Editor: Qing Yun
Sau khi bị Lục Ngang sặc một câu lạnh lùng vào mặt, An An liền bổ nhào xuống giường ngủ không biết trời đất gì.
Khi cô tỉnh lại, xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Cả ngày không có ai đến gọi cô, cũng không có ai đến tìm cô.
Kể cả Lục Ngang.
Mọi người đều chờ cô tự sinh tự diệt, a, không, có lẽ An Quốc Hoành không muốn cô chết.
Nếu cô mà chết thì ai kiếm tiền cho ông ta? Ai để cho ông ta hút máu?
An An cười tự giễu, cô kéo chăn nhìn ra ngoài.
Ngoài cửa sổ là ánh đèn nhân tạo, từng chiếc đèn chiếu sáng bầu trời, hồng, xanh, vàng, tất cả tụ lại rồi biến mất trong bóng tối.
An An nhức đầu ngồi dậy.
Cô không uống thuốc, cũng không ăn cơm, cho nên bây giờ chỉ đành ôm chăn run lập cập.
Đúng là hơi lạnh.
An An nhìn cái quần thể thao đã cởi ra kia, cô oán hận dời mắt.
Thái độ của Lục Ngang đối với cô tệ thế nào, lạnh lùng thế nào, An An đều biết cả, cho nên cô cũng không cần người này quan tâm!
An An kéo túi xách lấy hai mươi tệ ra.
Nghĩ giây lát, lại đổi thành mười tệ.
Lấy tiền xong cô cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng đối diện đóng chặt.
Lúc trước cô nghe thấy Tô Đình nói với Lục Ngang rằng bọn họ có bữa tiệc vào sáu rưỡi tối, bây giờ đã là hơn bảy giờ.
Cho nên, chắc chắn Lục Ngang không có trong phòng.
Anh tình nguyện ở bên Tô Đình cũng không muốn nhìn thấy cô, đối xử lạnh nhạt với cô, còn trăm phương nghìn kế muốn đuổi cô đi… Tuy rằng An An biết sự thật này từ sớm nhưng hôm nay nhớ lại, cô vẫn thấy mình hơi buồn cười.
An An quấn chặt áo khoác, xoay người rời đi.
Khách sạn suối nước nóng ở ban đêm không giống ban ngày, nhìn như thay đổi một khung cảnh khác.
Các loại hạng mục giải trí, ca hát, cờ bạc, tắm rửa, mát xa… Xa hoa trụy lạc, ánh đèn lập lòe, đều là những thú vui của kẻ có tiền.
Khách sạn rất lớn, có cả phố ăn vặt.
Rất nhiều người dẫn con đi dạo.
Ở đây có bán thịt nướng, có bán bánh dày, có bánh nướng thơm phức, còn có cả bánh kem vị hương thảo.
An An xem từng quầy bán hàng, bên tai là tiếng cười đùa của trẻ nhỏ, mẹ ơi, con muốn ăn cái này, mẹ, con muốn ăn cái kia.
An An nhìn mãi, nhưng cuối cùng cô không mua gì cả.
Lướt qua phố ăn vặt, cô đi ra ngoài — hôm nay khi Lục Ngang lái xe đến đây, An An chú ý ngoài khách sạn có mấy cửa hàng, cũng có một siêu thị nhỏ.
Mặt tiền rất nhỏ cho nên chắc giá cả không cao.
An An mua hai cái bánh mì trong siêu thị hết sáu tệ.
Còn lại bốn tệ cô bỏ vào trong túi.
Hai cái bánh mì, An An ăn một cái trên đường, một cái khác cầm trong tay, cô chậm rãi đi về.
Vì là khách sạn suối nước nóng cho nên ven đường có rất nhiều cửa hàng bán áo tắm, chủ tiệm không quên mời chào khách hàng, nói với An An: “Cô gái, vào xem áo đi.”
An An dừng bước.
Trong tiệm treo đủ loại kiểu dáng áo tắm, có màu đen lộ lưng, có áo trơn màu trắng, có cả loại bại lộ hơn.
“Vào xem đi, không mua cũng không sao.”
“Không có tiền.” An An trả lời, lại bực bội nói thêm: “Không dùng được!”
Lục Ngang hoàn toàn không có hứng thú với cô, An An thất bại toàn tập trước mặt anh!
Đến cả Tô Đình cũng không so được…
An An lấy điện thoại khởi động máy.
Lần này không có An Quốc Hoành quấy rầy, nhưng lại có một tin nhắn mới.
Tin nhắn này hỏi: “An An, thời gian không còn nhiều, cô suy nghĩ đến đâu rồi?”
An An nhìn một hồi lâu, cuối cùng cô cũng không trả lời mà gọi điện thoại cho Kế Siêu.
Bây giờ cô không có tâm trạng suy xét chuyện khác.
Trong núi về đêm rất lạnh, An An dậm chân, cô quấn chặt áo khoác hơn trong khi chờ điện thoại.
*
“An An!” Kế Siêu nhanh chóng nghe máy.
“Mẹ tôi sao rồi?” An An sốt ruột hỏi.
“Bác sĩ nói không được, cái u trong bụng rất lớn, phải làm phẫu thuật ngay.
Hôm qua ba cô đến tìm tôi, muốn, muốn lấy tiền…”
“Anh có cho ông ta không?!”
“Cho… Cho.” Kế Siêu lắp bắp.
“Bao nhiêu?”
“Một nghìn.” Kế Siêu nói nhỏ hơn.
An An một tay nắm điện thoại, một tay khác nắm cái bánh mì chưa ăn.
Cô siết chặt bánh mì, mắng câu: “Đệch”, cô cúi đầu cắt môi, đôi mắt chớp liên tục, đột nhiên bên cạnh có người cười ha ha hỏi: “Người đẹp, cô lấy cái gì để đệch?”
An An ngẩng đầu.
Người nói lời th ô tục đến gần, trên người ông ta nồng nặc mùi rượu khiến An An nhíu mày vì khó chịu.
Ông ta có vóc dáng không cao, đôi mắt hơi nhỏ, tuổi cũng lớn.
Ông ta nói xong những lời này, đám người đi theo sau ông ta cũng cười đáng khinh: “Đúng vậy, người đẹp lấy gì để đệch hả?” Miệng đầy th ô tục.
An An lạnh mặt xoay người muốn đi.
Người vóc dáng thấp kia vươn tay sờ lên cái đùi trơn bóng của An An, ông ta đùa giỡn: “Người đẹp, tôi sờ xem cô có thứ gì có thể đệch không.” Cái tay kia khô quắt nhăn nheo như vỏ cây khô, An An cất bước muốn chạy nhưng người này bóp vai cô mạnh mẽ kéo lại.
Người kia “Ha” một tiếng, tay sờ xuống theo sống lưng, ông ta lẩm bẩm: “Cô chạy cái gì?” Mồm miệng ông ta đều là mùi rượu, hôi tanh vô cùng, nhưng ông ta chẳng hề để ý: “Ngủ một đêm muốn bao nhiêu, ông cho cô tiền!”
Mùi rượu sặc người kia khiến An An càng đau đầu hơn, người này túm vai cô, tay khác lại đang sờ eo của cô! Eo của cô rất nhỏ, vừa nhỏ vừa mềm, người kia sờ đến mức luyến tiếc buông ra, còn dừng sức nhéo một cái! An An buồn nôn nổi da gà! Tuy cô thiếu tiền nhưng cũng không muốn kiếm tiền của loại người ghê tởm thế này! An An giơ tay lên đánh, nhấc chân lên đá, người kia liền cười: “Đm! Ông thích người cứng như cô em!” Những kẻ đi theo cũng cười ha ha như thấy rất thú vị.
Tiếng cười đó vang lên trong đêm nên càng thêm ghê người, giống như ác linh bay lượn giữa trời đêm lạnh giá, An An lạnh lẽo khắp người.
Cô muốn tránh thoát nhưng người kia túm chặt tay cô, ông ta say rượu, đã đến mức bụng đói ăn quàng cho nên vội tháo dây lưng thò qua.
Mùi hôi tanh lập tức ập vào mặt!
An An muốn nôn.
Cô cố nghiêng về phía sau, nhưng cô bị người này bóp eo, mắt thấy khuôn mặt kia ngày càng gần, ngày càng gần, sắp đụng vào mặt cô, An An hoảng loạn vô cùng.
Nơi quỷ quái này sẽ không ai giúp cô, những người đó đều hận không thể vây xem cảnh người lớn trực tiếp, lòng An An khó chịu, cô nhấc chân dùng sức đá một cái nhưng cô không đá được, An An lại cố tránh, “Cút đi!” Cô khàn giọng mắng, bỗng nhiên có người ôm vai cô từ phía sau, cũng kéo cô ra—
An An kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn.
Anh không nhìn cô, cánh tay của anh vẫn đặt trên vai cô, bàn tay ép xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng khảy choker trên cổ cô.
Lục Ngang cười nhạt nói: “Chú Ngũ, thế này không tốt lắm đâu? Đây là cô gái tôi đưa đến.”
An An ngẩn ngơ nhìn anh, đột nhiên quên mất chuyện dời mắt.
*
Bên tai cô như rơi vào khoảng không an tĩnh, bản thân cô thì rơi vào vùng biển dịu dàng.
Gã đàn ông thấp lùn bi3n thái đáng chết kia đang nói gì, những kẻ ở bên đang phụ họa cái gì, An An hoàn toàn không nghe thấy.
Cô chỉ ngơ ngẩn nhìn Lục Ngang.
Lục Ngang nói, chú Ngũ, thế này không tốt cho lắm đâu?
Lục Ngang còn nói, đây là cô gái tôi mang đến.
An An nhẹ nhàng chớp mắt.
Rốt cuộc Lục Ngang cũng nhìn cô.
Anh cong miệng cười khẽ với cô.
Đầu ngón tay khảy nhẹ chocker trên cổ.
Anh nói như oán trách: “Không phải nói em chờ anh à? Chạy loạn cái gì?”
“Hửm?”
Anh dùng giọng mũi hỏi lại.
Trái tim An An đập nhanh như là ngựa phi, cũng như bị thứ gì đó mềm mại bất ngờ đụng phải, cô đã quên trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn Lục Ngang.
Đầu ngón tay của Lục Ngang rời khỏi chocker, anh sờ cái cổ mảnh khảnh của cô.
Đầu ngón tay anh hơi lạnh.
Chút lạnh lẽo lạnh quét qua cổ cô, mềm nhẹ như đang thân mật trấn an.
An An vẩn ngửa đầu ngẩn ngơ.
Lục Ngang rời mắt, anh cười khẽ với La Vận Hoa, nói: “Chú Ngũ, chú xem chú dọa cô ấy sợ rồi.”
Tuy rằng anh cười nhưng rõ ràng có ý chất vấn, như là cố ý xả giận cho cô… Biết Lục Ngang khó đối phó, La Vận Hoa kéo dây lưng, nói lời giảng hòa: “Cái này thật là người nhà mình đánh người nhà mình, không biết cô ấy là người của cậu.”
Lục Ngang không tiếp lời, anh cô ý lạnh mặt.
Nhìn xuống, An An vẫn đang nhìn chằm chằm anh.
Khuôn mặt trắng bệch, sợ hãi.
Lục Ngang giơ tay sờ