Editor: Qing Yun
Xe khách các nơi ra vào tấp nập ở bến xe, tài xế nhiệt tình mời chào khách hàng, thấy có người đến là lập tức vây lên lôi kéo, sau đó bị từ chối thì cũng nhanh chân tan đi.
An An đi xuống xe buýt, khi cô đi ra bến xe trời đã vào chập tối.
Đồng hồ ngoài trạm hiển thị: 19:16
Bên dưới là ngày tháng: Ngày 16 tháng 10.
Cô và số mười sáu này thật đúng là dính lấy nhau!
An An ngẩn ngơ nhìn thoáng qua, cô vặn chai nước khoáng trong tay, chưa kịp uống thì đã có đám người bán hàng rong xông đến la hét “20 một cái, 20 một cái”.
Ồn quá.
An An cố gắng chen ra ngoài.
Phía đối diện cô chính là Bách hóa anh Mông.
Tấm mành trong suốt màu xanh lơ bị kéo sang hai bên, trong tiệm sáng đèn, có thể nhìn thấy bóng dáng anh Mông sau quầy thu ngân.
Cửa hàng bán gạo bên cạnh vẫn không có khách như trước.
Hàng nước ở gần đó cũng chỉ có hai người đang ngồi uống bia.
Cực kỳ giống sáng sớm mưa nhẹ kia.
Sáng sớm mà cô tranh chấp với anh Mông vì 700 đồng… An An dừng suy nghĩ, cô hờ hững quay mặt đi.
Bỗng nhiên có gì đó rơi xuống, lạnh lẽo tích trên mặt cô, chui vào cổ cô, cho đến khi cái lạnh thấm vào người.
An An duỗi tay ra đón.
Mẹ nó, lại mưa!
Cái chỗ khỉ gió này không nắng được mấy ngày!
An An cúi đầu nắm chặt túi đi về phía trạm xe bus.
Đã đến giờ cơm tối, mùi đồ ăn thơm phức mê người tràn ngập trong không khí.
Chợ đêm gần bến xe lục tục mở cửa, nhóm bán hàng rong bày hàng ra sạp, ai ai cũng lấy bản lĩnh cả đời ra kiếm tiền, bánh mì nướng, bánh mì kẹp thịt, mì chua cay, có cả bánh bao.
Những hương vị đó ập vào mũi cô, An An dừng lại.
Cô rất đói bụng.
Sáng sớm khi rời khỏi khách sạn, An An chỉ mua một chai nước và một cái bánh mì ở siêu thị nhỏ, An An không tìm thấy cái bánh mì còn dư ngày hôm qua, cô rất đau lòng.
Biết được cô muốn xuống núi, ông chủ siêu thị lắc đầu liên tục, nói bằng giọng địa phương rằng chỗ này quá vắng, không có xe chạy về huyện thành, ông ta chỉ vào bên trong nói những người khách đến đây đều tự lái xe đến, một cô nhóc như cô đi thế nào? Dựa vào hai cái đùi sao?
An An thật sự xuống núi bằng hai cái đùi.
Cô đi suốt cả ngày mới xuống được chân núi sau đó tìm được bến xe.
Năm đồng một vé, cô đã trở về.
Bây giờ đứng ở nơi tràn ngập mùi đồ ăn này, cô chỉ cảm thấy đói, đói đến mức cô khó chịu, đau đầu, buồn nôn, hoa mắt choáng đầu.
An An đi qua, hỏi: “Mì chua cay bao nhiêu tiền?”
“Sáu đồng.” Chủ quán bận rộn không buồn ngẩng đầu lên.
An An đưa tiền sang.
Chủ quán nhanh nhẹn cực kỳ, mới đó đã làm xong một phần mì cho An An.
An An yêu cầu: “Thêm cay.”
Chủ quán liền đưa chai sa tế cho cô.
Ớt đỏ đổ lên mì, một tầng váng ớt dày lập tức tràn ra.
An An bưng bát, cô cầm đũa khuấy đều sau đó xoay đũa vớt mì lên.
Ăn một miếng, cô nhai chậm sau đó dừng lại.
An An không nuốt xuống, cô chỉ cúi đầu, một lúc sau cô giơ tay xoa đôi mắt.
Mưa vẫn rơi tí tách, gió thổi hạt mưa bay lên người cô, bay vào bát mì, yên lặng tạo thành từng gợn sóng nhỏ.
Xung quanh là chợ đêm náo nhiệt, có chủ quán bận rộn mời chào khách hàng, có ông chú bận cả ngày chỉ nghĩ mau chóng chắc bụng, có vô số người đi đường vội vàng qua lại, chỉ mình cô đứng im chỗ đó.
Giống đứa ngốc.
Dáng người hơi gầy, hai vai gục xuống.
Đây là sinh nhật hai mươi tuổi của An An, thất bại tột đỉnh.
Tuổi hai mươi như hoa như ngọc, cô không có cách nào đi học tiếp, chỉ biết gian khổ bôn ba vì cuộc sống, bị người khác nhục nhã vì tiền, cả ngày trốn đông trốn tây, không có một ngày lành.
Đó là cuộc sống của cô, hỏng bét.
An An mím môi, quật cường ngẩng đầu.
Cảnh tượng trước mắt vẫn như trong ký ức của cô, con đường giống nhau, người phụ nữ mặc váy bó giống nhau, không có gì thay đổi cả, sẽ không có gì thay đổi cả.
An An dùng sức nuốt xuống, cô bưng bát mì chua cay còn thừa rời đi.
Mới đi được hai bước, An An bỗng nhiên dừng lại.
Nương bốt gác của của sát giao thông, cô lặng lẽ nhìn sang một phía.
Phía đối diện, một người đàn ông đang mua gì đó ở cửa hàng bách hoá anh Mông, bây giờ người đó mới vừa đi khỏi.
Gã ta ngậm điếu thuốc lá, đang không kiên nhẫn nhìn khắp nơi.
Ánh mắt hung ác kia rõ ràng đang tìm người.
Nhìn thấy gã ta muốn đi về phía này, An An lập tức lùi về phía sau như lò xo.
Dù cách một con đường cái cô cũng có thể nhìn thấy rõ trên mắt người này có một vết sẹo.
Vết sẹo này rất sâu, nó chia lông mày của gã ta thành hai phần, An An sẽ không nhìn nhầm.
Ngày đó gã đàn ông đến đòi nợ cùng An Quốc Hoành cũng có một vết sẹo trên mắt như vậy!
Đm!
Đầu An An càng đau hơn, cô không biết vì sao Đao Ba Nam lại ở đây, cô không kịp nghĩ, càng không kịp đi hận, đi mắng, đi cãi lại, cô như chỉ còn một loại bản năng chạy trốn.
Nhìn trái nhìn phải, An An nhảy thẳng lên chiếc xe buýt bên cạnh.
An An không dám quay đầu lại, cho dù xe đã chạy đi rồi cô cũng túm chặt tay vịn, trái tim cô run rẩy.
An An cũng không thấy vui mừng, cô chỉ cảm thấy may mắn khi sống sót sau tai nạn.
May mắn qua đi lại càng khiến cô cảm thấy mình buồn cười.
Cô hai mươi tuổi, quả nhiên tất cả đều không thay đổi, vẫn bắt đầu từ đòi nợ, có lẽ còn muốn kết thúc ở đòi nợ.
Đây chính là vòng luân hồi vĩnh viễn không thấy mặt trời, vĩnh viễn không thấy điểm cuối.
An An lạnh nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên cửa sổ là ảnh ngược lẻ loi của cô, eyeliner màu đen, son môi màu đỏ, giống như quỷ mị.
*
Xe buýt chạy trong huyện thành, cuối cùng nó dừng ở trước cửa bệnh viện.
Một đám người ồn ào đi lên, trong xe lập tức chật như nêm cối, tài xế nhìn về phía sau kiểm tra, đang định khởi động thì An An rốt cuộc hô lên: “Từ từ.” Cô nhảy xuống xe, nhìn ra sau kiểm tra rồi bước nhanh đi vào khu nằm viện.
Thời gian thăm bệnh chưa hết, An An hỏi thăm ở trạm hộ sĩ: “Đoạn Tú Phương ở phòng nào?”
“Đoạn Tú Phương?” Hộ sĩ nghi ngờ đánh giá An An: “Cô có quan hệ gì với người bệnh?”
“Bà ấy là mẹ tôi.”
“Phòng 302, giường số 3.” Hộ sĩ kiểm tra xong thì gọi An An lại, nghiêm khắc nói: “Rốt cuộc nhà cô có ý gì, có muốn chữa nữa không? Ném người bệnh truyền nước ở bệnh viện cả ngày, các cô làm người nhà là để chọc cười đấy hả.”
Trong bụng Đoạn Tú Phương có cái u nhọt, phải phẫu thuật, nếu chỗ này không chữa được có khi còn phải đi Côn Minh.
An An hỏi: “Phí phẫu thuật chừng bao nhiêu?”
Hộ sĩ nói cho An An một con số đại khái.
Đối với An An, con số này là số trên trời.
Trong túi của cô chỉ có hơn 5000, so với con số này quả thực là muối bỏ biển!
Cảm giác bất lực xông lên, An An nói: “Tôi biết rồi.”
“Biết rồi thì nhanh lên!” Hộ sĩ có lòng tốt thúc giục.
An An cúi đầu đi lên cầu thang.
Bò đến tầng ba, cô không vào phòng bệnh ngay mà trốn ở cửa thoát hiểm ló đầu ra xem xét hành lang, đợi chừng mười lăm phút không thấy bóng dáng An Quốc Hoành, lúc này An An mới dám đi ra.
Phòng 302, giường số 3.
Một người phụ nữ gầy khô, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, có lẽ đã ngủ rồi.
Chăn đắp trên người, cái bụng rất to.
Có lẽ là quá khó chịu cho nên bà ta chỉ có thể nằm nghiêng một tư thế kỳ dị, đã gầy không ra hình người.
Cái bụng kia thật sự rất to, bên trong có một cái nhọt và một đứa trẻ.
Cũng không biết khi mang thai cô thì như thế nào, có làm bà ta chịu khổ như vậy không.
An An nhìn một lát sau đó im lặng đi ra ngoài.
Cô dựa lưng vào tường, đứng nửa phút, đôi mắt đỏ hoe.
*
An An đứng ngoài cửa bệnh viện một lúc lâu mới lấy điện thoại khởi động máy.
Tin nhắn của Kế Siêu Lập tức nhảy ra: “An An, cô không sao chứ?”
Ngày hôm qua hai người nói chuyện được một nửa thì An An vội vàng kết thúc, anh ta rất lo lắng.
“Thẻ ngân hàng của anh còn bao nhiêu?” An An hỏi anh ta như vậy.
Kế Siêu vội vàng gọi điện thoại cho cô: “An An, cô định làm gì?”
An An nói: “Không phải tôi còn nợ anh 4000 à?” Tên ngốc này không có tiền mà còn ném vào cái động không đáy là cô.
“Giữa chúng ta không cần phải như thế!” Kế Siêu rõ ràng không đồng ý.
Nghĩ đến Đao Ba Nam bám theo như bóng ma, An An vẫn thấy bất an, cô bèn nói: “Coi như anh giữ giúp tôi, chỗ tôi không an toàn, đưa cho mẹ thì không yên tâm.”
“Ừ.” Lần này Kế Siêu đồng ý, lại vò đầu xin lỗi: “Buổi tối tôi không đi được, ban đêm phải có người ở bên ông cụ, ngày mai tôi tìm cô.”
“Ừ.”
Hai người hẹn thời gian, địa điểm xong An An liền cúp máy.
Cô nắm chặt túi, nhìn khắp nơi mới đi về phòng trọ.
*
Bóng đêm đã hoàn toàn buông xuống, những hộp đen xanh đỏ chiếu sáng hai bên đường, quán nướng Đông Châu trên giao lộ dần đông khách, phải bày vài bàn ở bên ngoài.
An An tránh đi những chỗ nhiều người, cô lựa chọn sườn dốc ít người để đi lên.
Cả sườn dốc chỉ nghe thấy bước chân của một mình cô đạp lên trên mặt đất khiến nơi đây càng có vẻ yên tĩnh hơn.
Loại yên tĩnh này làm An An bất an, đồng thời như có quả tạ đè ở ngực, dự cảm không tốt bủa vây.
Cô bước nhanh hơn, quay đầu lại nhìn xung quanh thấy thật sự không có người nào, cô vội vàng chạy về phòng trọ.
Một hơi chạy lên tầng, An An lấy chìa khóa, chìa khóa vừa đưa vào ổ, mới xoay được nửa vòng thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.
An An quay đầu lại ——
Có bóng người lắc lư ở cầu thang, vóc dáng hơi cao, bả vai khá rộng.
An An không mở cửa nữa, mắt cô lập tức cay xè, có cái tên đảo qua đầu lưỡi cô.
An An cắn môi, yên lặng theo dõi.
Giây tiếp theo, dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng, có người chậm rì rì đi lên cầu thang.
Chiếc quần jean không mấy mới mẻ, sau đó là áo khoác, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt.
Cái sẹo trên mắt vẫn rõ ràng như vậy!
An An quá bất ngờ, cô đứng sững người ở đó.
Cô đột nhiên có suy nghĩ, cô trốn đông trốn tây lâu như vậy, chung quy vẫn bị bắt được.
Trên đời này không còn có bất cứ may mắn gì cả.
Đương nhiên, cũng không còn ai sẽ cứu cô.
Người kia, nói cô cút xa một chút.
An An dựa lưng vào cửa, Đao Ba Nam cười với cô: “Con gái An Quốc Hoành? An An?”
Làm như xác nhận, lại làm như hiểu rõ cô như lòng bàn tay.
*
Căn phòng trọ không rộng lớn của An An mở ra, đây là lần đầu tiên có người ngoài đi vào.
Đao Ba Nam bá chiếm chiếc ghế duy nhất trong phòng, gã ta tùy tiện ngồi xuống, An Quốc Hoành canh giữ ở cửa.
An An bị hai người bọn họ chặn ở bên trong, không có bất cứ đường lui nào.
Đao Ba Nam hỏi cô: “Lúc nãy cô chạy cái gì?”
Thì ra vẫn nhìn thấy cô, hoặc là đã thấy được từ lúc cô còn ở bệnh viện, bọn họ vẫn luôn đi theo đến tận đây, vậy mà cô còn ngây thơ cho rằng chính mình an toàn…… Thật là buồn cười.
An An không đáp, chỉ nói: “Tôi không có tiền.”
“Không có tiền vậy cô chạy cái gì?” Đao Ba Nam cười lạnh, ý bảo An An ném túi lại đây.
An An nắm chặt túi xách, không chịu buông tay.
Thấy cô như vậy, An Quốc Hoành trực tiếp giơ tay đoạt lấy: “Cô giấu cái gì?” Gã ta rất không vui, động tác cũng thô lỗ hơn.
“Bố!” An An giằng co với gã, đây là tiên cô chữa bệnh cho mẹ, là tiền cô vất vả lắm mới kiếm được! Cô không thể buông tay!
Thấy An An vẫn không buông ra, cô ôm vào trong ngực, An Quốc Hoành liền không kiên nhẫn.
Lão ta lập tức tiến lên đẩy mạnh cô một cái, An An đập đầu vào trên tường.
Bốp một tiếng, đau đến mức An An choáng đầu muốn nôn.
Ngay trước mặt An An, Đao Ba Nam đổ hết đồ trong túi ra.
Vài món quần áo tắm rửa, còn có nửa bình nước khoáng.
Gã ta ném sang một bên khinh thường nhìn lại, sau đó cầm chiếc áo tắm in hoa kia lên.
Đao Ba Nam cười ẩn ý: “Cũng được đấy, lúc nào mặc cho ông xem thử?”
An An lạnh lùng sầm mặt.
Đao Ba Nam cũng tự thấy không thú vị, gã ta ném váy sang một bên, gã tiếp tục kéo hết khóa kéo trong túi, cướp đoạt phong bì giấu ở tận cùng và vài tờ tiền mặt màu đỏ.
Nắn phong bì hơi phồng lên, gã nói: “Thế này mà còn nói không có tiền?”
Phun một ngụm nước miếng, Đao Ba Nam bắt đầu điểm tiền.
“Một, hai, ba……” Đếm tới cuối cùng, gã nói với An Quốc Hoàng: “Không đến 6000, hôm nay ông tính lão 6000 tiền lãi, hôm khác lại lấy sau.” Quay đầu lại nhìn An An, gã ta nói: “Con gái lão không tệ, để nó làm gà kiếm tiền đi.”
An An chỉ nhìn chằm chằm tiền trong tay gã.
Đao Ba Nam cảm thấy mỹ mãn muốn đi, An Quốc Hoành lại đột nhiên lên tiếng “Anh Kỳ, thử tìm chỗ khác xem, con ranh này không có chỗ nào khác để giấu tiền, biết đâu ở đây vẫn còn.”
“Bố!”
Phảng phất như bị một chậu nước lạnh đổ xuống đâu, An An đỏ mắt cứng người.
Đây là muốn ép cô đi tìm chết sao?
An Quốc Hoành đã tiến lên lục tung căn phòng, An An đỏ mắt giữa chặt lão ta, An Quốc Hoành ném tay cô ra, đồng thời trở tay tát cô một cái! Sức lực rất lớn, lỗ tai An An vang lên ong ong, rất đau.
Môi cô run lẩy bẩy, trơ mắt nhìn bọn họ lục tung quần áo, lục tung giường đệm, sau đó… Cầm cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô đi.
Cô không còn gì cả.
Lại quay về hai bàn tay trắng.
An An nản lòng ngồi xuống giữa căn phòng bị lục tung.
Cô ôm lấy đầu, gục xuống.
Bên cạnh là một chén mì chua cay.
An An mở túi nilon ra, mì bên trong đã nở to mềm nhũn.
Cô dùng chiếc đũa gắp mì lên, yên lặng ăn một miếng, bả vai run rẩy, rốt cuộc An An không nhịn được, cô bật khóc.
Những giọt nước mắt kia rơi vào bát mì, rơi xuống mặt đất, An An xoa đôi mắt, nhưng lần này có xoa thế nào cũng không khăn được.
*
Cất phong bì phình phình kia vào túi, Đao Ba Nam lấy điện thoại ra.
Điện thoại vang lên thật lâu mới có người nghe máy.
“Anh Kỳ.”
Người kia nũng nịu gọi, tiếng giày cao gót gõ xuống sàn lộp bộp, như là đang đi từ nơi náo nhiệt đến nơi yên tĩnh hơn.
Đao Ba Nam cười ha hả nói: “Lần này may mà có cô.” Lại tò mò hỏi thăm: “Sao cô biết con gái An Quốc Hoành, còn biết hôm nay cô ta quay về?”
“Hỏi nhiều như vậy làm cái gì……” Cô ta hờn dỗi một câu, còn đang định nói gì thì nghe được tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Khóe mắt nhìn thấy người đi đến, cô ta lập tức cố ý nói: “Vậy không còn gì nữa, cúp nhé.”
Tô Đình tắt máy, đúng lúc Lục Ngang vừa đi đến gần.
Lục Ngang lạnh lùng nhìn cô ta, cũng nhìn xuống chiếc điện thoại trong tay cô ta.
Đáy mắt anh rất lạnh nhạt, nhìn như có được lực lượng xuyên thấu, lòng bàn tay Tô Đình lập tức đổ mồ hôi.
Cô ta cười, chủ động làm hòa: “Anh Ngang, chú Ngũ chờ anh đã lâu.”
Lục Ngang không tiếp lời mà đi thẳng vào trong phòng.
Lúc này, La Vận Hoa đã ngồi ở trong đó.
Thấy chỉ có một mình Lục Ngang đi vào, ông ta không khỏi mất mát oán trách: “Tiểu Lục, cậu thế này giấu làm của riêng, sao không đưa người đẹp tối qua đi cùng?”
Lục Ngang thưởng thức bật lửa trong.
Anh gõ từng cái xuống bàn, lạnh nhạt nói: “Cáu kỉnh, đi trước.”
“Đanh đá vậy? Có phải cậu không trị được không?” La Vận Hoa cười ha ha: “Nếu là trị không được, tôi có thể trị giúp cậu hai ngày.” Khắp đầu óc ông ta đều là dáng vẻ xinh đẹp kia của An An.
Thấy Lục Ngang mím môi, ánh mắt lạnh lùng, La Vận Hoa ha hả cười gượng hai tiếng, còn ngứa ngáy hỏi thăm nói: “Vậy chắc vẫn có thể nói cho tôi biết tên cô nàng chứ?”
Lục Ngang lấy thuốc lá châm lửa, anh nói: “Ti Ti, cô ấy tên là Ti Ti.”
Tô Đình sửng sốt, cô ta liếc nhìn Lục Ngang.
Đúng lúc Lục Ngang thở một hơi khói, cách sương khói lượn lờ, anh thản nhiên liếc lại đây.
Anh ngồi tựa lưng vào ghế, sắc mặt lạnh nhạt, đôi mắt đen nhánh không rõ ý vị.
Tô Đình hơi há miệng, hoàn toàn không dám sửa lại lời nói dối của Lục Ngang.
Nghĩ đến cuộc gọi của anh Kỳ lúc trước, cô ta không khỏi chột dạ.
Nếu bị Lục Ngang biết sau khi An An đi khỏi, cô ta liền gọi điện thoại báo cho Đao Ba Nam, e rằng cô ta phải ăn quả đắng.
*
An An ở trên giường nằm hai ngày.
Cô không muốn đi đâu cả, cũng không cảm thấy đói, cô chỉ thấy mệt mỏi, mệt đến mức hoàn toàn không muốn nhúc nhích.
Phòng bên cạnh buôn bán da thịt, hai ngày này ư ư hự hự suốt ngày đêm không ngừng, thỉnh thoảng người phụ nữ đang đá kia còn mắng: “Muốn chết, hết giờ rồi còn ch1ch!” An An nằm cách một bức tường, hai tay ôm đầu gối, để mặc bên ngoài tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối.
Đột nhiên cô cũng muốn chết.
Ở tình huống như vậy, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Cốc cốc cốc.
Rất dồn dập.
An An đảo mắt nhìn chằm chằm cánh cửa, cô không nhúc nhích.
“An An, là tôi.”
Bên ngoài truyền đến tiếng nói nôn nóng của Kế Siêu.
An An lồm cồm bò dậy đi ra mở cửa.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô và tình trạng thê thảm của căn phòng, Kế Siêu hoảng sợ, ngốc nghếch mắng: “Bọn khốn đó! Làm thành như vậy!” Anh ta nhặt đống quần áo tán loạn lên.
An An ngồi trên mép giường ôm đầu không nhúc nhích.
Nhiều ngày nay cô vẫn ngồi ở tư thế này, tự chôn chính mình, không quan tâm bất cứ việc gì.
An An nói: “Kế Siêu, tôi không có tiền, một đồng cũng không.”
Cánh tay đang nhặt quần áo hơi dừng lại, Kế Siêu nói: “An An, tôi có có tiền.”
“Tôi đã nợ tiền anh rồi.” An An đau đầu như muốn nứt ra.
Lúc này Kế Siêu lại không ngốc, vội nói: “An An, hay là chúng ta… Chúng ta kết hôn, như vậy là người nhà thì không cần lo nợ hay không nợ.” Có lẽ là sợ An An không tin, anh ta móc sổ hộ khẩu