Editor: Qing Yun
Đôi mắt An An cay cay, cô cúi người hôn lên môi Lục Ngang.
Lục Ngang vẫn cầm điếu thuốc trong tay, cơn gió thổi đến đánh tan cột khói trắng.
Làn khói mỏng manh bao phủ cả hai người.
Một cái hôn rất nhẹ, chỉ khẽ chạm một chút là tách ra ngay.
An An không biết hôn, cô chỉ biết… Chạm vào một chút như vậy.
Là sự thẹn thùng trúc trắc của thiếu nữ.
Mặt An An hơi nóng lên, cô cũng mất tự nhiên đưa mắt sang bên, nhưng cuối cùng vẫn rơi xuống người Lục Ngang.
Anh ngồi trên bậc thang dưới ánh đèn vàng cam ấm áp, sống lưng hơi cong, chân dài vai rộng.
Tóc của Lục Ngang rất ngắn, là kiểu tóc húi cua ngọn tóc dựng đứng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, là diện mạo khiến người khác an tâm, cũng khiến người khác si mê.
An An cảm thấy, mình thật sự hết thuốc cứu chữa rồi.
Rõ ràng cô ghét anh như vậy, rõ ràng cô thề không gặp lại ai nữa, nhưng cuối cùng… Vẫn không bỏ anh được.
Chỉ cần nghe thấy anh bị thương, chỉ cần nghĩ đến lời nói lạnh lùng châm chọc anh, chất vấn anh, còn nói cái gì mà ‘anh đi ra ngoài cùng anh La, sao chỉ mình anh La xảy ra chuyện, anh làm ăn kiểu gì vậy hả’, An An lại không nhịn được chạy đến gặp anh, giặt quần áo cho anh, nấu nước cho anh, làm những chuyện như vậy cũng liền thôi, nhưng bây giờ cô còn không cần mặt mũi đi hôn anh nữa.
Nhớ đến cái chạm môi ngắn ngủi vừa rồi, nhớ đến hình dáng đôi môi và độ ấm của Lục Ngang, lỗ tai của An An bắt đầu nóng lên, trái tim cũng bắt đầu hoảng hốt loạn nhịp.
An An không sợ trời không sợ đất, nhưng hình như cô sợ đứng trước mặt người đàn ông này, sợ anh lạnh nhạt từ chối, càng sợ anh im lặng không nói.
Nhưng cố tình Lục Ngang lại cứ như vậy.
Anh chỉ nhìn cô chăm chú mà không nói lời nào, đôi mắt thâm sâu không rõ ý vị.
Cả căn nhà chìm vào im lặng, chỉ có tiếng tivi loáng thoáng và tiếng ấm nước tê tê.
An An chớp mắt, môi đỏ khẽ mở, như là cầu xin, cũng giống như chờ đợi, cô hạ quyết tâm nói: “Lục Ngang, để tôi đi theo anh đi.”
Cô đứng ở nơi ánh sáng ảm đạm, mái tóc được búi gọn gàng đã tản ra quanh vai.
Cô cúi đầu nhìn anh, ngọn tóc liền rơi xuống phất qua sườn mặt.
Có lẽ An An cảm thấy tóc hơi vướng cho nên cô giơ tay gạt những sợi tóc phiền lòng đó ra sau tai, khuôn mặt của cô lập tức lộ ra hoàn toàn.
Rất xinh đẹp, đôi mắt sáng rực, chóp mũi nhỏ xinh, đôi môi hồng diễm.
Cô luôn miệng lưỡi sắc bén nhưng đôi môi kia lại mềm mại không ngờ, mềm đến mức không thể tưởng tượng nổi, mềm mại như kẹo ngọt ngon miệng, giống như ngọt lành trên thế gian khiến người lưu luyến, như tuyệt sắc trân quý nhất thế gian, cũng là ngọt ngào thấm vào cốt tủy.
Sự ngọt lành ấy còn khiến người ngất ngây hơn đụng chạm nơi khóe môi, càng làm trái tim bị bóp chặt, cũng càng làm anh… Khó chịu hơn.
Mùi thuốc súng vẫn còn vấn vương trên người Lục Ngang, loại đau đớn xỏ xuyên qua cơ thể vẫn đang xé rách anh, không ngừng nhắc nhở anh dù bị thương nặng như vậy nhưng lấy thân phận của anh bây giờ, đến cả tư cách đi bệnh viện cũng không có.
Tất cả chỉ có thể xử lý đơn giản, tất cả mọi thứ anh có đều bị hắc ám vùi lấp.
Anh đang ném cả tính mạng vào.
Anh đang đi trên con đường nguy hiểm cùng cực, chỉ cần một chút sơ sẩy nhỏ cũng đủ cho anh thịt nát xương tan.
Nhưng anh lại không thể nói một điều gì cả.
Bây giờ loại đau đớn này vẫn đang len lỏi trong đáy lòng anh… Lục Ngang rũ mắt, bóp tắt điếu thuốc.
Anh tìm hộp thuốc trong túi, bỗng nhận ra hộp thuốc này đã trống không.
Anh khép nắp lại, nhẹ nắm hộp thuốc.
Lục Ngang ngẩng đầu gọi cô.
“An An.”
Hai chữ này chảy xuôi ra khỏi đầu lưỡi anh, câu chữ rõ ràng, có vài phần trịnh trọng, cũng có cảm xúc khác lạ không nói rõ.
Bởi vì chờ mãi không nhận được đáp lại, lúc này sắc mặt An An đã trở nên nặng nề hơn.
Lục Ngang nhìn cô chăm chú, anh đột nhiên hỏi: “Cô có gì muốn làm không?”
Rất ít người hỏi cô như vậy, ngay cả Kế Siêu lớn lên cùng cô cũng không hỏi… An An sửng sốt chớp mắt, cô đáp lại anh theo bản năng: “Kiếm tiền.”
“Để trả nợ cho bố cô, trả tiền thuốc men cho mẹ cô?” Lục Ngang dò hỏi.
An An cười lạnh: “Hoàn toàn không.” Cô lắc đầu sửa đúng anh.
“Vậy cô kiếm tiền làm gì?” Ánh mắt của Lục Ngang vẫn thâm thúy, vẫn âm trầm như vậy.
An An liền nói cho anh: “Tôi muốn đi ra, tôi muốn rời khỏi nơi này.”
“Đi đâu?”
“Đi Bắc Kinh!” An An nói thẳng không chút do dự: “Tôi muốn làm minh tinh.”
Đây là ước mơ từ nhỏ của An An, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy những minh tinh ngăn nắp lượng lệ trên tivi, trong lòng cô đã nuôi giấc mơ ấy.
Cô không nhắc đến với bất cứ kẻ nào, cô sợ An Quốc Hoành chê cười, cô sợ bị Đoạn Tú Phương dạy dỗ, vậy mà bây giờ cô lại nói cho Lục Ngang, An An hơi xấu hổ.
Bỗng nhiên cô chợt phản ứng lại, bỏ qua nỗi xấu hổ, An An nhìn thẳng Lục Ngang, cô hỏi anh với nỗi đề phòng cùng hoài nghi: “Anh hỏi cái này làm gì?”
“Tôi có thể sắp xếp cho cô đi Bắc Kinh.” Lục Ngang cũng không nói đùa.
Nhìn Lục Ngang, sắc mặt An An bỗng nhiên tối lại: “Lục Ngang, anh hỏi nhiều như vậy có phải vì muốn tìm cớ tống cổ tôi đi không?”
“Có phải anh không muốn tôi đi theo anh không?” An An càng hỏi càng lạnh lùng hơn.
“Nói đi, có phải không?” An An hỏi anh, cô cần nhận được câu trả lời của anh.
Những câu chữ lạnh lùng ấy bay vào tai, Lục Ngang nói: “Đúng vậy.”
Nói xong, anh cúi đầu mở hộp thuốc đang nắm trong tay ra.
Bấy giờ anh mới nhớ hộp thuốc đã bị anh hút hết rồi, lúc trước anh đã kiểm tra một lần.
Lục Ngang lại nắm hộp thuốc vào tay.
“Bởi vì các anh đang làm chuyện xấu?” An An đã đoán được phần nào.
Khi nhìn thấy phòng khám nha