Giờ phải làm gì để cứu lòng tự trọng của bản thân đây.
Từ ngày gặp được Thẩm Thanh Hòa, lòng tự trọng của cô giống như chết rồi vậy, hay giả vờ không online.
Tôi có thể làm gì để cứu em, lòng tự trọng của tôi.
Kể từ khi gặp Thẩm Thanh Hòa, lòng tự trọng của cô ấy dường như đã chết, và cô ấy thường giả vờ không lên mạng.
Bị Thẩm Thanh Hoà bắt quả tang hai chân đang kẹp vào gối cọ cọ, người am hiểu về chuyện [email protected] tình như Thẩm Thanh Hoà, làm sao mà không biết được cô đang làm cái quái gì, nhưng mà một Thẩm Giáng Niên lanh lợi, cho dù bị bắt quả tang thì đã ra sao.
Cô lanh trí kẹp chặt cái gối, nhắm mắt lại, giả vờ như ngủ rồi.
Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa một lúc, vào phòng lấy thứ gì đó rồi lại ra ngoài.
Vừa rồi Thẩm Giáng Niên kẹp quá chặt, cho nên cảm giác hai chân có chút căng, mà vừa rồi thật sự có cảm giác thế mà lại bị Thẩm Thanh Hoà bắt quả tang, cả người căng thẳng không dám động.
Bây giờ, cảm giác kia đã biến mất, chỉ còn lại chút ướt át giữa hai [email protected], Thẩm Giáng Niên bực mình, cô có thể nào có tiền đồ hơn nữa được không? Nói không muốn làm, thế mà bản thân lại kẹp gối đầu người ta.
Bực bội vô cớ thế là đập hai phát vào cái gối của Thẩm Thanh Hoà, coi như trút giận.
Nếu gối biết nói, Gối: Kẹp tôi thì coi như bỏ đi, mắc gì đánh tôi hả? Lượt bỏ mười ngàn lời mắng chửi ở đây.
Thẩm Giáng Niên đứng dậy muốn thay [email protected] lót, sau đó nhớ tới mình không có gì, buổi chiều phải ra ngoài mua chút gì đó, tránh để ở nhà đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, cơ thể thiếu nghị lực của cô không thèm để ý đến suy nghĩ của chủ nhân nó mà lại đ ộng tình.
"Thẩm Thanh Hoà ~ Người có thể tìm cho em một cái [email protected] lót không ~" Thẩm Giáng Niên thò đầu ra khỏi khung cửa và nói với những người trong phòng khách.
"Ngăn giữa trong tủ quần áo có."
"Cái nào em cũng có thể mặc hả?"
"Ngăn đó là số đo của em."
Mặt Thẩm Giáng Niên đột nhiên nóng bừng, tim không biết cố gắng mà cảm động, có thể hiểu được là, Thẩm Thanh Hoà đặc biệt chuẩn bị riêng cho cô không? Thẩm Giáng Niên kéo ngăn tủ quần áo ra, từ trái đến phải, có đủ loại [email protected] lót và áo ngực....!Thẩm Giáng Niên hiếu kỳ, mặc thử [email protected] lót với áo ngực, thế mà thật sự là số đo của cô....!Kích thước còn chuẩn hơn cả cô mua nữa.
Cô có thể nói rất ghét Thẩm Thanh Hoà, người này trong lơ đãng luôn gây ấn tượng với cô, mặc dù không nói gì hết, nhưng lại yên lặng chuẩn bị tốt hết mọi thứ, cũng không đi tranh công, chờ đến khi cô phát hiện, lại cảm động không thôi.
Thẩm Giáng Niên kéo hết cách ngăn tủ ra, hết lần này đến lần khác thôi miên bản thân: Đừng để những viên đạn bọc đường làm cho thay đổi.
"Thẩm Thanh Hoà, hôm nay người sẽ ở nhà cả ngày sao?" Thẩm Giáng Niên lại bám lên khung cửa hỏi lần nữa.
"Tạm thời thì là như vậy."
"Vậy bây giờ, em đi ra ngoài nha." Thẩm Giáng Niên không nói cô đi đâu làm gì, nếu Thẩm Thanh Hoà hỏi thì cô sẽ nói, nếu không hỏi...!vậy thôi quên đi.
Lưng của Thẩm Thanh Hoà cứng đờ trong giây lát, nhẹ nhàng nói: "Có thể lái xe của tôi đi." Thẩm Giáng Niên à một tiếng rồi nói: "Không cần, ở Thượng Hải tìm chỗ đậu xe khó quá." Thẩm Giáng Niên nhanh chóng thay quần áo, "Em đi nha." Thẩm Giáng Niên giống như cô dâu nhỏ báo cáo người yêu muốn đi ra ngoài.
Lúc này Thẩm Thanh Hoà mới đứng dậy, đưa cho cô một chiếc túi xách nhỏ tinh xảo, Thẩm Giáng Niên lắc lắc nó hỏi: "Cái gì vậy?"
"Tiền mặt."
"Em có thẻ."
"Đề phòng có một số nơi không quẹt được thẻ tín dụng."
"Oh ~" Thẩm Giáng Niên oh một tiếng, suy nghĩ vài giây, ngẩng đầu lên cười nói: "Vậy cũng được, lúc về em sẽ trả lại tiền cho người, em đi nha, người có việc thì gọi cho em." Thẩm Giáng Niên biết, Thẩm Thanh Hoà không có khả năng gọi điện thoại cho cô, mỗi lần nói ra biết đó là kỳ vọng hão huyền, không có khả năng xảy ra, lại khiến tim Thẩm Giáng Niên đau nói.
"Thẩm Thanh Hoà."
"Sao em?"
"Có thể...." Thẩm Giáng Niên do dự muốn nói rồi lại thôi.
"Sao hả?"
Thẩm Giáng Niên cười cười, "Không có gì, em đi đây, sẽ về sớm." Cô muốn nói, có thể ôm một cái hay không, rồi Thẩm Thanh Hoà sẽ nói với cô một câu "Về sớm nha.", như vậy, có phải chứng tỏ được là Thẩm Thanh Hoà không nỡ xa cô không? Nhưng nếu cô tự nói ra thì cảm giác chẳng ra sao.
Sau khi Thẩm Giáng Niên rời đi, căn nhà đột nhiên trở nên yên tĩnh, mặc dù Thẩm Giáng Niên hầu như im lặng khi cô ấy ở đây, nhưng Thẩm Thanh Hoà có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy.
Nhưng bây giờ, Thẩm Thanh Hoà chỉ cảm thấy căn phòng này thật trống trải.
Thẩm Thanh Hoà đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ, người kia đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lên lầu hai.
Thẩm Thanh Hoà quay người dựa lưng vào tường, giống như một đứa bé rình coi thế giới bên ngoài, Thẩm Giáng Niên đứng ở đó, nhìn một lúc, mới tiếp tục đi ra ngoài.
"Nguyễn Duyệt, em đi theo em ấy đi." Thẩm Thanh Hoà gọi cho Nguyễn Duyệt, Nguyễn Duyệt rất nhanh lái xe đi ra ngoài, duy trì khoảng cách không gần không xa với Thẩm Giáng Niên.
Người thông minh như Nguyễn Duyệt, không cần nói nhiều lời đã hiểu rõ, Nguyễn Duyệt sẽ báo cáo nhất cử nhất động của Thẩm Giáng Niên cho Thẩm Thanh Hoà.
Ghé vào cửa hàng Gucci, mua 4 cái [email protected] lót, đứng trước ô kính cửa hàng Chanel khá lâu, đi đến ngã tư tình cờ gặp một người quen, giới tính là nam.
Thẩm Thanh Hoà ở nhà, nhìn thấy tin nhắn: Thẩm Giáng Niên gặp người quen, giới tính là nam, hai người uống cà phê, Thẩm Giáng Niên gọi một ly Americano.
Chà~ này là đi xem mắt sao? Thẩm Thanh Hoà nghĩ.
Thẩm Thanh Hoà trả lời Nguyễn Duyệt: Chỉ cần đảm bảo an toàn là được rồi.
Nguyễn Duyệt: Vâng.
Trong lòng Thẩm Thanh Hoà đột nhiên cảm thấy xao xuyến khỏ tả, ngồi nhà vẫn yên tĩnh, giống như trước, nhưng mà trong không khí lại có hơi thở bất an.
Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, đi vào phòng thiền, ngồi ở trong đó 1 tiếng.
Lúc ra tới, tâm tình Thẩm Thanh Hoà bình tĩnh hơn nhiều, mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Duyệt: Thẩm tổng, bọn họ đi xem phim.
Ngồi thiền một tiếng bình tâm, rồi tâm lại loạn trong một giây.
Thẩm Thanh Hoà nhíu mày, viết: Ừ.
Nguyễn Duyệt: Giáng Niên muốn xem "Titanic", nhưng rạp tạm thời không chiếu phim cũ, hai người xem bộ phim hoạt hình mới nhất "XXXXX".
Titanic? Thẩm Thanh Hoà đứng dậy và đi đến rạp chiếu phim trong nhà, tìm tới tìm lui, tìm tới được bộ DVD bản gốc cô đã mua.
Thẩm Thanh Hoà từ trong rạp chiếu đi ra, bảo đầu bếp đi mua đồ ăn, món ăn tương tự các món dựa theo những thứ mà các cô từng ăn, món Thẩm Giáng Niên từng nấu và món Thẩm Giáng Niên thích ăn.
"Thẩm tổng, không cần chúng tôi nấu sao?" Đầu bếp trưởng đưa đồ ăn tới, lễ phép hỏi.
"Ừ." Thẩm Thanh Hoà xách đồ ăn đi vào, ước chừng thời gian Thẩm Giáng Niên xem phim xong, thời gian trở về chắc đúng giờ cơm tối, Thẩm Thanh Hoà đi vào trong bếp, chuẩn bị thái rau.
Nửa tiếng sau, Thẩm Thanh Hoà mở điện thoại ra, Nguyễn Duyệt: Bọn họ đi ăn lẩu, Giáng Niên uống bia, bây giờ đã uống 2 lon.
A~ cơm tối cũng ăn ở bên ngoài, Thẩm Thanh Hoà nhìn rau củ đã thái xong để trong bếp, một lúc sau gọi điện thoại cho bếp trưởng: "Mang đồ ăn đi đi, mọi người tự xử lý đi." Đầu bếp có chút khó hiểu, lại đến lấy nguyên liệu, mang nó đi, "Thẩm tổng, bữa tối của ngài thì sao?"
"Tạm thời không đói bụng." Thẩm Thanh Hòa đóng cửa lại, đêm đến rất nhanh, cả ngày ở nhà, nói là nghỉ ngơi nhưng trên thực tế thì như đang chờ người ở nhà.
Kim đồng hồ nhích đến 20 giờ, Thẩm Giáng Niên vẫn chưa về, tin nhắn của Nguyễn Duyệt dừng lại báo cáo Thẩm Giáng Niên ăn lẩu.
Căn nhà yên tĩnh đến lạ thường, không khí ngột ngạt, Thẩm Thanh Hoà đứng dậy thay quần áo, gọi điện thoại: "Lát nữa đến quán rượu của cậu uống." Thẩm Thanh Hòa đã thay xong quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Lúc 20:30, Thẩm Thanh Hòa nhận được tin nhắn từ Nguyễn Duyệt: Thẩm Giáng Niên từ chối bạn đưa về nhà, tự mình bắt taxi về.
Thẩm Thanh Hoà đang trên đường đến quán rượu, có chút kẹt xe, trả lời Nguyễn Duyệt: Cô ấy không có chìa khoá, nếu cô ấy về chỗ tôi, em mở cửa cho cô ấy đi.
Nguyễn Duyệt: Thẩm tổng, có ai đi theo ngài không?
Thẩm Thanh Hoà: Có.
Nguyễn Duyệt thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Duyệt: Vâng, Thẩm tổng.
Quán rượu ở ngay trước mắt, Nguyễn Duyệt: Thẩm tổng, hình như Thẩm Giáng Niên uống hơi nhiều.
Thẩm Thanh Hòa trực tiếp gọi điện thoại, Nguyễn Duyệt báo cáo lại đúng thực trạng: "Cô ấy đi vào cửa rồi, bây giờ đi loanh quanh trong sân, chắc là do uống say, vừa đi vừa ngâm nga, không biết hát gì nữa, trông có vẻ như tâm trạng khá tốt, chắc là uống nhiều cho nên hơi nóng, còn định c ởi quần áo...."
"Em ở đâu?"
"Tôi đi theo phía sau cô ấy."
"...." Thẩm Thanh Hoà quay đầu xe, "Trông chừng em