Editor: Qing Yun
An An bỗng nhiên đỏ mặt.
Cô hỏi anh, anh có đến hay không?
Lục Ngang dùng hành động này để trả lời cô.
Anh quyết định tiến vào tình yêu triền miên nguy hiểm này, anh quyết tâm đến hoàn thành ước định sống chết này.
Lấy mạng anh làm tiền đặt cược.
Anh tồn tại, bọn họ vĩnh viễn không chia lìa, anh chết, cô sẽ quên anh.
Hoàn toàn quên anh!
Để chẳng sợ có một ngày anh rời đi cũng không phải mang theo gánh nặng.
An An bỗng nhiên muốn khóc.
Cô tham lam nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt.
Lục Ngang đứng thẳng khiến căn phòng nhìn càng nhỏ hẹp hơn, không khí cũng trở nên nóng nực.
Loại khí nóng này đến từ cơ thể cứng rắn kiên cố của người đàn ông này.
Từng khối cơ bắp trải dài từ bụng anh đi xuống, đi qua hai sườn xương chậu, cùng nhau kéo dài đến dưới quần jean… Chỗ đó thần bí lại ngạo mạn, là thứ kiêu ngạo nhất của một người đàn ông, là vũ khí sắc bén của anh, là thứ anh mang đi thảo phạt.
Nhớ tới những lời nói của cô gái phòng bên, to dài gì đó, đủ cứng gì đó, An An lại không dám nhìn thẳng Lục Ngang.
Lục Ngang cầm khăn lông xoa tóc, anh không nói lời nào, nhưng tất cả mọi thứ ở đây như bị anh điều khiển, kể cả An An.
Dưới bầu không khí yên lặng như vậy, trái tim An An đập rất nhanh.
Cô như là một con cá nằm trên thới, rõ ràng là cô nói ra, nhưng khi sắp lâm trận cô lại trở thành đồ ăn của người khác.
Ánh mắt đảo loạn, cuối cùng vẫn nhìn về phía Lục Ngang.
Tùy tay gác khăn lông lên ghế, Lục Ngang đi thẳng tới.
Ánh nắng chiều ở phía sau lưng anh chiếu ra một con đường, là con đường đầy ánh sáng.
Dáng hình anh càng thêm cao lớn, càng thêm cứng cỏi hơn, anh vẫn giống như một thiên thần.
“Lục Ngang.” An An ngửa đầu ngây ngốc gọi anh.
Túm cằm cô nâng lên, Lục Ngang cúi đầu hôn xuống.
Mùi thuốc lá và bạc hà mát lạnh trong miệng anh độ đến răng cô, độ đến đầu lưỡi của cô, tất cả đều là hơi thở hung hãn của anh.
Người An An mềm nhũn, anh giơ tay đỡ eo cô, lòng bàn tay của anh ấm nóng thô ráp, người An An run lên từng hồi.
Hoặc là, từ khi rơi vào lòng anh, An An đã bắt đầu run rẩy.
Cơ thể anh nóng như vậy, cứng rắn như vậy, anh ôm cô, nhiệt độ cùng độ cứng kia kề sát vào cô, chui vào đáy lòng cô từ mỗi một lỗ chân lông, mỗi một tấc da thịt, An An muốn khóc.
“Lục Ngang.”
Đáy mắt cô ướt át, cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
Cái tên này cô gọi thế nào cũng không thấy đủ.
Lục Ngang cúi người hôn lên mắt cô.
Môi anh vừa phất qua, An An liền muốn khóc.
Cô ôm cổ Lục Ngang, nhón chân hôn anh thật sâu.
Rốt cuộc hôn môi ngọt đến mức nào, đẹp đẽ đến mức nào, An An nói không rõ, dù sao cô thích hôn Lục Ngang, cô càng thích Lục Ngang hôn cô.
Cô thích bị anh hôn đến mức không thở nổi, cô thích bị anh hôn triền miên mềm mại, cô thích muốn chết, thích đến tận xương tủy, không cứu, cả đời này cũng không thể cứu được!
Môi lưỡi quấn quýt, tất cả đều là anh.
Đây là khát vọng của cô, cũng là dục vọng của anh.
An An đứng không vững, chân cô nhũn ra, cơ thể cũng nhũn ra, cô treo cả người lên người Lục Ngang, mềm mại như không có xương.
Lục Ngang hơi dùng lực ôm cô lên.
An An túm lưng anh, cái trán chống lên vai anh, hai cái đùi không thầy dạy cũng hiểu, chủ động kẹp lấy eo của anh.
Eo của anh nhỏ mà dẻo dai, An An kẹp anh như vậy khiến váy da bị kéo lên cao.
Cảnh xuân dưới váy như ẩn như hiện.
Đó là nơi chỉ từng bị anh “dạy dỗ,” bây giờ cũng chỉ để lại cho anh.
Cô dâng hiến tất cả những gì mình có cho anh, hiến cho người đàn ông cô yêu đến tận xương tủy.
Lục Ngang nâng cô lên từ phía sau, anh hôn cổ cô, cả hai từ từ đi đến mép giường.
Đầu ngón tay đụng phải xương cụt của An An, xúc cảm dưới tay làm anh nhíu mày.
“Không mặc?” Anh đột nhiên hỏi.
Bị phát hiện… An An đỏ mặt, chậm rãi ngẩng đầu “ừm” một tiếng.
Cô không mặc quần lót, ngay từ đầu đã không mặc.
“Em bậy bạ quá!” Mặt Lục Ngang đen lại, anh quát cô.
An An mím môi muốn cãi lại anh vài câu, nhưng giây tiếp theo cô chợt không nói được gì cả! An An run lẩy bẩy, cô ôm chặt Lục Ngang hơn.
Bàn tay của người đàn ông này dán vào xương cụt của cô rồi đi xuống.
Lòng bàn tay của anh rất to, còn rất nóng.
An An không nhịn được run rẩy, tay anh đi qua xương cụt cũng không dừng lại, đi qua kẽ mông mềm mại của cô cũng không dừng lại, anh đi thẳng đến nơi ngượng ngùng đóng chặt kia của cô.
Lúc trước anh “dạy dỗ” cô đều cách một tầng, có khi là áo tắm, có khi là quần lót, nhưng bây giờ anh đụng thẳng vào nơi non mềm nhất của cô… An An vẫn run rẩy.
Cô muốn khép chân lại nhưng bị Lục Ngang ôm như vậy khiến cô bày ra một tư thế rất thẹn thùng, cô hoàn toàn mở ra mới anh, không thể động đậy được.
Tay anh ngừng ở chỗ đó, nhẹ nhàng xoa ấn nụ hoa mềm bên trên.
Anh từng “dạy dỗ” cô hai lần, biết nơi mẫn cảm của cô.
“Ưm…” An An rên lên, mặt đỏ như máu, cảm giác sảng khoái từ phía dưới truyền lên, cô nói: “Lục Ngang, em chưa từng làm bao giờ.” Cô muốn xin anh hạ thủ lưu tình.
“Vậy mà còn làm bậy?” Lục Ngang vẫn lạnh mặt như cũ, tay anh bỗng tăng thêm sức lực.
Xương sống như có tia điện xẹt qua, An An vô thức banh thẳng sống lưng khiến cổ của cô cũng cứng đờ.
Giây lát sau, khi đã quen với lực xoa nắn của anh, An An nhẹ nhàng nói: “Bởi vì em muốn làm với anh.”
“Lục Ngang, em muốn làm với anh.” An An hoàn toàn không biết xấu hổ.
Đầu mày cuối mắt cô đều là phấn hồng, giống như đào hoa mê người, vừa kiều vừa mị.
Lục Ngang không nói nữa, anh mím môi chậm rãi đẩy ngón giữa đi vào.
Hoàn toàn không có do dự!
An An lập tức cong người! Cô khó chịu nâng người lên nhưng cô đang bị Lục Ngang ôm, có nâng người lên cũng không thể trốn được, làm cô không thể không rơi xuống, cuối cùng vẫn dừng ở ngón tay kia của anh.
Gian nan ra ra vào vào… An An đau đến mức thở nhẹ: “Lục Ngang, anh thả em xuống.”
Lục Ngang thả An An xuống, đặt ở trên chiếc giường lò xo kia.
Giường lò xo rất mềm, An An lập tức lún sâu xuống, Lục Ngang cũng cúi người bao phủ lên.
Hai chân cô