Khi còn nhỏ luôn muốn sẽ mau trưởng thành, còn khi trưởng thành rồi lại muốn trở thành trẻ con.
Làm trẻ con thật tốt, có thể tuỳ hứng, cũng không cần gánh quá nhiều trách nhiệm.
Lúc này, Thẩm Giáng Niên rất muốn tuỳ hứng, trực tiếp rời đi để tìm Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà cô lại là người trưởng thành, cô không thể làm thế.
Lời muốn hỏi vẫn không hỏi ra được, ngược lại còn khơi gợi sự thương nhớ trong lòng Thẩm Giáng Niên, cô lên mạng tìm kiếm một hồi, ra được một nhà hàng Nhật được đánh giá khá tốt.
Thẩm Giáng Niên cũng nhận được tin nhắn của Viên Tu Minh: Con người Đoạn Ngọc rất mưu mô, em cẩn thận kẻo tổn hại bản thân, bao nhiều tiền anh sẽ trả lại cô ra, em đừng nhúng tay vào.
Thẩm Giáng Niên: Tạm thời vẫn chưa có việc gì, em với cô ấy đi ăn một bữa, sẵn tiện tâm sự luôn, anh nghỉ ngơi đi.
Thẩm Giáng Niên cất điện thoại, rồi đề nghị đến một nhà hàng Nhật, Đoạn Ngọc cũng không có ý kiến: "Vậy đi thôi." Lúc đến nơi, Thẩm Giáng Niên bởi vì nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà mà thất thần, Đoạn Ngọc để ý thấy được biểu hiện của cô nhưng cũng không nói gì khác, "Giáng Niên, nếu em có việc thì cứ đi trước đi." Thẩm Giáng Niên ý thức được bản thân hơi thất lễ, "Xin lỗi chị Ngọc, em không có việc gì, chỉ là hôm nay hơi vất vả." Cô cũng không có chuyện gì đặc biệt, chẳng qua là nhớ Thẩm Thanh Hoà mà thôi, muốn lập tức được thấy người này, mấy cái chuyện nói dối người ngoài, cô dễ dàng biểu diễn dễ như trở bàn tay.
"Sợ à?" Đoạn Ngọc tốt tình cười hỏi, "Không phải đã giải quyết xong hết rồi sao, đừng nghĩ nhiều."
"Chị Ngọc, hôm nay chị đã tốn bao nhiêu tiền, có thể cho em biết con số được không?"
"Tiền cũng chỉ là vật ngoài thân, tiêu rồi sẽ kiếm lại được." Đoạn Ngọc rót một ly rượu gạo, "Nếu đã xem nhau là bạn bè, thì đừng nhắc đến tiền nữa." Thẩm Giáng Niên biết, chuyện này không thể dùng tiền giải quyết được.
Đoạn Ngọc không nói thì Thẩm Giáng Niên có hỏi cũng hỏi không ra, "Chị Ngọc, người ta nói có qua có lại, chị giúp em mấy lần liên tiếp, còn không chịu cho em hồi đáp lại, về sau làm sao có mặt mũi đi tìm chị giúp chứ." Thẩm Giáng Niên thay đổi cách khác.
Đoạn Ngọc chống tay lên cằm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Thẩm Giáng Niên, xưng hô và giọng điệu nghe thì thân mật, nhưng đối với cô vẫn có cảm giác xa cách, cô biết Thẩm Giáng Niên không muốn thân thiết với cô.
Nhưng mà không cần vội, đối với người xa lạ, có tâm lý đề phòng là chuyện rất bình thường, Đoạn Ngọc cười nói: "Nói thật, kết bạn nên kết như những người như em, biết đâu về sau chị có việc cũng nhờ em giúp đỡ, nếu em nói như thế, sau này sao chị có thể tìm em giúp được?"
"Chuyện của chị Ngọc, nếu em có thể giúp, nhất định sẽ cố gắng hết sức." Thẩm Giáng Niên ngồi thẳng người, tự giễu cười: "Nhưng em không phải người địa phương, năng lực có hạn, chắc là không giúp được gì nhiều lắm." Đoạn Ngọc cười nói: "Em nghiêm túc quá rồi đó, chị chỉ đùa em thôi, cũng chưa đến mức nhờ em giúp đâu, có những lúc không thích một mình, có khi lại mời em đến tổ chức party."
Thẩm Giáng Niên mỉm cười, rót cho Đoạn Ngọc một ly rượu, Đoạn Ngọc cũng rót một ly cho cô, "Duyên phận của chúng ta cũng không ngắn, em có nghĩ vậy không?" Đoạn Ngọc nhấp một ngụm rượu, Thẩm Giáng Niên cũng uống một ngụm theo, cô không thích uống rượu, nhưng mà dạo gần đây không thoát khỏi mấy chầu rượu.
Sau khi uống rượu, Thẩm Giáng Niên có chút mất tập trung, bị Đoạn Ngọc làm phân tâm, cô cũng không nghĩ nhiều về Thẩm Thanh Hoà như vậy.
Uống nhiều quá thì tự nhiên mắc vệ sinh, lúc đi vệ sinh đứng rửa tay, nhìn bản thân trong gương, suy nghĩ lại dâng lên, với khí thế gấp đôi, khiến Thẩm Giáng Niên không dằn lòng lại được, bây giờ cô rất muốn gặp Thẩm Thanh Hoà.
Thẩm Giáng Niên đã gửi một tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà, cho cô ấy biết vị trí của cô và nói với: Em nhớ người.
Trước khi trời tối, người cung cấp thông tin cho Thẩm Thanh Hoà, dừng lại ở tin nhắn: Thẩm Giáng Niên và Đoạn Ngọc ăn cơm với nhau, còn uống rượu sake.
Thẩm Thanh Hoà nhìn đồng hồ, đứng dậy định ra ngoài đón người thì có tiếng gõ cửa văn phòng, là Thích Tử Quân đi vào.
"Ừ, Tủ Quân, có chuyện gì à?" Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng hỏi.
"Không có, em chỉ muốn gặp chị thôi." Thích Tử Quân cẩn trọng nhìn Thẩm Thanh Hoà, "Giấc ngủ của chị...!tốt hơn rồi chứ?"
"Ừm, tốt hơn nhiều rồi," Thẩm Thanh Hoà cười dịu dàng, "Không sao, em không cần lo lắng cho tôi, em đã quen với nhịp sống ở công ty rồi chứ? Tôi nghe Tưởng tổng nói, hai ngày này nhân viên mới phải tăng ca."
"Còn có thể ạ." Vì Thẩm Thanh Hoà, cô có thể chịu gian khổ.
Điện thoại di động của Thẩm Thanh Hoà lại vang lên, cô cúi đầu, đứng dậy nói: "Ừ, phải biết tự lo cho bản thân." Thẩm Thanh Hoà đi đến bên cạnh Thích Tử Quân, giơ tay vỗ nhẹ lên vai cô ấy, "Đừng suốt ngày ủ rũ như thế, vui lên nào."
Mũi Thích Tử Quân cay cay, "Em muốn làm việc cùng chị." Thẩm Thanh Hoà thu tay lại, cười nói: "Đây không phải là cùng nhau làm việc sao? Tuổi còn trẻ, phải cùng bạn bè cùng lứa giao tiếp với nhau, tôi còn có việc, đi trước nhé, em đêm nay còn phải tăng ca phải không?" Thẩm Thanh Hoà chuyển chủ đề.
"Vâng, có lẽ sẽ tăng ca." Thích Tử Quân Tử Quân đi theo Thẩm Thanh Hoà ra ngoài.
"Tối nay, phải ăn cơm đàng hoàng đó." Thẩm Thanh Hoà đi ra ngoài, vừa hay đụng phải Tưởng Duy Nhĩ từ trong văn phòng đi ra, "Tưởng tổng, các bạn nhỏ phải tăng ca, đừng cho ăn uống qua loa đó." Tưởng Duy Nhĩ ừ một tiếng, "Biết rồi.", sau đó nhìn thoáng qua Thích Tử Quân, hỏi Thẩm Thanh Hoà: "Tan sở à?" Thẩm Thanh Hoà gật đầu, Tưởng Duy Nhĩ nói: "Đêm nay, Thích Tử Quân không cần tăng ca, Nguyễn Nhuyễn tăng ca là được rồi." Thích Tử Quân giật mình, không lên tiếng.
Thẩm Thanh Hoà rời đi, Tưởng Duy Nhĩ liếc Thích Tử Quân một cái, "Em không có việc gì thì tan sở đi, sẵn tiện kêu Nguyễn Nhuyễn lên gặp tôi."
Nguyễn Nhuyễn nghe được tin tức, mặt nhăn thành một đoàn, nhưng không nói thêm cái gì, "Tử Quân, cậu về đi."
"Cậu không cần mình tăng ca cùng à?"
"Không cần đâu, hiếm khi được tan làm sớm, mau về nghỉ đi." Trước cuộc họp báo, bọn họ sẽ càng bận rộn hơn.
Thích Tử Quân cũng rời đi, Nguyễn Nhuyễn ở lại tầng 11 một lúc trước khi cô thu lại cảm xúc và đi theo trợ lý riêng của Tưởng Duy Nhĩ lên tầng cao nhất.
Thời điểm này, cũng bắt đầu kẹt xe, lông mày của Thẩm Thanh Hoà từ nãy giờ vẫn chưa giãn ra được.
Nguyễn Duyệt loáng thoáng liếc nhìn đánh giá, có chút sốt ruột nhưng cũng không giúp được gì.
Điện thoại của Thẩm Thanh Hoà lại vang lên, là tin nhắn của Thẩm Giáng Niên, viết: Trưởng quan, em đau chân [Hu hu].
Tin nhắn trước đó Thẩm Giáng Niên gửi chính là: Em đứng trên một con phố ở Thượng Hải, chờ người rước em về.
Phía dưới là một tin nhắn định vị.
Đoán chắc là Đoạn Ngọc và Thẩm Giáng Niên đã tách ra, lúc Thẩm Thanh Hoà đến nơi, đúng là chỉ có một mình Thẩm Giáng Niên ở đó, cô đứng cách xa bến xe buýt, một mình đứng nơi đó, trông thật cô đơn, một cơn gió thổi qua, cơ thể giống như càng liễu đung đưa.
Nguyễn Duyệt định xuống xe, nhưng Thẩm Thanh Hoà đã cản lại: "Để tôi." Thẩm Thanh Hoà đi đến phía sau Thẩm Giáng Niên, sợ làm Thẩm Giáng Niên giật mình nên gọi một tiếng: "Thẩm Giáng Niên." Thẩm Giáng Niên đột nhiên quay người lại, nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà, ngay lập tức nở một nụ cười, "Trưởng quan~", Thẩm Giáng Niên dang hai tay ra định ôm, nhưng Thẩm Thanh Hoà một tay nắm tay cô, tay còn lại đỡ eo cô, "Lên xe trước đi."
"Em tưởng đâu người không cần em nữa." Thẩm Giáng Niên dựa vào người Thẩm Thanh Hoà, dụi dụi vào người cô ấy, nghiêng đầu thì thầm bên tai Thẩm Thanh Hoà, nói xong như mất bình tĩnh, còn li3m vành tai người ta, xong cắn một cái, tay Thẩm Thanh Hoà run lên: "Ngoan, đừng lộn xộn."
"Vậy người có cần em không?" Thẩm Giáng Niên có vẻ yếu ớt không xương, cô không quan tâm đến những người xung quanh đang nhìn mình, không phải cô thực sự không quan tâm, mà Thẩm Thanh Hoà là người duy nhất trong mắt cô lúc này.
Người mà cô suy nghĩ cả ngày nay cuối cùng cũng đã xuất hiện.
"Không cần mẹ em."
"Hả."
"Tôi mà cần mẹ em, nhưng ba em chắc sẽ không đồng ý." Câu nói đùa lạnh lùng của Thẩm Thanh Hoà, khiến Thẩm Giáng Niên vô cùng thích thú, còn ở trong lòng ngược người ta cười điên cuồng, "Người mà nói cần mẹ em, không biết mẹ em nghe xong, sẽ phản ứng thế nào đây." Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ nhắc cô, "Chú ý đường đi."
Trên đường trở về, Thẩm Giáng Niên rất yên tĩnh, nép vào trong lòng Thẩm Thanh Hoà, mơ mơ màng màng.
Thẩm Thanh Hoà đoán được, hôm nay có lẽ tiểu sư tử đã vật vờ cả ngày, gặp chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nhờ Đoạn Ngọc giải quyết mới xong việc, nhưng mà chắc cũng đã hoảng sợ.
Bây giờ Đoạn Ngọc đã ra tay, Thẩm Thanh Hoà không cần nhờ Tưởng Duy Nhĩ nữa, không cần ân tình không cần đáp nghĩa, đáng lẽ chuyện này là chuyện tốt, nhưng mà Thẩm Thanh Hoà lại khó chịu.
Giống như là chuyện Đoạn Ngọc làm, là giúp chính cô vậy.
Vừa về đến nhà, Thẩm Giáng Niên chợp mắt một lát rồi xuống xe, gió đêm thổi qua khiến cô tỉnh táo hơn.
Khi về đến nhà, Thẩm Thanh Hoà đi mở nước tắm cho Thẩm Giáng Niên trước, khi cô đi ra đã thấy Thẩm Giáng Niên đang bận rộn quay lưng về phía cô.
Thẩm Thanh Hoà lặng lẽ đi qua, thấy Thẩm Giáng Niên đang giải cứu một chiếc bánh bị bóp méo hình dạng.
Có thể mơ hồ nhìn thấy nó có màu xanh nhạt với các hoa văn gợn sóng, nhưng nó đã bị bóp quá mạnh khiến các hoa văn gợn sóng bị đặt sai vị trí.
Thẩm Giáng Niên rõ