tại sao các nhà quảng cáo lại chọn một người như vậy để quảng cáo.
Khi đó Thẩm Giáng Niên thực sự chỉ nhìn bề ngoài, bây giờ đọc dòng chữ trên đó, mặc dù biết là để thu hút đàn ông, nhưng...!muốn thu hút một người điềm tĩnh lại ngự tỷ, bất cứ lúc nào cũng làm cô nhớ đến cho dù có đang ở ngàn vạn dặm xa xôi, thân là một người phụ nữ, Thẩm Giáng Niên cảm thấy phấn khích không thể giải thích được.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Giáng Niên nhấp vào loại quảng cáo nhỏ này, màn hình tiếp theo bật ra, trên màn hình vô cùng sống động.
Liếc mắt một cái, thấy hình ảnh nam nữ ăn mặc hở hang quấn quýt với nhau, vẻ mặt biểu hiện như vào ra sinh tử, nhưng Thẩm Giáng Niên nhìn thấy chỉ cảm thấy...!buồn nôn.
Thẩm Giáng Niên trực tiếp nhấp chuột đóng lại, không biết sao lại có nhiều người thích xem phim cấm, đặc biệt một cái liếc mắt kia, đã đủ thấy được người phụ nữ chẳng đẹp tí nào, động tác người đàn ông thô bạo như vũ phu, Thẩm Giáng Niên khinh thường.
Về mặt này, cũng không trách được, bởi vì cô là người thích cái đẹp, vẫn không nên tự ngược bản thân, tìm cái giọng dễ nghe là được, nhìn không thấy mặt là tốt nhất.
Cho nên, Thẩm Giáng Niên lên mạng tìm kiếm giọng nói dễ nghe, sẵn tiện tải xuống một đoạn...!Ờ, nghe nói đó là một đoạn r3n rỉ của một người phụ nữ Nhật Bản nào đó...!ô cái thanh âm này cũng có chút giống cô, chết tiệt, tại sao thanh âm của người phụ nữ Nhật Bản này giống cô thế?
Sau hàng ngàn sự lựa chọn, cô đã chọn đoạn audio này được tất cả cư dân mạng, đặc biệt là các cô gái, khen ngợi.
Thẩm Giáng Niên sẽ không dám nghe một mình, đặc biệt là vào lúc nửa đêm, khi nghe đoạn âm thanh H, trong đầu cô sẽ cảm thấy giống như Thẩm Thanh Hoà, cơ thể cô sẽ trở nên nóng bừng.
Là một người phụ nữ không nghe lời, nói là không nghe, nhưng khi đêm đến, có đôi khi không nhịn được lại bật lên nghe.
Mỗi lần vào thời điểm này, Thẩm Giáng Niên sẽ có cảm giác muốn lao vào phòng của Thẩm Thanh Hoà, muốn làm mấy chuyện khác.
Cái suy nghĩ này khiến cô như phát điên.
May mắn thay, sự tự chủ của Thẩm Giáng Niên khá mạnh, dù sao giọng nói này giống cô hơn, không giống Thẩm Thanh Hoà.
Nếu cô có thể ghi lại một than thở quyến rũ của Thẩm Thanh Hoà, có khi nào cô sẽ sống chết mỗi ngày đêm không? Nhưng mà [email protected] muốn cần phải được áp chế, chứ nếu không cơ thể cũng chịu không nổi, cho nên, khi đoạn ghi âm bắt đầu phát, người đẹp khiến cô nao lòng đang ở bên cô, cuối cùng Thẩm Giáng Niên không nhịn được nữa.
Không thể có được người, vậy thì người hãy làm em đi.
Thẩm Giáng Niên không biết cái gì là công với thụ, bởi vì cô thích Thẩm Thanh Hoà cho nên mới cho Thẩm Thanh Hoà, cũng muốn Thẩm Thanh Hòa, cô thích được dây dưa với cơ thể Thẩm Thanh Hoà, mỗi lần như thế cơ thể lâng lâng trên đám mây, d*c vọng ẩn nấp dưới đáy lòng được lộ ra, cô muốn được hợp nhất với Thẩm Thanh Hoà, muốn chiếm hữu người này.
Chậm mà chắc, cuối cùng Thẩm Thanh Hoà là người đẩy ra, thế là hết chuyện.
Thẩm Giáng Niên ngồi trên đùi cô không chịu xuống, chủ yếu là do người cô ấy hơi mềm nên cô cơ thể mềm nhũn ngã về phía trước, Thẩm Thanh Hoà một tay ôm lấy cô, "Lại không an phận." Giọng nói không giống như là vừa mới hôn nồng nhiệt, mang theo chút oán trách lại cưng chiều.
Thẩm Giáng Niên khẽ rên nhẹ, ổn định lại cảm xúc, trêu đùa hỏi: "Có dễ nghe không?" Giọng r3n rỉ bên trong tai nghe vẫn chưa ngừng, Thẩm Thanh Hoà cau mày, rút tai nghe ra, "Không dễ nghe."
"Em rên không dễ nghe á?" Thẩm Giáng Niên không thừa nhận cô cố ý trêu chọc Thẩm Thanh Hòa.
"Em rên á?" Thẩm Thanh Hoà cười nửa miệng hỏi lại.
"Không được sao?" Thẩm Giáng Niên có chút chột dạ, nhưng vui vẻ không thôi, chẳng lẽ Thẩm Thanh Hòa nhận ra, này không phải do cô rên à?
"A~" Thẩm Thanh Hoà cười khẽ một tiếng, không nói gì, chỉ vỗ vào cái mông của cô, "Cháo chắc nấu xong rồi."
"Người còn chưa trả lời em mà?" Định cứ thể bỏ qua câu hỏi của cô sao, cứ như vậy sao? Để bày tỏ sự không hài lòng, cô sợ Thẩm Thanh Hoà đứng dậy bỏ đi nên vô thức ngã người xuống, không ngờ Thẩm Thanh Hoà lại nâng đầu gối lên, "A~" Lần này mất cảnh giác, Thẩm Giáng Niên rên 1 tiếng, mặt lập tức đỏ, "Người~ làm gì~" Giọng điệu nghe thì tức giận nhưng giống thẹn thùng hơn.
"Trả lời câu hỏi của em." Nụ cười của Thẩm Thanh Hoà sâu hơn, khóe môi cong lên một nụ cười, nhìn thế nào cũng đầy xấu xa.
Thẩm Giáng Niên lập tức hiểu ra, muốn nói nhưng lại không dám, nói thật thì đến thanh âm của bản thân mỗi khi được sung sướng là như thế nào nữa, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà là người có quyền lên tiếng ở đây, bởi vì cô ấy là người duy nhất đã nghe qua.
"Nếu em muốn nghe giọng quyến rũ của em, sau này tôi có thể ghi âm lại cho em." Thẩm Thanh Hoà vươn tay tháo tai nghe của Thẩm Giáng Niên, đồng thời nói: "Xóa cái này khỏi điện thoại của em đi." Nụ cười nhạt đi, giọng điệu lạnh lùng, không phải mệnh lệnh còn hơn cả mệnh lệnh.
Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, vẫn rụt rè không nhúc nhích, cô sẽ nghe lời người này, nhưng cô không muốn nghe lời dễ dàng như vậy.
Cái này có tính là Thẩm Thanh Hoà quản cô không? Thế mà cô lại thích cảm giác này, thích cái giọng nói là ghen nhưng không phải ghen, mà là thích cái kiểu ra mệnh lệnh này.
Thẩm Giáng Niên mặt đỏ hồng, cố ý không động đậy, Thẩm Thanh Hoà với lấy điện thoại di động của cô rồi chủ động xóa nó thay cô.
Không thể tránh khỏi việc cô ấy nhìn thấy danh sách phát của Thẩm Giáng Niên, có một bản ghi âm, kéo dài hơn 20 phút.
Thực sự có bản giường rên hơn 20 phút à? Đầu ngón tay Thẩm Thanh Hoà nhấp vào, "Cái này tôi cũng xoá giúp em."
Thẩm Giáng Niên vừa nghe, tim cô ấy gần như bay ra ngoài vì sợ hãi.
Mẹ ơi, cái đó là nguồn duy trì sự sống của cô.
Hét lên một tiếng không được, nhanh chóng chộp lấy điện thoại, đứng dậy rời khỏi người Thẩm Thanh Hoà, nhanh chân chạy đi mất...!động tác rất dứt khoát.
Cô cần phải bảo vệ bản ghi âm của Thẩm Thanh Hoà, không ai được phép chạm vào nó, bao gồm cả chủ nhân của nó là Thẩm Thanh Hoà, mặc dù Thẩm Thanh Hoà không đuổi theo cô, nhưng ngồi đó cau mày.
Buổi tối khi họ cùng nhau ăn cơm, Thẩm Giáng Niên không nuốt nổi cháo, "Ngày mai chúng ta thôi ăn chay được không?" Sao có cảm giác như lúc nào cũng ăn cháo với Thẩm Thanh Hoà vậy.
"Mới có ba ngày," Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng nói, "Tuần này phải ăn cháo."
"Ngày mai người không phải đi thay băng gạc sao?" Thẩm Giáng Niên nhớ ra điều này.
Từ lúc về đến đây, Thẩm Thanh Hoà không đến bệnh viện lần nào nữa, Thẩm Thanh Hoà giải thích nói không cần đi thường xuyên, cứ ba ngày một lần là được.
"Ừa, ngày mai đi thay."
" Thẩm Thanh Hòa đã không đến bệnh viện kể từ khi nhận được cuộc gọi.
Thẩm Thanh Hoà giải thích rằng không cần phải đến thường xuyên như vậy, cứ ba ngày một lần là đủ.
"Ừm, ngày mai thay lần nữa."
"Sau này, không cần nữa à."
"Ừa."
"Vậy...." Thẩm Giáng Niên do dự, cuối cùng cũng hỏi, "Người ổn rồi sẽ rời đi sao?"
Thẩm Thanh Hoà dùng muỗng khuấy chén cháo dừng lại, không trả lời mà hỏi cô: "Dạ dày của em thế nào rồi?"
"Người muốn nghe nói thật hay nói dối?" Thẩm Giáng Niên cầm thìa, đảo qua đảo lại như thể đã chán.
Thẩm Thanh Hoà không hỏi thêm câu nào, húp một ngụm cháo cuối cùng đi vào bếp.
Thẩm Giáng Niên biết Thẩm Thanh Hoà hiểu cô, và cô cũng hiểu Thẩm Thanh Hoà, cho nên đây mới là chuyện khó nhất.
Không hiểu thì còn có thể liều lĩnh hành động, nhưng mà đã hiểu còn làm, sẽ làm đối phương khó xử.
Thẩm Giáng Niên thích Thẩm Thanh Hoà, không muốn làm cô ấy khó xử, đã nói phải kiên nhẫn, người vẫn còn chưa rời đi, chỉ chỉ tỏ ra là phải đi, điều này khiến Thẩm Giáng Niên buồn.
Thẩm Giáng Niên chưa bao giờ biết cô lại tham lam như vậy, cho đến bây giờ cô cũng không biết tại sao mình lại mê Thẩm Thanh Hoà như vậy, chẳng lẽ chỉ vì chưa từng có được cô ấy sao? Nếu bạn không tìm hiểu kỹ, thì cô xem như chưa có được đi, lần đầu tiên của Thẩm Thanh Hoà là của cô.
Tại sao vẫn chưa hài lòng chứ? Có lẽ bởi vì cô biết, cô thật sự chưa có được trái tim của Thẩm Thanh Hoà, thật ra đến thể xác cũng chưa thật sự có được.
Thật sự có được, mới là hạnh phúc tràn đầy.
Như thể khi cô nằm ở dưới thân Thẩm Thanh Hoà, hoàn toàn buông thả bản thân.
Cả cơ thể lẫn linh hồn đều như trên đám mây, vừa hưng phấn vừa thoải mái.
Cô thích mọi thứ mà Thẩm Thanh Hòa đã mang đến cho cô, cô hy vọng, Thẩm