Trong hai năm qua, kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè Giang Đồ vẫn luôn xin ở lại trường, năm nay cũng như vậy. Trước Tết Âm Lịch hai ngày, cậu tới ngân hàng một chuyến, chuyển lần lượt một ít tiền cho chú Lâm và Thư Nhàn. Cậu đi ra khỏi ngân hàng không bao lâu, điện thoại di động liền vang lên.
Lâm Giai Ngữ gọi tới, cô nói nhỏ ở trong điện thoại: “Bố tớ bảo không cần phải gấp gáp trả tiền lại, sao hàng tháng cậu vẫn gửi tiền về thế? Sắp đến Tết rồi, cậu cũng không giữ lại một ít cho bản thân, chẵng lẽ cậu định uống gió Tây Bắc* à?
*Uống gió Tây Bắc (喝西北风): dùng để ví von với việc không có tiền để mua đồ ăn, phải chịu đói chịu khát. Câu tương đương trong tiếng Việt: hít gió mùa Đông bắc, hít khí trời, uống nước lã, húp cháo, ăn cám… Giang Đồ đi vào nhà sách Tân Hoa, cậu nói: “Trong lòng tớ hiểu rõ.”
Lâm Giai Ngữ thở dài, nhỏ giọng nói: “Tháng Bảy này cậu sẽ ra nước ngoài, Tết cũng không về, tớ thấy dì Thư hình như rất buồn đấy.”
“Tớ cúp máy trước đây.”
Giang Đồ đi tới kệ hàng đựng các file ghi hình và ghi âm, ở phía trên tìm được album độc tấu đàn cello đầu tiên của Chúc Tinh Dao, được phát hành ba tháng trước, cậu cầm mười quyển rồi đến quầy thanh toán. Nhân viên thu ngân nhìn cậu một cái, cười nói: “Mấy ngày trước có một nam sinh mua ba mươi quyển album này đấy.”
“Tôi biết.” Giang Đồ lạnh nhạt trả lời. Đỗ Vân Phi mua, còn đưa cho cậu hai quyển.
Giang Đồ cầm đồ trở về trường học, cả căn phòng ký túc xá chỉ có một mình cậu ở, quá yên tĩnh nhưng cậu cũng không quan tâm đến những điều này.
Buổi tối, cậu mở QQ đã lâu không đăng nhập, nhìn thấy avatar của Chúc Tinh Dao ở góc dưới bên phải đột nhiên nhảy lên, trái tim cậu cũng theo đó mà đập một cái, giống như là sống lại vậy.
Ngày 6 tháng 2 năm 2013 — Ngôi sao trên bầu trời xa: “Đồ ca…”
Toàn bộ ký túc xá im lặng, chỉ có tiếng đàn cello phát ra từ dàn máy nghe nhạc, Giang Đồ nhìn chằm chằm màn hình có chút xuất thần, cậu cúi đầu châm điếu thuốc, nhẹ nhàng rít một hơi, tay khoác lên ghế dựa bên cạnh, nhớ tới năm đó thời điểm cậu viết thư tình, lúc không biết nói như thế nào, cũng chỉ viết tên cô.
Chúc Tinh Dao muốn nói gì với cậu đây? Cậu không thể đoán ra được.
Nhóm lớp các bạn học đang nói chuyện về buổi hội ngộ vào Tết Âm Lịch, cậu nhấp vào xem, có người hỏi: “Mấy năm này có ai từng gặp qua Giang Đồ không?”
“Ảnh có được tính không? Không phải cậu ta tham gia thi đấu giành lấy giải thường đấy sao? Có hình này! Thật lợi hại, hình như đạt giải thưởng có thể ra nước ngoài bằng chi phí được tài trợ đó.”
“Cho nên người trâu bò thì học đại học ở đâu đều giống nhau.”
“Không thể nói như vậy được, Đại học H không thể so sánh với Đại học Thanh Hoa, cậu nhìn Lục Tễ với lớp trưởng chúng ta mà xem, đều bắt đầu xây dựng sự nghiệp rồi, gây dựng sự nghiệp không phải trâu bò hơn à? Lục Tễ và Hứa Hướng Dương mới thật sự là người chiến thắng, các cậu hãy nhìn Chúc Tinh Dao đi, nữ thần vẫn là nữ thần, ở nơi nào đều mang theo vầng hào quang, ngay cả Lê Tây Tây cũng là ca sĩ mới nổi. Hai người bọn họ sau này cả sự nghiệp lẫn gia đình được mùa gấp đôi, còn điều gì hạnh phúc hơn bọn họ nữa chứ? “
Gương mặt Giang Đồ không cảm xúc, đóng tin nhắn nhóm của lớp.
Một lát sau, cũng tắt luôn khung chat của Chúc Tinh Dao.
—-
Chúc Tinh Dao đợi hai ngày nhưng vẫn không thấy tin nhắn trả lời của Giang Đồ, chuyện Giang Nguyệt đã khiến cô bị tổn thương rất lớn, cô lúc nào cũng gặp ác mộng, giấc ngủ trở nên kém hơn. Mấy ngày Tết Âm Lịch đó, Chúc Tinh Dao thỉnh thoảng cầm lấy điện thoại ra nhìn, sợ bỏ sót tin nhắn của Giang Đồ. Mùng ba Tết, hai bố con ngồi trên sô pha xem TV, Chúc Vân Bình dựa vào ghế sofa quay đầu nhìn cô, cười hỏi: “Tinh Tinh, con đang đợi tin nhắn à?”
Chúc Tinh Dao lắc đầu một cái: “Dạ không phải, con xem giờ thôi.”
Chúc Vân Bình mỉm cười không có vạch trần cô, liên quan tới chuyện tại sao cô đột nhiên đánh Trần Nghị, ông hỏi hai lần nhưng cô không chịu nói nên ông cũng không hỏi nữa. Chúc Vân Bình hỏi Trần Nghị, mới biết là bởi vì Giang Đồ, ông xoa xoa đầu cô, ôn hòa nói: “Trước đây bố đã từng nói với con, có vài người nếu có duyên cuối cùng sẽ gặp lại nhau thôi. Bây giờ, con phải là chính mình, đừng suy nghĩ nhiều quá nhé.”
Chúc Tinh Dao rũ mi, nhỏ giọng nói: “Dạ con hiểu.”
Chẳng qua gần đây cô gặp ác mộng càng ngày càng nhiều, cô luôn hy vọng cậu có thể để ý cô một chút.
Buổi tụ họp các bạn học cấp ba được tổ chức hàng năm, trước kia Chúc Tinh Dao có thời gian đều sẽ tham gia, năm nay cô từ chối, Lê Tây Tây hiếm khi có thời gian, gọi điện thoại tới hỏi: “Không phải gần đây cậu rảnh sao? Tại sao cậu không đi thế?”
Chúc Tinh Dao ôm đàn cello, đặt cung đàn sang một bên, “Không muốn đi.”
Lê Tây Tây nói: “Vậy một lúc nữa tớ đến thăm cậu, ngày mai tớ phải đi rồi, người quản lý cứ thúc giục tớ mãi, giục cho tới chết! Tớ thiếu ít tiền cũng không chết đói đâu, tạm thời không xuất hiện thì có thể hết nổi tiếng à? Cho dù tớ hết thời thì không phải còn có Hứa Hướng Dương sao?”
Chúc Tinh Dao cười: “Cậu nói đúng, cậu còn có Hứa Hương Dương.”
Lê Tây Tây chưa tới một giờ đã đến đây, cô còn mang theo không ít quà cáp, Đinh Du kéo cô, nói: “Cháu nói chuyện với Tinh Tinh nhiều một chút nhé.”
“Dạ.” Lê Tây Tây bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, cẩn thận hỏi: “Tinh Tinh làm sao ạ? Hay là trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Đinh Du có chút bất lực: “Cháu với con bé là bạn thân nhiều năm như vậy, lẽ ra nó phải nói cho cháu biết, nếu như không nói gì thì quên đi.”
Lê Tây Tây nghe bà nói đến mức rất căng thẳng, cô ấy quen cửa quen nẻo lên lầu, mở cửa phòng Chúc Tinh Dao, cô đặt đàn cello lên trên bệ cửa sổ rộng lớn, quay đầu nhìn cô ấy: “Có phải mẹ tớ đã nói gì với cậu không?”
“Rốt cuộc….làm sao vậy?” Lê Tây Tây càng khẩn trương hơn, cô bước tới.
Trong phòng bật hệ thống sưởi dưới sàn, Chúc Tinh Dao mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng, cô đang ngồi trên thảm, Lê Tây Tây ngồi xuống, hai cô gái nhỏ kề bên nhau nói chuyện. Lê Tây Tây nghe xong sững sốt thật lâu, cô chậm rãi tiêu hóa hết, mới thở dài: “Ai ngờ được cậu lại có lúc kích động như vậy. Đôi khi tớ muốn nói các cậu không hợp nhau một chút nào, nhưng giữa hai người luôn hết sợi dây này tới sợi khác gắn kết, dường như chém thế nào cũng không đứt, mấy năm nay cậu ấy đều không gặp cậu, còn có thể…nếu như Giang Đồ biết chuyện này, không biết trong lòng cậu ấy có cảm nhận gì đây. “
Chúc Tinh Dao nói: “Cậu ấy sẽ không biết.”
Lê Tây Tây ôm lấy cô: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều nữa nha, chuyện đã giải quyết xong, coi như qua hết rồi.”
—–
Học kỳ 2 của năm 4, mọi người, ai học nghiên cứu sinh thì học nghiên cứu sinh, ai tìm chỗ thực tập thì đi tìm chỗ thực tập, ai gây dựng sự nghiệp thì gây dựng sự nghiệp, ai ra nước ngoài thì ra nước ngoài. Bốn năm đại học đã kết thúc, từ tháng 3 đến tháng 6 năm 2013, Đỗ Vân Phi ở trong ký túc xá cứ liên tục nhắc tới: “Gần đây nữ thần cũng không còn hoạt động tích cực, thực sự dành hết tâm trí cho việc luyện tập nghệ thuật rồi.”
Giang Đồ search “Chúc Tinh Dao” trong thanh tìm kiếm, gần như không tìm thấy tình hình hiện tại của cô, chỉ có báo chí đưa tin: “Chúc Tinh Dao tiết lộ rằng, một hai năm tới sẽ chuyên tâm trau dồi kỹ năng, tạm thời không tham gia thi đấu, nếu có cơ hội diễn tấu phù hợp thì sẽ tham dự.”
Lão Viên đột nhiên nhớ tới năm nhất đại học khi ấy cậu ta đã đưa ra một lời cá cược, cậu ta cười cười vỗ tay: “Tới đây nào, lúc đó tôi đánh cược Giang Đồ bốn năm học đại học đều độc thân một mình, tôi cũng nhớ Đỗ Vân Phi đặt cược cái khác. Bây giờ, chúng ta đã tốt nghiệp rồi, cậu nhìn Giang Đồ đi, quả nhiên vẫn là độc thân, mấy cô khoa khôi của khoa đến thả thính trêu ghẹo nhưng cũng chẳng lung lay gì, tôi thật là khâm phục cậu ấy luôn đấy.” Cậu ta chỉ tay về phía Đỗ Vân Phi, “Đưa tiền.”
Đỗ Vân Phi: “….”
Con mẹ nó bốn năm trước cá cược, vậy mà vẫn còn có
một ngày đi trả nợ.
Lão Viên cầm 400 tệ từ Đỗ Vân Phi, đặt 200 tệ ở trên bàn Giang Đồ.
Giang Đồ nhìn về phía cậu ta, hờ hững hỏi: “Đưa tôi làm gì?”
Lão Viên cười: “Lúc trước cậu cũng đánh cược là cậu thắng đó, quên à?”
Giang Đồ mỉm cười, cậu trả tiền lại cho lão Viên: “Tối nay mời mấy cậu ăn khuya.”
Buổi tối, lão Viên gọi rất nhiều đồ nướng, lại mua thêm một thùng bia, rất có điệu bộ không say không nghỉ. Lão Viên có bạn gái, năm 2 đại học chính thức yêu nhau nhưng đã chia tay được khoảng thời gian, Đỗ Vân Phi và mấy người anh em khác cũng đã từng yêu đương.
Lão Viên nhìn về phía Giang Đồ, lắc đầu một cái: “Trông cậu trắng trẻo như vậy, thế mà ngay cả chuyện yêu đương chưa từng trải qua.
Đỗ Vân Phi ăn vài cây xiên nướng, vừa mở lon bia vừa nghe, cũng nhìn Giang Đồ, gương mặt tràn đầy tò mò hỏi: “Thành thật mà nói, mặc dù ở cùng ký túc bốn năm nay, nhưng cậu thường xuyên đi sớm về trễ, thành tích học tập đứng nhất trong khoa, lần nào cũng nhận được học bổng. Cho nên tôi luôn cảm thấy cậu thần thần bí bí, hơn nữa chẳng thấy cậu gần gũi với nữ sinh nào cả, chắc không phải là cậu bị lãnh cảm hay thích đàn ông đấy chứ?”
“Lãnh cảm? Nhất định không phải, tôi đã trông thấy…” Lão Viên ho khan, gương mặt tràn ngập sự hóng hớt, “Chẳng qua, tôi cũng rất tò mò.”
Giang Đồ mặc áo phông màu đen, tôn lên làn da trắng lạnh, đường nét lạnh lùng cứng rắn, cậu không cảm xúc uống hết lon bia rồi ném thẳng vào thùng rác, loảng xoảng một tiếng. Cậu ngẩng đầu nhìn bọn họ, bình tĩnh nói: “Không lãnh cảm, không thích đàn ông.”
Lão Viên vẫn cảm thấy đáng tiếc cho mấy cô hoa khôi kia, ai cũng đều xinh đẹp, mỗi người một vẻ khác nhau, cậu ta hiếu kỳ hỏi: “Vậy cậu thích kiểu người như nào thế?”
“Không có kiểu nào cả.”
Giang Đồ ngước mắt, nhìn thoáng qua bìa album trên giá sách của Đỗ Vân Phi, gò má Chúc Tinh Dao kề sát lên đàn cello, ánh mắt trong veo nhìn thẳng về phía trước.
Không có kiểu người nào cả, người cậu thích chỉ có Chúc Tinh Dao mà thôi.
—–
Đầu tháng 7, Giang Đồ trở về Giang Thành một chuyến.
Buổi tối ăn cơm xong, Giang Đồ đứng ngoài cửa gọi điện thoại, Giang Lộ thấy cậu cúp máy rồi mới bước tới, cậu năm nay 17 tuổi, dáng người cũng cao hơn 1m80, cậu quay đầu nói: “Anh, em không muốn học nữa, em muốn chơi thể thao điện tử, còn có thể kiếm được tiền.”
Giang Đồ cau mày: “Em nói cái gì?”
Giang Lộ ngoan cố nói: “Em nói em không học nữa, em muốn đi thi đấu tranh giải.”
Giang Đồ giận tái mặt, cậu lạnh lùng nói: “Nếu em muốn kiếm tiền thì có thể đi làm thêm, làm thế nào cũng được, nhưng tại sao lại không đi học nữa? Em biết mình đang nói cái gì không?”
“Em biết.” Giang Lộ không quan tâm, nói: “Dù sao em cũng không thích học.”
Tính cách hai anh em thật ra đều rất bướng bỉnh, Giang Lộ sợ Giang Đồ, nhưng cậu nhất quyết không bỏ qua chuyện này, cậu hừ một tiếng: “Dù sao anh đi Mỹ, cũng không quản được em, anh vừa đi thì em sẽ chạy tới câu lạc bộ ngay thôi.”
Giang Lộ tính xấu không thay đổi, Giang Đồ đánh cậu một trận, cậu vẫn còn muồn chơi thể thao điện tử. Giang Đồ trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Chính em lựa chọn, đừng hối hận là được.”
Giang Lộ cà lơ phất phơ lau máu dưới khóe miệng: “Việc đó chắc chắn em sẽ không hối hận đâu.”
Cuối tháng 7, Giang Đồ đi Mỹ, cậu không cho bất kỳ người nào đến tiễn, một mình xách hành lý tới sân bay. Khi ra nước ngoài, cậu vẫn bận rộn như trước, cậu theo thầy hướng dấn làm hạng mục nghiên cứu, có đôi khi cậu cảm giác mình giống hệt như những máy móc linh kiện trong tay không có nhiệt độ không có tình cảm, chỉ vì công việc mà sống.
Một đêm khuya vào tháng 8, Chúc Tinh Dao ở Berlin, Đức lại một lần nữa tỉnh giấc từ trong ác mộng, cô lại nằm mơ thấy mình đang chay đuổi theo Giang Đồ, làm thế nào Giang Đồ cũng không quay đầu lại, càng không để ý đến cô. Cuối cùng, cô té ngã, trên đầu gối toàn là máu.
Chúc Tinh Dao bật đèn, bò dậy rót một ly nước, đổ một viên thuốc rồi nuốt xuống. Cô cầm điện thoại ra nhìn một lát, trời sắp sáng, nước Mỹ bên kia hiện tại là buổi sáng.
Ánh mắt cô ửng đỏ ngồi ở mép giường, mở QQ, bấm vào hộp thoại của Giang Đồ, suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn gửi một câu.
Ngôi sao trên bầu trời xa: “Đồ ca, cậu để ý tớ một chút có được không?”
Giữa những dòng chữ, tất cả đều là tủi thân ấm ức.
—–
Mùa xuân năm 2014, Chúc Tinh Dao trở về nước, cô và Lê Tây Tây hẹn nhau đi dạo phố, cô gửi tin nhắn cho Lâm Giai Ngữ, bảo cô ấy đi cùng. Lê Tây Tây đội mũ lưỡi trai che chắn kỹ càng đi ra cửa, Chúc Tinh Dao vẫn choàng một chiếc khăn quàng rộng lớn, nửa gương mặt chôn vùi vào bên trong, chỉ để lộ ra một đôi mắt to tròn sáng ngời xinh đẹp.
Lâm Giai Ngữ nhìn dáng vẻ của hai cô, không nhịn được cười, cô bĩu môi một cái: “Các cậu như thế này làm tớ rất bình thường đấy.”
Lê Tây Tây than thở: “Không còn cách nào khác, ai bảo tớ nổi tiếng chứ.”
Lâm Giai Ngữ không nhịn được cười, ba người đi vào một quán trà chiều, Lê Tây Tây gọi một cú điện thoại cho Hứa Hướng Dương, cũng chẳng biết tại sao hai người lại cãi nhau, Lê Tây Tây lần thứ mười tám hét lên: “Chia tay, lần này tuyệt đối chia tay, Hứa Hướng Dương, để em nói cho anh biết, dù cho anh có cầu xin em đi chăng nữa, em cũng không quay đầu ăn cỏ cũ đâu.” Nói xong, cúp điện thoại ngay.
“Chia tay à?” Lâm Giai Ngữ cẩn thận hỏi.
Chúc Tinh Dao không nhịn được cười: “Giả đấy, cậu ấy và Hứa Hướng Dương mỗi tháng đều phải chia tay một lần, giống như tới tháng vậy đó.”
Lâm Giai Ngữ: “…”
Cô nhìn về phía Chúc Tinh Dao, bỗng nhiên hỏi: “Cậu và Lục Tễ vẫn tốt chứ?”
Chúc Tinh Dao ngẩn người, Lê Tây Tây nhìn Lâm Giai Ngữ, mặt có hơi xấu hổ nói: “Cậu ấy với Lục Tễ đã chia tay rồi, cậu không biết sao? Đại học năm hai thì chia tay, ban đầu chỉ có mấy người bọn tớ biết thôi, vốn dĩ chuyện này cũng không có gì hay mà tuyên dương, chúng tớ không nói, bọn họ cũng chưa nói, cho nên vẫn không có ai biết.”
Đại học năm hai đã chia tay?
Lâm Giai Ngữ trợn to hai mắt, buổi tối hôm đó vui vẻ nhắn tin cho Giang Đồ: “Chúc Tinh Dao với Lục Tễ đã chia tay, đại học năm hai đã chia tay!”
Rất lâu, Giang Đồ trả lời: “Ừ.”
Ừ…Là ý gì? Lâm Giai Ngữ hết sức khổ não.
Một lát sau, Giang Đồ trả lời: “Bên này tôi ký hợp đồng ba năm.”
Ba năm trước, Lâm Giai Ngữ viết tiếp <<Chờ Ánh Sao>> trên trang web Văn học Tấn Giang, cô lại lục tục viết vài cuốn sách, thành tựu cũng không tệ, vì vậy mà cuốn “Chờ Ánh Sao” viết một nửa đã thu hút rất nhiều độc giả. Việc này làm cho cô rất lo lắng bị bạn học bắt gặp, dẫu sao đặc điểm nội dung rất rõ ràng, vừa nhìn thấy đèn sao là có thể tường tận mọi việc.
Cuối cùng, câu chuyện xưa cô chỉ viết đến—
Câu chuyện này tạm thời kết thúc tại đây.
Tôi biết các bạn nhất định sẽ hỏi, Giang Hành với ánh sao của anh ấy sau này sẽ như thế nào?
Quyển sách này độc giả càng ngày càng nhiều, tôi sợ rằng Giang Hành sẽ mắng tôi.
Mấy ngày sau, tôi sẽ khóa cuốn sách này.
Còn về phần tiếp theo của câu chuyện …
Nếu như có chuyện sau này.
Tôi sẽ trở lại nói cho các bạn biết.
Hy vọng đây là một câu chuyện còn dang dở.
HẾT CHƯƠNG 44.