Phải nói rằng lời thổ lộ trông có vẻ tốt đẹp nhưng thực chất lại là con dao hai lưỡi.
Nếu thành công có nghĩa là nhận được lời chúc phúc của mọi người, nhưng nếu thất bại...!mức độ khó chịu sẽ phụ thuộc vào mức độ bạn thích đối phương.
Bạn càng quan tâm, sẽ càng thống khổ, bởi vì lời thổ lộ bị từ chối có nghĩa bạn không nhận được thứ mà bạn muốn, thậm chí không thể lừa dối bản thân.
Nếu nếu cả đời không thổ lộ vì sợ từ chối, thì có lẽ bạn sẽ hối hận cả đời, có biết bao nhiêu người, lợi dụng vào ngày cá tháng tư, hay nhân lúc say, hoặc một cơ hội ngoài ý muốn nào đó, để nói lời thật mà giả, giả mà thật, nếu như bị từ chối cũng sẽ không xấu hổ, còn nếu như thành công thì đó chẳng phải tuyệt vời lắm sao.
Điều đáng buồn nhất trong việc thổ lộ là gì? Chính là biết rõ đối phương sẽ không đáp lại, nhưng vẫn muốn nắm bắt mọi cơ hội để nói Tôi thích bạn, bởi vì có lẽ bạn biết, những lời này nên trực tiếp nói với nhau vào lúc chỉ có hai người, có đôi khi lại không thích hợp để nói ra, cho nên, chọn lúc có nhiều người ở đó, dùng giọng điệu đùa giỡn nói ra, để bớt đi phần xấu hổ, cũng bớt đi một phần gánh nặng.
Bây giờ, Thẩm Giáng Niên muốn nắm bắt cơ hội này, nhưng cô sợ làm như thế sẽ khiến Thẩm Thanh Hoà khó chịu.
Tim Thẩm Giáng Niên khẽ nhói lên.
"Thẩm tổng, tôi có thể cho cô biết, vị trí nữ thần của cô có chút nguy hiểm, có bạn nhỏ mới lớn, cảm thấy Thẩm Giáng Niên đẹp nhất." Tưởng Duy Nhĩ dựa người vào Thẩm Thanh Hoà, mà báo lại, Thẩm Thanh Hoà cong mày hỏi, "Bạn nhỏ nào mà tinh mắt thế." Thẩm Thanh Hoà cũng giọng nửa đùa nửa thật.
Mọi người lâng lâng say vô cùng thích thú, đồng thời khen Thẩm Giáng Niên thực sự rất đẹp.
Những kẻ nịnh bợ này! Thẩm Thanh Hoà đâu có khen cô, mà cũng chưa có ai khen cô đẹp hết, mặc dù bản thân cô cũng cảm thấy mình đẹp....!Thẩm Giáng Niên không biết xấu hổ vẫn đỏ mặt, cũng đều là khen cô đẹp, một cái thì công khai mà khen, một cái thì âm thầm khen, bởi vì đến từ những người khác nhau, cho nên cảm giác cũng hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Thanh Hoà làm vẻ mặt cười như không cười, đến gần một bước, nâng ly hướng về phía Thẩm Giáng Niên: "Muốn nói gì về tôi à?"
Thẩm Giáng Niên cũng nâng ly và đưa ra quyết định, cô khẽ mỉm cười: "Muốn nói, bây giờ tôi thích Thẩm tổng nhất." Hy vọng lời thổ lộ này, sẽ không làm người khó chịu, em đối với người 100% tình cảm, nhưng lại không dám thể hiện ra 1 phần nào.
Cho nên, lời thú nhận này được nói ra kèm theo một nụ cười, thế nhưng tim lại đau nhói.
Cảm xúc dao động, Thẩm Giáng Niên nói xong lập tức uống cạn ly rượu, mà cô cũng đã quên mất, đây là ly rượu trắng, mà cho dù có là thuốc độc, cũng đã uống xong rồi.
Vị cay xộc vào cổ họng, Thẩm Giáng Niên cảm thấy men rượu dâng lên.
Đám đông la ó, Thẩm Thanh Hoà cũng uống một hơi cạn sạch, cô dốc cạn đáy ly, không còn một giọt rượu, mọi người vỗ tay hoan hô.
Thẩm Giáng Niên bị loại ra khỏi đám đông, gương mặt đỏ bừng, nhìn Thẩm Thanh Hoà toả sáng trong đám đông, giống như cô được nhìn thấy ngôi sao tinh tú nhất, lộng lẫy nhưng lại xa vời không thể với tới.
Tim Thẩm Giáng Niên loạn nhịp, có lẽ nhịp đập quá nhanh, cho nên ngực có chút nhói.
Không được, trong phòng ngột ngạt quá, cô cần không khí trong lành, tim đập quá nhanh, hốc mắt cay cay.
Hôm nay rượu hơi cay, cay đến mức cô muốn khóc.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ ra tới nay, đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt mọi người thổ lộ tình cảm của bản thân.
Dù thế nào đi nữa, Thẩm Thanh Hoà, em cũng đã thổ lộ với người, ở trước mặt mọi người, người khác có thể không hiểu nhưng người hiểu mà đúng không? Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ lên, không biết là có phải do rượu hay không, nhưng có người biết, hơn phân nửa cái đỏ kia là vì xấu hổ.
Tưởng Duy Nhĩ mím môi cười không nói lời nào, nhìn bước chân của Thẩm Giáng Niên, có chút loạng choạng đi ra ngoài.
Có người có ý định bắt chuyện với Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên xua tay rồi đi ra ngoài.
Tưởng Duy Nhĩ lặng lẽ rút lui khỏi đám đông, cùng với chủ nhân của bước đi đang loạng choạng bước ra ngoài.
Thẩm Giáng Niên rõ ràng là hơi say, cô vẫn luôn đi về phía trước.
Tưởng Duy Nhĩ đi mà muốn đau chân, quý cô đi ở phía trước lại đi vào bóng râm, rốt cuộc cũng có động tĩnh: "Thẩm Thanh Hoà! Em thích người!" Bất thình lình có giọng nói vang lên khiến Tưởng Duy Nhĩ giật mình.
Khách sạn Thế Kỷ của Tập đoàn Nhã Nại nằm trong công viên sinh thái vùng ven thành phố.
Giờ phút này ở Thượng Hải, lá xanh u ám, cô nhìn thấy Thẩm Giáng Niên đứng đó xuyên qua khe hở giữa rừng cây um tùm, ngẩng đầu lên, như đang trút bầu tâm sự, hết lần này đến lần khác với cảm xúc mãnh liệt hét lên "Em thích người".
Tưởng Duy Nhĩ cảm thấy lồ ng ngực mình rung lên, dường như cộng hưởng với Thẩm Giáng Niên, cô cảm thấy tình yêu của Thẩm Giáng Niên dành cho Thẩm Thanh Hoà nồng như rượu, cô cũng cảm thấy rằng [email protected] muốn chiếm hữu của Thẩm Giáng Niên đối với Thẩm Thanh Hoà có thể áp đảo tất cả, kể cả bản thân Thẩm Giáng Niên.
Vào lúc này, tâm trí của Thẩm Giáng Niên tràn ngập Thẩm Thanh Hòa, phải không?
Hô lên tổng cộng 10 lần, mỗi lần giọng khàn hơn lần trước, mỗi lần hô giọng trầm hơn một chút, rồi dần dần nhẹ nhàng hơn....!Cho đến cuối cùng, Tưởng Duy Nhĩ thấy Thẩm Giáng Niên bất lực ngồi xổm xuống, mặt vùi vào đầu gối, cơ thể khẽ run.
Cô gái ngốc này, sao ngốc đến vậy chứ, đã đến tuổi trung niên rồi mà vẫn còn yêu điên cuồng, không biết là phúc hay là hoạ nữa.
Nhưng mà, đối với Thẩm Thanh Hoà mà nói, nếu dùng quy luật của đáy nồi mà giải thích, Thẩm Giáng Niên nhất định là may mắn của Thẩm Thanh Hoà, cho dù Thẩm Giáng Niên như thế nào, với Thẩm Thanh Hoà mà nói, chính là bĩ cực thái lai.
Cho dù là đại thái hay tiểu thái, vậy phải xem vào vận may của họ.
Thẩm Giáng Niên có thể tác động đến dây thần kinh của Thẩm Thanh Hoà, hơn nữa còn phá vỡ nguyên tắc của người này, thật sự hiếm ai mà làm được, Tưởng Duy Nhĩ cảm thấy may mắn khi có một người như thế này xuất hiện.
Thẩm Giáng Niên khóc, cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, Thẩm Thanh Hoà không làm gì cả, nhưng lúc này cô vô cùng ấm ức.
Nỗi ấm ức đó có thể đã bị chôn vùi từ lâu, nhưng cô không có cách nào đi tìm Thẩm Thanh Hoà để nói về nó.
Nói ra được câu Em thích người, trong lòng vẫn còn áp lực, cho nên cô đi đến một nơi rất xa, chờ đến khi sức cùng lực kiệt, đến nơi không có một ai, đem lời ở trong lòng nói ra, nói cho ánh trăng hiểu rõ, nói cho cái không khí nóng oi ả, cũng nói cho bụi cây cỏ xung quanh....!Cô chỉ không thể nói ra lời này, với cái người mà cô muốn nói.
Tưởng Duy Nhĩ đang do dự có nên gọi cho Thẩm Thanh Hoà hay không, thì thấy người ngồi xổm trên mặt đất nghe điện thoại.
Tưởng Duy Nhĩ mang theo chút suy đoán trong đầu, thử gọi cho Thẩm Thanh Hoà, quả nhiên đầu điện thoại bên kia đang bận.
A ha~ Tưởng Duy Nhĩ cảm thấy hứng thú, cô giống như một tên trộm, lén lút đi tới gần, gần thêm chút nữa để nghe xem Thẩm Giáng Niên nói cái gì.
Thực sự rất gần, Thẩm Giáng Niên đang say vẫn đang tập trung vào cuộc điện thoại với Thẩm Thanh Hoà, hoàn toàn không chú ý đến điều đó, Tưởng Duy Nhĩ đến gần, Thẩm Giáng Niên chậm rãi nói: "Em ra ngoài hít thở.
Lát sẽ quay lại."
Cô có chút giận dỗi nói: "Không cần đi tìm em, người không tìm thấy em đâu." Thẩm Giáng Niên đứng dậy, có chút chóng mặt, nôn khan một tiếng.
"Đừng làm loạn, một mình ở bên ngoài không an toàn." Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng hỏi: "Em ở đâu, nói cho tôi biết đi."
"Ah ~ Người lo lắng cho em à ~" Thẩm Giáng Niên có chút hoa mắt, đi đến băng ghế bên cạnh, tìm một chỗ ngồi xuống.
Tưởng Duy Nhĩ cũng cố gắng nghe lén, cho nên lén đi theo, tất nhiên, cô ấy cũng lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Giáng Niên.
"Ừa, em ở đâu?" Thẩm Thanh Hoà lại hỏi.
"Em cũng không biết ~" Thẩm Giáng Niên thở ra một hơi, ủ rũ nói: "Em không thích Thượng Hải, nó quá ngột ngạt, khiến em thở không nổi."
"Ngoan~ Em miêu tả cho tôi biết xung quanh có cái gì." Sự ôn nhu của Thẩm Thanh Hoà trong lúc vô tình luôn hiện