Editor: Qing Yun
Lục Ngang đang xem một quyển album ảnh, anh lật qua từng tờ, từng tờ một.
Đa số ảnh chụp đều là của La Hồng Thiến và La Khôn, ảnh chụp từ khi còn rất nhỏ cho đến bây giờ.
Khi còn nhỏ, hai anh em lôi thôi lếch thếch, bức ảnh gia đình duy nhất được chụp trong tiệm ảnh thời xưa.
Hai đứa trẻ đứng trước cây mai làm bằng nhựa, nét mặt ngây thơ rụt rè.
Hơi lớn hơn một ít là đến tuổi mặc đồng phục, chỉ có vài tấm không nhiều lắm, bối cảnh phần lớn là bầu trời xám xịt của phương bắc hoặc là cây bạch dương thẳng tắp che kín trời.
Lật thêm vài tờ nữa, Lục Ngang chợt dừng tay lại.
Nơi ấy chỉ có một tấm ảnh chụp, còn là một tấm ảnh chụp chung.
Bức ảnh hiện rõ dấu vết năm tháng, dưới góc phải là năm chụp ảnh, từ ấy đến nay đã có mười mấy năm.
Trong ảnh có anh, La Khôn và một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Cô gái thả tóc ở sau lưng, mái tóc dài đen nhánh như tơ lụa, cô ấy mặc chiếc áo len vàng nhạt, bên dưới là chân váy dài.
Cô ấy đang mỉm cười với Lục Ngang, Lục Ngang cũng nhìn cô ấy.
Anh chớp mắt nhìn sang bên, bên cạnh là La Khôn thời trẻ.
Anh ta chống gậy, hiếm được một lần tươi cười tràn đầy khí phách hăng hái.
Ngày chụp bức ảnh này, La Khôn đã nói, anh Ngang, bố em phải về quê buôn bán.
Về việc buôn bán gì thì La Khôn không nói, đến khi Lục Ngang biết thì đã muộn rồi.
Có tiếng bước chân vang lên ở phía sau, Lục Ngang hờ hững khép album lại.
“Anh Ngang.” La Hồng Thiến gọi anh.
Lục Ngang quay đầu nhìn.
La Hồng Thiến chỉ vào album, đồng thời giải thích: “Em mới tìm được, vẫn luôn muốn đưa cho anh.”
Lục Ngang cười, anh hơi bất đắc dĩ nói: “Xem xong lại cảm thấy mình già rồi.”
“Làm gì có chuyện đó!” La Hồng Thiến lập tức phủ nhận, cô ta thành kính chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt.
Nếu nói Lục Ngang của trước kia bộc lộ mũi nhọn, tâm tính kiêu ngạo, tràn lực lượng của tuổi trẻ, anh có thể phấn đấu quên mình vì bọn họ thì bây giờ anh đã hoàn toàn thu lại, cũng càng trở nên yên tĩnh hơn.
Trên người anh có sự lắng đọng của tuổi này, điều ấy càng khiến người khác si mê hơn.
La Hồng Thiến nghĩ đến gì đó, cô ta khách khí nói: “Anh Ngang, anh có muốn lấy tấm ảnh có chị Tiểu Tĩnh không?”
“Không cần.”
Lục Ngang rất dứt khoát, anh đặt quyển album lên bàn sau đó đi xuống dưới nhà.
La Hồng Thiến nắm ngón tay, lúc này mới không tình nguyện nói: “Ti Ti vừa đến, đang ở dưới tầng một ấy.” Vừa nói cô ta vừa liếc trộm Lục Ngang.
Bước chân của Lục Ngang hơi dừng lại, anh chỉ à một tiếng ra chiều đã biết mà không nói gì khác.
Lục Ngang im lặng đi dọc theo hành lang, đi qua hai bức tường trắng, tầm nhìn dần trở nên trống trải hơn.
Chỉ cần thoáng nhìn xuống là có thể nhìn thấy An An đang ngồi trên sô pha trong phòng khách.
Cô ngồi nghiêng người ở giữa sô pha, vai lưng thẳng tắp, tóc vẫn quấn thành hình nụ hoa để lộ chiếc cổ trắng nõn, có vài sợi tóc rơi rụng trên cổ, tất cả đều hồn nhiên thiên thành.
Cô đang ăn quýt, quả quýt to tròn mọng nước, mỗi lần cô nhấm nuốt, hương quýt lại thoang thoảng phiêu tán ở không trung, là hương vị chua chua ngọt ngọt.
Lục Ngang đang định dời mắt thì An An trùng hợp quay đầu nhìn vì cô nghe thấy tiếng bước chân.
Đây là lần đầu hai người chạm mặt sau khi cãi nhau ở trung tâm thương mại.
Tầm mắt đụng vào nhau, An An lạnh nhạt nhìn sang hướng khác, ném múi quýt vào miệng, cô cắn một miếng, nước quýt lập tức thấm đầy khoang miệng, chua quá! An An mím môi, lưng không khỏi lại thẳng hơn đôi chút.
Thua người không thua trận, điều này luôn luôn là chân lý.
Lục Ngang nhìn cô, lại nhìn đôi môi hồng diễm của cô, vẻ mặt anh trở nên nhu hòa hơn trước.
La Hồng Thiến đi qua Lục Ngang đến trước mặt An An: “Xin lỗi nhé Ti Ti, để cô phải chờ lâu rồi.”
“Cũng không chờ bao lâu…” An An tự nhiên hào phóng đứng dậy, cô tiện tay ném vỏ quýt vào thùng rác sau đó chậm rãi lau tay.
Sau khi vứt khăn giấy đi, cô mới chính thức nhìn sang Lục Ngang.
Bình tĩnh nhìn vào mắt anh, An An gọi một tiếng ‘anh Ngang’, cô cong môi như cười như không nói với anh: “Xin lỗi nhé, tôi đến thật không khéo, quấy rầy chuyện tốt của hai người rồi.”
Mỗi một câu đều kẹp dao giấu kiếm!
Thế nhưng La Hồng Thiến lại không nghe ra điều khác lạ trong đó, cô ta đỏ mặt phủ nhận: “Nào có…”
“Chỗ nào không có?” An An tiếp lời: “Hôm nay cô ăn sinh nhật, vừa lúc xác nhận quan hệ luôn đi, chuyện tốt thành đôi, đúng không anh Ngang?” Cô nói năng hùng hồn, nói xong còn cười với Lục Ngang.
Ý cười chói lọi kia còn khủng bố hơn lưỡi dao.
Bị nói trúng tâm sự, đặc biệt là ở trước mặt Lục Ngang làm La Hồng Thiến như bị nướng chín.
Trong lòng cô ta rối loạn, chỉ hàm hồ nói: “Vẫn còn không phải…”
“Còn không phải?” An An liếc nhìn Lục Ngang, cô vẫn như cười như không: “Vậy không lâu nữa chính là ‘phải’ rồi?”
Cô nắm bắt trọng điểm chính xác vô cùng.
Luận nói chuyện thật đúng không có mấy người có thể nói thắng An An, cô miệng lưỡi sắc bén, hùng hổ dọa người, vừa há mồm là không biết có thể nói ra những lời gì!
Anh chưa nói câu nào nhưng đã bị cô vẽ đường cho chạy sẵn rồi.
Lục Ngang nhìn An An, An An đón nhận tầm mắt của anh, cố ý hỏi: “Rốt cuộc có phải không, anh Ngang?”
Giọng nói của cô rất ngọt, rõ ràng là suối nước róc rách trong sơn động, là chút mật trân quý nhất trong tổ ong nhưng cố tình lại mang theo gai nhọn đâm người.
Thấy Lục Ngang không đáp, An An nghiêng đầu cố ý hỏi anh: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Đôi mắt cô trong veo sáng ngời, đôi môi đỏ lúc đóng lúc mở, kiều diễm như nụ hoa non mềm, nhưng cũng rất tài, từng bước chèn ép anh, làm anh á khẩu không trả lời được… Thật sự muốn gọi cô lại véo một cái!
Lục Ngang mím môi không nói một lời.
“Có phải không cái gì, đang nhiễu khẩu lệnh à?”
La Khôn đúng lúc xuất hiện, anh ta chống gậy cười ha ha khập khiễng đi đến đứng bên cạnh An An.
An An liền quay sang cười với anh ta: “Anh La, chúng tôi đang nói chuyện của anh Ngang và Hồng Thiến, anh có tình em có ý…”
“Ha?” Nhìn La Khôn có vẻ cũng hứng thú, anh ta thuận nước đẩy thuyền nói với Lục Ngang: “Anh Ngang, anh suy xét Thiến Thiến à?”
“Anh!”
La Hồng Thiến dậm chân.
Dưới những lời lẽ tác hợp, dưới tâm tư hoặc thử hoặc rối rắm của mọi người, Lục Ngang cười nhẹ hỏi La Hồng Thiến: “Có thể cho anh tấm ảnh chụp chung kia không?”
“Ảnh chụp chung gì?” La Khôn tò mò hỏi.
Lục Ngang liền nói: