Sau khi đi từ sân bay ra thì cô gái kia bắt taxi để đi đến một khách sạn gần đó.
Lúc này tại chỗ của Phó Hạ cậu đã thay đồ xong.
Cửa phòng thay đồ từ từ mở ra.
Bước ra là một chàng trai với mái tóc đó cùng với đó là một bộ lễ phục trắng.
Bộ trang phục ấy khiến cả ba hoài niệm lại buổi biểu diễn đầu tiên của cậu vào một lễ hội âm nhạc vào năm họ lớp mười.
Khi ấy cậu chỉ là một cậu bé có niềm đam mêm mãnh liệt với âm nhạc và hứng thú về violin.
Hiện tại, mặc dù khoác lên mình bộ lễ phục giống với năm ấy nhưng cậu bây giờ là một người đàn ông được mọi
người chú ý về sự thành công trong con đường cậu chọn, một vẻ trưởng thành mà năm ấy cậu sẽ không bao giờ thấy.
Cậu hỏi hai người bạn của mình:
- Hai cậu thấy sao.
Mình đã nói với William rằng mình muốn mặc trang phục màu trắng nên anh ấy đã đề xuất cho mình bộ này.
Lạc Hy nhìn thấy vậy thì cô nhớ lại chuyện gì đó:
- Mình thấy nó hình như hơi giống với bộ đồ cậu mặc để tham gia cuộc thi âm nhạc vào năm lớp mười đúng chứ.
Hạ Vy nghe cô nói vậy thì cũng bắt đầu để ý :
- Đúng vậy đấy Lạc Hy.
Cậu nói mình mới để ý.
Phó Hạ nghe hai người nói vậy thì cậu cười rồi nói với cô:
- Hai cậu nói đúng rồi đấy.
Chính xác thì mình muốn mặc lại một bộ trang phục giống với năm ấy cho sự trở lại cho mình.
Lần đầu tiên biểu diễn tại đây và cho sự trở lại của mình, mình muốn khoác lên lại bộ trang phục của buổi biễu diễn đầu đời của mình.
Vì buổi biễu diễn đó có một số kí ức khó quên với mình.
Cậu quay qua nhìn lại bản thân trong gương.
Bất giác trên mặt cậu hiện lên một nụ cười, “kí ức về sân khấu đầu tiên của mình, một sân khấu mình được đứng cùng với người con gái mà mình yêu”.
Hạ Vy thấy cậu như vậy thì cô cũng đã đoán ra kí ức cậu muốn nhắc đến là gì.
Cô lên tiếng để xua tan đi bầu không khí im lặng
này:
- Này Lạc Hy cậu nghĩ sao nếu cậu ấy đeo thêm một chiếc nơ.
Nghe cô nói vậy, Phó Hạ và Lạc Hy nhìn nhau rồi gật đầu đồng ý:
- Mình thấy có vẻ được đấy.
- Được rồi, đã thử xong trang phục.
Chúng ta qua phòng âm nhạc đi.
Cậu hào hứng đưa hai người bạn của mình đến phòng âm nhạc.
Ba người bước vào thang máy để đi lên trên.
Khi đến phòng âm nhạc của cậu thì Hạ Vy và Lạc Hy thấy vô số giải thưởng về âm nhạc mà cậu đã giành được thì hai người vô cùng ngạc nhiên.
Khi đi xem thì thấy một chiếc cúp cùng một tấm bằng khen được cậu lồng kính rất cẩn thận.
Thấy vậy Lạc Hy thắc mắc, cô chỉ tay vào lồng kính và hỏi cậu:
- Phó Hạ đây chẳng lẽ là…
Cậu gật đầu như thể cậu biết cô muốn nói gì:
- Đúng vậy ! Đó chính là cúp của cuộc thi vào…..năm trước.
Hạ Vy cũng nhìn vào đó và mỉm cười:
- Nhìn lại đúng là hoài niệm thật nhỉ.
- Đúng vậy đấy
Phó Hạ đến chỗ cây đàn của cậu và bắt đầu trình diễn bản nhạc cậu sẽ biểu diễn trong lần quay lại này.
Âm thanh nhẹ nhàng mà cũng mang theo những giai điệu dữ dội như những đứa trẻ đang trong độ tuổi thanh xuân ngông cuồng.
Giai điệu nhẹ nhàng đưa bài hát đến lúc kết thúc.
Khi âm nhạc kết thúc hai người vỗ tay và tiến đến chỗ Phó Hạ:
- Lần này trở lại cậu hình như muốn sử dụng lại những gì đã làm trong sân khấu của cậu vào năm ấy nhỉ.
Phó Hạ ngạc nhiên, cậu quay lại và hỏi cô:
- Cậu nhận ra nó sao ?
Hạ Vy mĩm cười và trả lời giúp Lạc Hy:
- Bài hát đó cậu ấy cùng trình diễn cùng cậu với tư cách trợ lí mà.
Sao cậu ấy lại không nhận ra chứ.
Đúng không
Lạc Hy ?
- Um- Cô gật đầu
Phó Hạ nhìn vào đồng hồ.
Ba người vì quá tập trung vào việc giúp Phó Hạ nên đã không để ý cũng đến giờ ăn trưa rồi.
Hạ Vy đề xuất cả ba nên đi ăn nhưng Phó Hạ lại kêu cậu đã chuẩn bị thức ăn cho cả ba rồi nên cậu ngỏ ý muốn hai người ở lại dùng bữa trưa cùng cậu.
Hai người đồng ý nên cả ba đã đi xuống nhà ăn.
Lạc Hy vì đã để quên điện thoại trên xe nên cô đã chạy ra lấy và kêu hai người bạn ở phòng khách đợi cô.
Lúc này chỉ còn Hạ Vy và Phó Hạ nên cô đã hỏi cậu:
- Cậu muốn buổi