Đèn trong phòng còn chưa bật, căn nhà ở ngõ Hà Tây cũ kỹ, ngay cả khi đã bật đèn trong phòng khách lên cũng có vẻ xám xịt. Giang Đồ nghiêng người, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, không biết có phải Lâm Giai Ngữ ảo giác hay không, cô cảm thấy được cậu cứng đờ trong chốc lát.
Giây tiếp theo, lại khôi phục thành thiếu niên lãnh đạm ẩn mình kia.
Dường như đó chỉ là ảo ảnh của cô vậy.
Khi còn học cấp hai, Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ cùng một lớp, lại ở cùng một nơi, đi cùng một con đường, đi học và tan học nhiều lúc đều cùng nhau.
Tính cách Giang Đồ lạnh nhạt quái gở, những nữ sinh khác hiếm khi gần gũi với cậu.
Lâm Giai Ngữ xem như là một nữ sinh duy nhất thân thiết với cậu, đến năm lớp 8, có rất nhiều tin đồn nói cô là bạn gái của cậu, thời điểm mười lăm mười sáu tuổi, cô vẫn chưa hiểu rõ cái gì gọi là yêu thích, nhưng cô và Giang Đồ cùng nhau lớn lên, quan hệ giữa hai người thân thiết hơn người thường rất nhiều, vài chuyện cô sẽ dựa vào cậu.
Cô suy nghĩ một hồi, nếu như mối quan hệ với Giang Đồ tiến thêm một bước nữa, cô cảm thấy tâm tình của mình rất vui vẻ, cô thích Giang Đồ. Nhưng loại thích này còn chưa kịp phát triển sâu đậm, đã bị Giang Đồ cùng mẹ cô liên thủ dập tắt.
Mẹ cô nói: “Hai nhà chúng ta đều ở trong con ngõ Hà Tây nghèo túng này, dù sao cũng không có gì trái lại về sau nhất định sẽ phá dỡ và dọn đi nơi khác, nhà chúng ta có thể trải qua ngày tháng tốt đẹp hơn. Giang Đồ là đứa bé ngoan, nhưng bố nó lại không tốt còn ham mê cờ bạc, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện…Mẹ và bố cũng không mong đợi con có thể gả cho một người đàn ông nhiều tiền nào đó, nhưng không thể là Giang Đồ được, gia đinh nó quá tệ, nếu thật sự gả đi nhất định sẽ chịu khổ.”
Lâm Giai Ngữ đỏ mặt nói: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy…. Con mới có bao nhiêu tuổi!”
Mẹ Lâm nói: “Cứ cho là mẹ đang nhắc nhở con, tuyệt đối không nên yêu sớm, càng không thể cùng với Giang Đồ ở bên nhau.”
Lúc đó hai người đều đang ở phòng khách, cửa không khóa, mẹ Lâm kích động nên giọng nói có hơi lớn, đúng lúc Giang Đồ đi ra khỏi cửa, nghe được, cậu đi tới nhà cô, sắc mặt rất bình tĩnh: “Dì Lâm, cháu không thích Lâm Giai Ngữ, đời này cũng sẽ không xảy ra chuyện làm dì lo lắng, dì yên tâm ạ.”
Cậu như thế thẳng thắn nói cậu không thích cô, cậu biết yêu thích là cảm giác gì sao? Lâm Giai Ngữ tức giận suy nghĩ.
Bị từ chối trực tiếp là một điều đáng xấu hổ, cô vô cùng khó chịu, rất tức giận với mẹ cô, càng giận Giang Đồ hơn.
Hơn nửa học kỳ cô không thèm để ý tới cậu, đi học hay tan học đều cố tình tránh mặt cậu.
Mãi đến tận nghỉ hè lớp 9, nhà Giang Đồ xảy ra nhiều chuyện bất ngờ, cô mới phát hiện bản thân đã làm sai rồi, cô và Giang Đồ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mười mấy năm tình cảm, coi như không có tình yêu gì, nhưng cũng có tình nghĩa rất thân thiết.
Thành tích của cô không tệ lắm, chỉ cần chăm chỉ học tập, sau này nhất định có thể vào một trường đại học thật tốt.
Khi cô nhìn thấy Trần Nghị cùng đám lưu manh kia đánh nhau, cô không thể nào tưởng tưởng được nếu có một ngày Giang Đồ và cô như người dưng nước lã, lúc ấy cô sẽ như thế nào? Có khi lúc ấy cô sẽ rất khó chịu, cô có thể không thích Giang Đồ, cũng có thể không ở bên cạnh cậu.
Thế nhưng, cô không thể nhìn cậu trải qua khoảng thời gian tồi tệ được.
Sau ngày nhà họ Giang xảy ra chuyện, Lâm Giai Ngữ chạy đi tìm Giang Đồ làm hòa, hai người đứng ở vách tường gạch đỏ trước ngõ Hà Tây, cô nói: “Giang Đồ, tớ không thích cậu, tớ cũng không yêu sớm. Tớ muốn thi vào trường đại học thật tốt, sau đó ở tìm bạn trai trong đại học, người đó nhất định tính cách đáng yêu và thú vị hơn cậu.”
Giang Đồ dựa vào tường, nở nụ cười: “Có giác ngộ này rất tốt đấy.”
Lâm Giai Ngữ hừ một tiếng, một lát sau, cô lại không được nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn cậu? Rốt cuộc cậu thích kiểu nữ sinh như nào?
Cậu trầm mặc một hồi, nói: “Không biết.”
Khi ấy Lâm Giai Ngữ cũng không biết, tối hôm xảy ra chuyện Giang Đồ đã gặp được Chúc Tinh Dao, cô quay đầu lại nhin cậu, Giang Đồ lạnh nhạt lại lầm lì, rất khó tưởng tượng được người con gái cậu thích sẽ kiểu gì.
Cô cho rằng có lẽ Giang Đồ rất khó thích một ai đó.
Cô nhỏ giọng thầm thì: “Chắc là cậu cần một tiên nữ rồi, mới có thể khiến cậu yêu thích.”
Lúc đó vô tình nói một câu chuyện cười.
Dường như…
Một lời thành sấm.
Chúc Tinh Dao không phải là nữ thần sao? Cùng một cấp bậc với tiên nữ, giống như các vì sao trên trời.
Mặc dù Giang Đồ và Chúc Tinh Dao học cùng lớp, bàn trước bàn sau, Lâm Giai Ngữ khi đó cũng chưa từng đem hai người bọn họ kết nối lại với nhau, bởi vì hai người ngoài ngoại hình ra thì cái khác đều chênh lệch đều quá lớn, quả thực một cái trên bầu trời một cái dưới mặt đất.
Kiểu người như bọn họ sống từ nhỏ ở trong ngõ Hà Tây này, cuộc sống quá mức thực tế, Giang Đồ là một người bình tĩnh biết kiềm chế như vậy, không có khả năng thích Chúc Tinh Dao.
Mãi cho đến khi tấm ảnh được gửi kia lặp đi lặp lại trong đầu cô, cô mới phát giác có cái gì đó không đúng.
Có lẽ Giang Đồ thật sự thích vì sao trên bầu trời rồi.
Lâm Giai Ngữ ngẩng đầu nhìn Giang Đồ, cô nghĩ, cho dù cậu thật sự yêu thích, cậu nhất định sẽ không chịu thừa nhận, cô hỏi cũng như không.
Thế nhưng, cô vẫn không nhịn được mà hỏi cậu.
Ngay lúc cô cho rằng Giang Đồ sẽ không phản ứng trả lời cô, Giang Đồ cụp mắt xuống, không hề hoảng loạn một chút nào khi bị người khác nhìn trộm bí mật, cậu bình tĩnh mở miệng: “Có ai không thích cậu ấy sao?”
Lâm Giai Ngữ sửng sốt: “Hả?”
Đây xem như là câu trả lời sao?
Giang Đồ xoay người đi vào phòng, bóng lưng cao gầy hướng về phía cô: “Tớ nói trong đầu cậu đừng lúc nào cũng suy nghĩ đến những việc này, Lục Tễ yêu thích ai, cậu ta theo đuổi ai, tớ có lỗ tai có thể nghe được, cậu không cần nói với tớ đâu.” Cậu dừng lại một chút: “Rất nhiều nữ sinh yêu thích cậu ta, không bao gồm cậu là được rồi, cậu ta không thích cậu. Nếu không có bận gì thì cân nhắc xem lại đề Toán đi, kết quả kỳ thi tháng đợt trước của cậu chẳng ra sao cả, thành tích này của cậu thì thi cử sẽ không đậu vào trường đại học tốt đâu.”
Đừng dễ dàng yêu thích một người không thích bạn.
Cảm giác đó rất khó chịu.
Lâm Giai Ngữ: “…”
Chủ đề câu chuyện nhanh chóng bị cậu dẫn sang hướng khác, cô tức giận giậm chậm: “Nói chuyện với cậu thực sự làm người ta vô cùng tức giận! Tớ biết cậu ta không thích tớ, tớ đã nói không thích cậu ta rồi mà.” Người này luôn nói chuyện có thể đả kích sự tự tin của người khác.
Giọng nói cô hơi to, Giang Lộ liền nghe thấy, tiểu quỷ lập tức quay đầu hỏi: “Chị Giai Ngữ, chị thầm mến ai rồi hả?”
Lâm Giai Ngữ: “…”
Giang Đồ ấn công tắc trên tường, đóng cửa phòng lại ngay trước mặt cô.
Lâm Giai Ngữ phiền muộn quay lại, đối diện với đôi mắt tò mò của bạn học nhỏ Giang Lộ, bĩu môi: “Không thích ai cả, chị về nhà đọc sách đây.”
Cô thở hổn hển trở về căn phòng của mình, ngồi trước bàn đọc sách.
Mở sách giáo khoa ra, đột nhiên ngây người.
Vừa nãy…
Giang Đồ hình như không có phủ nhận?
Cậu nói, có ai không thích Chúc Tinh Dao sao?
——
Đầu tháng 11, cùng thời điểm với năm ngoái, chung kết cuộc thi Vật lý kết thúc, lúc này tin tức truyền về rất chuẩn xác, Lục Tễ và Hứa Hướng Dương đều đạt giải nhất cấp tỉnh, điểm Lục Tễ xếp thứ ba toàn quốc, hai người thuận lợi tiến vào đội tuyển huấn luyện quốc gia, tham gia trại mùa đông.
Lục Tễ trở về trước một đêm, Chúc Tinh Dao nhận được một tin nhắn của cậu. Thực ra cậu rất ít gởi tin nhắn cho cô, hai người hình như không biết tán gẫu cái gì.
Lúc này, trong tin nhắn của Lục Tễ hỏi cô: “Lần này chờ tớ trở về, có thể cùng nhau ăn cơm được không?”
Có thể cậu ta sợ cô không đồng ý.
Lại gởi thêm tin nhắn thứ hai: “Sinh nhật tớ, mọi người cùng nhau.”
Khi đó Chúc Tinh Dao đang học nghe một đoạn ghi âm tiếng Đức, vừa nghe vừa copy paste đoạn giới thiệu tiếng Đức sơ cấp vào file máy tính, di động điện rung bên cạnh, cô cầm lên xem, do dự một chút, trả lời lại cậu ta: “Khi nào vậy?”
Lục Tễ trả lời lại rất nhanh: “Sau ngày thi giữa học kỳ, có được không?”
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu, xem ngày được khoanh đỏ trên tờ lịch.
Ngày 23 tháng 11, cô không có lớp học tiếng Đức.
Chúc Tinh Dao trả lời: “Được.”
Cô đặt điện thoại di động xuống, rút USB ra, đi tới phòng sách, nhìn về phía Chúc Vân Bình: “Bố ơi, con muốn dùng máy in của bố in vài thứ ạ.”
Chúc Vân Bình ngồi sau bàn đọc sách, ngẩng đầu cười: “In cái gì đó? Để bố giúp con.”
“In tài liệu tiếng Đức ạ, Tây Tây và hai bạn học của con cũng muốn học. Mà con chỉ có một quyển sách, muốn in thành ba bản, phát cho bọn họ.” Chúc Tinh Dao giải thích,
ngồi xổm xuống cắm USB vào: “Con tự mình làm là được ạ.”
“Các bạn ấy cũng đi du học sao?” Chúc Vân Bình nhường chỗ ngồi cho cô.
“Dạ không phải, chỉ là muốn học một chút, Tây Tây nói học được rồi có thể khoác lác khoe khoang, nhưng có một bạn rất nghiêm túc muốn học.”
Chúc Vân Bình nhịn cười không được: “Cũng tốt, tránh cho con học một mình quá nhàm chán.”
Ngày đó Lục Tễ trở về, cũng giống như lần trước, vừa vặn giờ sinh hoạt lớp buổi chiều thứ sáu, cậu ta nhân lúc Hứa Hướng Dương đang báo cáo, đứng trên bục giảng không nhìn thấy góc chết, bộ dạng lười biếng xông lên phất tay mỉm cười với Chúc Tinh Dao.
Trong lớp lại một trận xao động nhỏ.
Chúc Tinh Dao sợ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, có chút tức giận Lục Tễ phách lối, cô sợ bị giáo viên gọi lên nói chuyện, nhưng mà nghĩ tới thư tình cậu ta viết cho cô lúc sáng, cô lại tha thứ cho cậu ta.
Giang Đồ thấy cô đầu tiên là hoảng loạn, sau đó lại phồng má lên, cuối cùng gương mặt nhỏ nhắn dần dần bình tĩnh lại.
Trái tim cậu từng trận đau đớn và tê tái.
Lúc tan trường, bạn học tổ 1 ngồi gần cửa, ban nãy đã nhìn thấy Lục Tễ, khó tránh khỏi lại muốn bát quát tám chuyện một hồi, đề tài quay chung quanh trên người Lục Tễ và Chúc Tinh Dao.
“Vậy nên, bây giờ Lục Tễ theo đuổi được Chúc Tinh Dao rồi sao? Hai cậu ấy đang ở bên nhau à?
“Ai biết được? Dù sao cũng không thấy hai người bọn họ cùng đi ra ngoài, thời gian Lục Tễ ở trong trường lại ít, chỉ có vài lần nhìn thấy một đám người bọn họ cùng ăn cơm ở căn tin.”
“Người ta ra ngoài cùng nhau, làm sao cậu biết được chứ!”
Hạ Cẩn nghe bọn họ nói chuyện phiếm, quay đầu nhìn về phía bên kia lớp học, nhìn thấy Chúc Tinh Dao đang nói chuyện cùng với Giang Đồ.
Chúc Tinh Dao thu dọn cặp sách, quay đầu mỉm cười với Giang Đồ: “Tớ đã in tài liệu rồi, tuần sau thi xong tớ sẽ mang đến.”
Giang Đồ thấp giọng nói: “Được.”
Bỗng nhiên, Lê Tây Tây quay đầu, ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Không phải cậu muốn đi chọn quà sinh nhật cho Lục Tễ sao? Chúng ta đi thôi.”
Động tác kéo ghế Giang Đồ cứng đờ, cậu ngẩng đầu, nhìn về phía Chúc Tinh Dao.
Trong lòng dường như có vật gì đó, nặng nề đè xu0ng.
Ép tới nỗi cậu không thở được.
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của cậu, không thể giải thích được, đáy lòng cô dâng lên một tia hoảng loạn. Loại hoảng loạn này khác với sự hoảng loạn mà Lục Tễ đã lén lút vẫy tay với cô ngay trước mặt giáo viên và các bạn trong lớp.
Đó là một loại hoảng loạn khiến cô không dám nhìn thẳng nhưng lại muốn tìm tòi nghiên cứu.
Tuy nhiên, lúc đó tuổi cô còn nhỏ, tình cảm mơ hồ, Giang Đồ lại quá mức thu mình, hết thảy tâm tình và tình cảm vừa thâm sâu vừa nhanh chóng giấu đi, khiến cho cô không thể nắm bắt được dấu vết gì.
Giang Đồ dường như chỉ tò mò liếc nhìn cô một cái, nhanh chóng xoay người bước nhanh ra khỏi phòng học.
“Đồ ca đi nhanh như vậy, chắc là lại đi làm thêm rồi.” Lê Tây Tây nói thầm, sau đó hỏi cô: “Cậu đã nghĩ mua cái gì chưa? Nếu như cậu chưa nghĩ ra thì nói tớ, tớ sẽ giúp cậu. Tháng này Châu Kiệt Luân ra album mới, không phải Lục Tễ thích Châu Kiệt Luân sao? Lúc trước cậu ta thi đấu đoán chừng vẫn chưa mua được, vậy tặng album mới ||Tôi rất bận|| đi!”
Chúc Tinh Dao quay đầu: “À, được.”
Lại bất giác suy nghĩ.
Giang Đồ yêu thích Ngũ Nguyệt Thiên, vẫn còn hơn một tháng nữa mới tới sinh nhật của cậu, sinh nhật 18 tuổi.
Ngũ Nguyệt Thiên năm nay không ra album mới.
—-
Chỗ ngồi thi giữa học kì rất nhanh được sắp xếp đưa xuống, Chúc Tinh Dao cùng Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ đều phân đến một phòng thi, chỗ ngồi ba người rất thú vị, vừa vặn xếp thành một hình tam giác. Trước khi giáo viên phát bài thi, Lâm Giai Ngữ liền nhìn Chúc Tinh Dao, lát sau lại nhìn về phía Giang Đồ.
Giang Đồ dựa vào ghế, lạnh lùng nhìn cô, mang theo ý tứ cảnh cáo.
Chúc Tinh Dao cảm thấy mới đây Lâm Giai Ngữ có nhìn cô, ánh mắt hình như có chút kỳ lạ, cũng có thể là do cô ảo giác.
Cô nhìn thấy Lâm Giai Ngữ nhìn chăm chú vào hộp bút của cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn mượn bút sao?”
Lâm Giai Ngữ “a” một tiếng, kiên trì nói: “Tốt quá.”
Chúc Tinh Dao đưa cho cô một cây bút mấy rất đẹp, cảm giác cầm trên tay cực kỳ tốt. Cô nhìn thấy ngôi sao sáu cánh màu trắng trên nắp bút, nhớ tới Lục Tễ cũng có một cây bút nhãn hiệu này, hình như tên gọi là Montblanc*
Vô cùng đắt, Lâm Giai Ngữ có chút không dám sử dụng, sợ làm hư.
(*) Bút Montblanc là thương hiệu được lấy ý tưởng từ hình ảnh hùng vĩ của đỉnh núi tuyết nổi tiếng “Mont Blanc“.Sản phẩm Montblanc với biểu tượng hoa tuyết 6 cánh đặc trưng luôn mang đến cho khách hàng sự sang trọng nhất. Cho đến nay Montblanc trở thành thương hiệu sang trọng và đẳng cấp số 1 thế giới với mức giá không hề rẻ tí nào cả… Trong lòng cô thở dài, cô rất hiểu rõ Giang Đồ, nếu như cậu thật sự thích Chúc Tinh Dao, cậu nhất định sẽ không nói ra khỏi miệng.
Ngày hôm sau kết thúc kỳ thi, vừa vặn là thứ sáu.
Sau khi tan học, Chúc Tinh Dao kẹp phong thư tình nhận lúc sáng từ bạn học J trong sách tiếng Đức, chờ mọi người về hết, mời chậm rãi đứng lên, Giang Đồ vẫn chưa đi, cậu đang làm bài tập Vật lý cho ngày cuối tuần.
Chúc Tinh Dao quay đầu hỏi: “Đồ ca, cậu hôm nay không cần đi làm việc sao?”
Cô không có nói là đi làm thuê.
Giang Đồ ngẩng đầu nhìn cô, mặt không biến sắc thu dọn bài tập, đứng dậy nhét sách vở vào trong cặp: “Không cần đi.”
Ở ngoài lớp học, Lục Tễ và Chu Nguyên đã đứng chờ ở trên hành lang.
Hứa Hướng Dương vung mạnh cặp sách, quay đầu nhìn Lê Tây Tây và Chúc Tinh Dao: “Đi thôi, hai vị đại tiểu thư.”
Lê Tây Tây lườm một cái.
Hứa Hướng Dương: “Cậu lườm là có ý gì đấy?”
Lê Tây Tây: “Ý tứ của tôi là không muốn ăn cơm cùng với cậu đó.”
Hứa Hướng Dương: “…”
Cậu ta có chút bấc đắt dĩ buông tay, vẻ mặt đau khổ nói: “Lê tiểu thư, bà cô ơi, tớ đã xin lỗi cậu mấy lần rồi mà, cậu vẫn còn tức giận nữa à?”
Lê Tây Tây: “….”
Cô tức giận đến mức xù lông nhím hết cỡ, vén tay áo lên cao.
Hứa Hướng Dương mặt biến sắc, vội vã chạy ra khỏi lớp học, Chúc Tinh Dao vội vàng kéo Lê Tây Tây lại. Lê Tây Tây tức giận nói: “Ngày hôm nay đừng ai cản tớ, tớ nhất định phải băm chặt tên Hứa Hướng Dương kia.”
Hứa Hướng Dương: “….”
Chặt chỗ nào?
Cậu ta vội vàng trốn phía sau Chu Nguyên: “Ngày hôm nay tổ chức sinh nhật cho Lục Tễ, không thể đổ máu, bà cô ơi, xin ngài bớt giận, trước tiên buông tha cho tớ có được không?”
Lục Tễ cười đến nỗi bờ vai run rẩy, vừa quay đầu nhìn thấy Lâm Giai Ngữ đi ra khỏi lớp học, Lâm Giai Ngữ nghe được, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Ngày hôm nay sinh nhật cậu à?”
Chu Nguyên cười nói: “Không mời bạn cùng bàn của cậu đi cùng sao?”
Cũng giống như nhau thôi, đều là bóng đèn cả, cậu ta không thèm để ý thêm trên bàn có thêm một cái nữa. Cậu ta cong khóe miệng: “Bạn nhỏ cùng bàn, cùng đi ăn cơm không? Hôm nay sinh nhật tớ.”
Lâm Giai Ngữ chỉ chỉ Lê Tây Tây và Chúc Tinh Dao: “Các cậu ấy…. có đi không?”
Chúc Tinh Dao gật đầu.
Lục Tễ vừa ngước mắt lên, nhìn thấy Chúc Tinh Dao cùng Giang Đồ đã đi ra khỏi lớp học, sắc mặt Giang Đồ không có cảm xúc gì nhìn cậu ta, cậu ta dừng lại, còn chưa kịp nói, liền nghe thấy Hứa Hướng Dương nói: “Giang Đồ, cùng đi không? Lâm Giai Ngữ cũng đi.”
Cậu ta nghĩ rằng Giang Đồ và Lâm Giai Ngữ là thanh mai trúc mã, đều ở đây cả, chỉ mời mỗi Lâm Giai Ngữ cũng không phải phép cho lắm.
Dù sao đều quen biết, hơn nữa lúc trước Lục Tễ cùng Giang Đồ thi chạy 3000m, cũng xem như không đánh nhau thì không quen biết.
Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn Giang Đồ, cảm thấy hình như cậu vừa cao thêm hơn một chút, cô cho rằng Giang Đồ chắc chắn sẽ không đi. Một giây sau, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh nhạt nhẽo trước sau như một của cậu: “Đi thôi, vừa vặn có thời gian.”
HẾT CHƯƠNG 27.