Bọn họ hẹn nhau tại một nhà hàng thịt nướng gần khu phố ẩm thực, Giang Đồ đến sớm hơn anh ấy một chút, anh ngồi xuống chiếc bàn ở trong góc nhà hàng, nơi đó có ánh đèn mờ mờ.
Vào những đêm mùa hè, khu phố ẩm thực náo nhiệt sôi nổi, quán thịt nướng gần như chật kín chỗ, Đinh Hạng vẫn còn mặc cảnh phục, lúc bước vào khiến cho mọi người đều tưởng rằng đã có chuyện gì xảy ra, lập tức nhao nhao nhìn sang. Đinh Hạng cười cười khoát tay: “Mọi người đừng lo lắng, tôi cũng tới ăn đồ nướng.”
Giang Đồ vẫn mặc bộ quần áo ban ngày, áo sơ mi trắng và quần tây đen, dựa vào ghế nhìn sang, hoàn toàn không hợp với quán thịt nướng này, anh nhớ tới năm đó anh chính là một tên nhóc nghèo đi làm thêm ở quán thịt nướng. Đinh Hạng nhìn thấy anh, có hơi ngạc nhiên, gãi gãi đầu, rồi mới sải bước đi đến,
Giang Đồ đứng lên.
Ba năm học cấp Ba, Đinh Hạng là nam sinh thân thiết nhất với Giang Đồ, anh nhìn Đinh Hạng mặc cảnh phục, những đốm mụn thanh xuân trên mặt đã không còn, anh mỉm cười: “Đồng phục rất thích hợp với cậu.”
Đinh Hạng nhếch mép mỉm cười, bỗng nhiên không biết nói gì, anh nói: “Đồ ca, cậu thay đổi rất nhiều đấy.”
Giang Đồ ngồi xuống, hỏi: “Rất nhiều sao?”
Đinh Hạng ngồi đối diện anh, nhìn anh rồi nói: “Thật ra thì mặt mũi cũng không thay đổi cho lắm, nhưng mà….cảm giác rất khác. Có thể là đã quá lâu chưa có gặp nhau, ấn tượng chỉ dừng lại khi còn học cấp Ba, bây giờ tôi đã là một người đàn ông gần ba mươi tuổi rồi.”
“Cậu ăn gì?” Giang Đồ đưa thực đơn sang, “Tôi mới gọi một ít, cậu nhìn xem cần gọi gì thêm nữa không.”
“Vậy thì gọi thêm bia đi.”
Đồ nướng và bia được dọn lên bàn, Đinh Hạng uống một ngụm, từ từ ổn định lại cảm xúc rồi mới bắt đầu nói chuyện: “Lần này cậu trở về, moi việc đã ổn định chưa?”
Về chuyện của Giang Đồ, mọi người không biết nhiều, nhưng tin đồn thì ít nhiều cũng có nghe qua, chẳng hạn như hồi còn học đại học nghe nói anh đã có bạn gái, đi thuê phòng đều do bạn gái trả tiền, cũng có tin đồn anh tham gia cuộc thi khoa học kỹ thuật được giành giải thưởng, chuyện ra nước ngoài cũng vậy…
Chỉ là chằng hề nghe nói gần đây anh đã quay trở về.
“Ừm.” Giang Đồ
“Vậy bây giờ cậu làm gì?”
“Trí tuệ nhân tạo.”
“Ngành đó khá ổn đấy, bây giờ lĩnh vực này phát triển mạnh, chế tạo cái này kiếm tiền.” Đinh Hạng vừa ăn vừa nói, hồi đó đi học đã biết Giang Đồ nhất định sẽ có tiền đồ, nếu như không phải thi đại học xảy ra chuyện, nói không chừng còn tốt hơn hiện tại. Anh lúc còn trên ghế nhà trường cũng chẳng học hành chăm chỉ, thi vào trường cảnh sát hạng B, nhưng bây giờ xem ra rất hài lòng, anh còn nói tới hôn lễ của mình, “Đám người Lê Tây Tây với Chúc Tinh Dao cũng có thể đến, chắc cậu và bọn họ cũng lâu rồi chưa gặp nhau phải không?”
Giang Đồ rủ mắt, giọng hơi trầm xuống: “Ừ, sau khi tốt nghiệp thì không còn gặp nữa.”
Đinh Hạng không phát hiện ra điều gì khác thường, nói tiếp: “Vậy thì lần này gặp nhau luôn đi, Lê Tây Tây bây giờ là ngôi sao nổi tiếng, mỗi lần muốn gặp mặt nhau một lát cũng rất khó khăn! Nữ thần…. Ây da vợ tôi không cho phép tôi gọi nữ thần. Trong hai năm này Chúc Tinh Dao cũng không mở buổi diễn tấu cá nhân nào, chỉ đi lưu diễn nước ngoài cùng với ban nhạc, chỉ mới có hoạt động mạnh mẽ ở trong nước mà thôi, cậu đã biết chưa? Trên mạng có tin tức của cậu ấy đấy.”
Vào giữa năm 2013, Chúc Tinh Dao thông báo sẽ chuyên tâm rèn luyện kỹ năng, có thể tạm thời không lên sân khấu biểu diễn. Trong thời điểm ấy truyền thông cũng không biết, cô nói tạm thời khoảng hai năm, ban đầu còn có mấy đám chó săn chụp được ảnh của cô nhưng chỉ chiếm được một trang rất nhỏ, càng hiếm khi thấy cô biểu diễn ở nước ngoài, sau đó cô chỉ xuất hiện trên Weibo và vòng bạn bè của Lê Tây Tây. Mãi đến tận đầu năm 2016, Chúc Tinh Dao mới xuất hiện lại tại sân khấu biểu diễn của Lê Tây Tây, ôm đàn cello bảo bối của cô đệm nhạc cho cô ấy, còn lập một tài khoản Weibo, thỉnh thoảng sẽ đăng mấy cái status, hết sức ngẫu hứng.
Giang Đồ không thể nào ăn tiếp đồ nướng được nữa, uống nửa lon bia, anh châm một điếu thuốc, sắc mặt trầm tĩnh dựa vào ghế rít một hơi, giống như lúc còn đi học, thoạt nhìn có vẻ như không quan tâm Đinh Hạng nói về Chúc Tinh Dao, nhưng thật ra nghe rất chăm chú.
Một lát sau, Đinh Hạng bỗng nhiên nói: “Đúng rồi, cậu ấy và Lục Tễ đã chia tay rồi, hình như chia tay lâu rồi.”
Giang Đồ yên lặng chốc lát, cười nhạt: “Tôi có nghe qua.”
Đinh Hạng thở dài: “Quả nhiên yêu xa rất khó mà duy trì, thật là đáng tiếc, lúc còn học cấp tôi luôn cảm thấy bọn họ rất xứng đôi, Lục Tễ cũng bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức để theo đuổi Chúc Tinh Dao, sức ảnh hưởng của hai người này quá lớn, đến bây giờ học sinh Nhất Trung còn bàn tán về những dây đèn hình ngôi sao kia, hình như tấm ảnh vẫn còn trên diễn đàn của trường, quả thật là ví dụ điển hình trong việc yêu sớm đấy! Thường xuyên có người bắt chước, nhưng lại không thành công.” Anh vừa nói, nhớ tới cái gì, không nhịn được lập tức bật cười, “Lần trước họp lớp, có nghe nói năm ngoái có một nam sinh nọ muốn theo đuổi hoa khôi của trường, học lỏm rồi muốn tự tay làm, không ngờ ngã từ trên cây xuống gãy xương, chủ nhiệm Lưu đương nhiên tức giận sắp chết, thỉnh thoảng lập tức lấy Lục Tễ và Chúc Tinh Dao ra làm ví dụ để dạy dỗ lại bọn trẻ kia. Cậu biết đấy, chủ nhiệm Lưu có chút thiên vị nam sinh, luôn luôn có thành kiến với Chúc Tinh Dao, cho nên những năm này Chúc Tinh Dao cũng không tiện về thăm trường cũ.”
Giang Đồ cụp mắt hút một hơi, tay buông thõng gãy gãy tàn thuốc, không nói gì.
Hơn mười hai giờ, vợ Đinh Hạng gọi điện tới giục anh về nhà, đến lúc này mới rời đi, Giang Đồ và Đinh Hạng đi sang ven đường. Đinh Hạng lướt lướt Wechat, quay lại hỏi: “Tôi có thể đăng lên vòng bạn bè không? Thông báo sớm một chút, tránh cho ngày kia mọi người đến tham dự hôn lễ quá ngạc nhiên.”
“Cậu muốn đăng thì đăng đi.” Giang Đồ nhìn về phía trước, nói.
Anh cũng chẳng hề biết Đinh Hạng phát lên vòng bạn bè, còn kèm theo một tấm ảnh.
Buổi sáng hôm sau, tin nhắn nhóm WeChat của lớp 12(1) đã trở thành 99+, sáng sớm mọi người đều bàn tán về Giang Đồ, Chúc Tinh Dao không xem, Lê Tây Tây gửi tin nhắn sang.
Lê Tây Tây: “Gặp quỷ gặp quỷ! Mình vậy mà nhìn thấy được Giang Đồ trên vòng bạn bè của Đinh Hương Hoa!”
Lê Tây Tây: “[Ảnh] Cậu thấy chưa? Cậu ấy quay về rồi, vãi thật, mình thiếu chút nữa không nhận ra luôn đấy! Nhìn dáng vẻ của cậu ấy bây giờ rất khá, hồi cấp Ba cũng biết diện mạo cậu ấy cũng không tệ, nhưng không ngờ sau khi trút bỏ lớp da lúc học cấp Ba lại cực phẩm đến vậy.”
Lê Tây Tây: “Nhìn ảnh mờ mờ, góc nghiêng này thật là anh tuấn quá đi..”
Chúc Tinh Dao đang cầm đàn cello, chuẩn bị lên xe, cô đứng trong sân dưới gốc cây long não, ánh nắng sớm mai chiếu xuống từng tia ánh vàng từ cành cây.
Cô chần chờ một lát rồi mới mở tấm ảnh kia ra.
Bức ảnh được chụp rất tùy tiện, ánh sáng mờ tối, người đàn ông có nước da trắng trẻo, đường nét lạnh lùng, đeo một cặp kính gọng vàng, mắt hơi rũ xuống, khí chất vẫn hiện ra sự lạnh lùng, diện mạo anh tuấn chín chắn, không giống với dảng vẻ trong ký ức của cô. Cô cúi đầu nhìn chăm chú, ngẩng đầu nhìn chính mình được ánh sáng phản chiếu qua kính cửa sổ ô tô, so với thời trung học, bọn họ đều đã trưởng thành.
Cô trả lời Lê Tây Tây: “Mình đã biết cậu ấy trở về rồi.”
Có lẽ Lê Tây Tây đang bận rộn, rất lâu chưa trả lời lại.
Vào ngày hôn lễ diễn ra, Chúc Tinh Dao sợ trên đường đi bị kẹt xe nên nhờ lão Lưu đưa cô đi vào lúc 5 giờ 30, lão Lưu dừng xe ở trước cửa thang máy dưới tầng hầm. Chúc Tinh Dao cõng đàn cello từ từ bước xuống xe, còn cầm một cái túi lớn. cô và Lê Tây Tây đã đồng ý lời của Đinh Hạng, sẽ biểu diễn tiết mục cho các khách mời trong buổi lễ, cho anh ấy nở mặt nở mày. Phần lớn Lê Tây Tây và Hứa Hướng Dương cùng với Lục Tễ đều dành thời gian ở Bắc Kinh, Lục Tễ không quay về, Lê Tây Tây và Hứa Hướng Dương vừa mới đáp máy bay, đang trên đường tới.
Lão Lưu nói: “Chú đi đỗ xe rồi cầm lên giúp cháu.”
Chúc Tinh Dao: “Dạ không cần đâu, cũng không nặng lắm ạ, chú về ăn tối trước đi, có thể tối nay cháu về muộn, chú không cần đến đón cháu.”
Thời điểm lão Lưu đang lùi xe, một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen vừa vặn đỗ bên cạnh, là đi theo bọn họ cùng lái vào bãi đậu xe.
Cô xoay người đi về phía thang máy, nghe thấy két một tiếng, là âm thanh mở cửa của chiếc xe ô tô kia. Cô đứng chờ thang máy, bên cạnh còn có vài người. Cửa thang máy mở ra, cô để cho mọi người vào trước, vừa định bước tới, trên tay trái cô bỗng nhiên nhẹ bẫng đi, túi xách phía sau được ai đó cầm lấy.
Chúc Tinh Dao sửng sốt, lập tức quay đầu lại.
Động tác cô quá nhanh, đuôi tóc dài phất lên, quét qua cánh tay của người đàn ông, còn có một sợi vướng ở phía trên, mang theo một tia phảng phất ý tứ nào đó. Cô ngẩng gương mặt trắng nõn xinh đẹp lên, ngẩn người nhìn người đàn ông đứng sau lưng cô.
Giang Đồ rủ mắt xuống, nhìn thấy đáy mắt trong suốt của cô phản chiếu gương mặt anh, bọn họ cách nhau rất gần-nhiều năm trôi qua như vậy, lần đầu tiên gần nhau đến vậy.
“Hai người muốn vào không?”
Trong thang máy, có người thấp thỏm hỏi một câu, nhưng dường như bọn họ không nghe thấy, cửa thang máy chầm chậm đóng lại.
Chúc Tinh Dao bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, cô cúi đầu trừng mắt, nhìn thấy cửa thang máy đang đóng lại, vội vàng đưa tay muốn chặn cửa thang máy. Giang Đồ từ đằng sau nắm lấy tay cô kéo lại, nói nhỏ trên đỉnh đầu cô: “Rất nguy hiểm, chúng ta đi chuyến sau.”
Chúc Tinh Dao mím môi, cúi đầu, không nói tiếng nào.
Giang Đồ thích cô nhiều năm như vậy, một năm ngồi sau bàn cô, một năm ngồi cùng bàn với cô, vô cùng quen thuộc biểu hiện của cô, cô đang tủi thân. Anh lập tức nhớ đến những tin nhắn chưa được hồi âm, bàn tay vô thức nắm chặt lại. Thời niên thiếu anh đã từng đi làm thêm rất nhiều công việc, lòng bàn tay vẫn còn có vết chai, đó là dấu vết cuộc sống mài dũi lưu lại, cảm giác chạm vào có chút thô ráp khô ráo.
Chúc Tinh Dao bị anh nắm lấy cảm thấy có hơi đau, thế nhưng nỗi đau còn kém hơn sự ủy khuất và hốt hoảng trong lòng cô, cô biết anh sẽ đến tham dự hôn lễ, chẳng qua là không nghĩ tới lúc gặp lại bất ngờ như vậy.
Cô ngọ nguậy một chút.
Giang Đồ dừng lại, buông tay cô ra, giơ tay lên nhấn nút thang máy.
Phía sau lục tục có một đám người đi tới, cửa thang máy vừa mới mở ra, Chúc Tinh Dao lập tức đi vào, Giang Đồ bước vào ấn lầu một, đứng bên cạnh cô.
Vài người theo vào thang máy nhìn thấy bọn họ, kinh ngạc trợn tròn hai mắt, ánh mắt dịch chuyển trên người bọ họ, cuối cùng lại dừng trên người Chúc Tinh Dao, có
một nam sinh mười bảy mười tám tuổi nhìn cô chăm chú: “Chị là Chúc Tinh Dao ạ?”
Giang Đồ cụp mắt xuống nhìn Chúc Tinh Dao, cô mặc một váy đầm dài màu hồng khói, thắt bím tóc ở phần mai bên phải, để lộ ra tai phải. Cô đeo bông tai hình ngôi sao trên tai phải, mỗi lần cúi đầu bông tai nhẹ nhàng đung đưa, vô cùng đẹp mắt. Cô được xem là nhân vật công chúng, diện mạo xinh đẹp, rất dễ dàng khiến cho người ta ấn tượng, cho nên ở bên ngoài bị nhận ra cũng không bất ngờ lắm.
Chúc Tinh Dao cố gắng không để ý ánh mắt của anh, cười với nam sinh đó: “Đúng.”
Giang Đồ đưa mắt lên, nhìn cậu nam sinh kia, ánh mắt trước sau như một vẫn luôn lãnh đạm.
Vốn là cậu nam sinh ấy muốn xin Chúc Tinh Dao chụp một tấm ảnh và ký tên, nhưng một ánh mắt vẫn luôn nhìn cậu, đột nhiên có chút sợ hãi, do dự một lát, cửa thang máy lập tức mở ra.
Đến tầng một, Giang Đồ cúi đầu nhìn Chúc Tinh Dao: “Đến cửa chào hỏi trước nhé.”
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn anh, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đi sau anh ra khỏi thang máy.
Cửa chính khách sạn, Đinh Hạng mặc áo sơ mi trắng cài hoa hồng trước ngực, mặt mày hớn hở cùng cô dâu chào đón khách mời, vừa quay đầu nhìn thấy bọn họ, vội vàng vẫy vẫy tay: “Đồ ca, Chúc Tinh Dao, tại sao hai cậu lại đến cùng một lúc thế?”
Chúc Tinh Dao chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Giang Đồ: “Gặp ở dưới tầng hầm đỗ xe.”
Vóc dáng hai người thật sự vô cùng đẹp mắt, đứng bên cạnh nhau thu hút không ít ánh mắt, cô dâu của Đinh Hạng có gương mặt rất dễ thương, ánh mắt nhìn về phía Giang Đồ: “Đây là Đồ ca, bạn học cùng bàn của anh cực kỳ ngầu của anh đúng không? Cảm giác so với thời trung học còn đẹp trai hơn nhiều.”
Đinh Hạng trịnh trọng nói: “Anh cũng đẹp trai hơn hồi học cấp Ba mà.”
Cô dâu mỉm cười, nhỏ giọng nói anh không biết xấu hổ, sau đó quay lại chào hỏi Giang Đồ và Chúc Tinh Dao, phát bánh kẹo mừng cưới cho bọn họ. Cùng lúc Giang Đồ cùng Chúc Tinh Dao chuẩn bị đưa tiền mừng sang, tiền mừng của cả hai người bọn họ đều rất dày.
Đinh Hạng đổ ra một điếu thuốc, châm lửa rồi đưa cho Giang Đồ, anh cười cười nói: “Triêm triêm hỉ khí*, hy vọng sớm được uống rượu mừng của cậu.”
*沾沾喜气 (Triêm triêm hỷ ký): kiểu như nhà nào có việc vui thì vào tham gia chút lấy hên. Giang Đồ vốn không muốn hút thuốc trước mặt Chúc Tinh Dao, nghe vậy nhận lấy điếu thuốc ngậm trong miệng, Đinh Hạng lập tức châm lửa, Giang Đồ ngẩng đầu, nhẹ nhàng hút một hơi, cười, “Chỉ mong như vậy.”
Chúc Tinh Dao biết Giang Đồ hút thuốc, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua. Khi ấy ngồi cùng bàn, có những lúc tới gần sẽ ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh hút thuốc.
Giang Đồ cúi đầu cúi đầu đón lấy ánh mắt của cô: “Chúng ta đi lên trước thôi.”
Cô cõng đàn cello, xinh đẹp thanh tú đứng ở cửa, quá hấp dẫn người nhìn.
Chúc Tinh Dao bình tĩnh lại, vẫn không nói chuyện chỉ gật đầu một cái. Hai người đi tới cửa thang máy, Giang Đồ đứng bên cạnh thùng rác dập tắt điếu thuốc rồi ném vào. Lúc chờ thang máy, anh giơ tay lên muốn cầm túi đàn giúp cô, nhưng đến giữa không trung thì ngừng lại, có lẽ bây giờ cô không muốn anh chạm vào bảo bối của cô.
Sảnh tiệc cưới nằm ở tầng ba, Chúc Tinh Dao và Giang Đồ đi tới cửa, đột nhiên bị người phía sau nhảy ra ôm lấy như gấu, Lê Tây Tây cười hì hì ngẩng mặt: “Không phải cậu đến trước mình à? Sao lại chậm hơn cả mình thế, mình….” Giọng nói dần dần nhỏ lại, nhìn thấy Giang Đồ đứng ngay phía sau Chúc Tinh Dao, nụ cười phai nhạt đi, “Giang Đồ, đã lâu không gặp.”
Giang Đồ nhìn Lê Tây Tây, mìm cười: “Tôi thường xuyên nhìn thấy cậu ở trên TV.”
Lê Tây Tây gia nhập làng giải trí nhiều năm, đã phát hành album, giành giải thưởng, tham gia nhiều hoạt động và chương trình tạp kỹ, đi trên đường đều cũng có thể nhìn thấy cô. Lê Tây Tây nhìn thoáng qua Chúc Tinh Dao, bỗng nhiên hỏi: “Vậy cậu cũng thường xuyên nhìn thấy Tinh Tinh chứ?”
Chúc Tinh Dao kéo kéo cô ấy, bảo cho cô ấy đừng nói bậy bạ, cô không biết phải dùng giọng điệu như thế nào để nói chuyện với anh.
Giang Đồ nhìn Chúc Tinh Dao, khẽ “Ừ” nhẹ một tiếng.
Hứa Hướng Dương đứng ngay sau lưng Chúc Tinh Dao, nhìn Giang Đồ, cười nói: “Đã lâu không gặp, mấy ngày trước có nghe nói Khoa Học Kỹ Thuật Duy Sang mời một CTO* từ nước ngoài về, là cậu đúng không?” Thật ra là anh nghe nói Giang Đồ đã quay về, cho nên hỏi thăm qua một chút thì biết ngay.
CTO*(Chief Technology Officer): Giám đốc công nghệ là vị trí quản lý cao cấp trong một công ty hay tổ chức với công việc điều hành tập trung vào các vấn đề liên quan đến khoa học và công nghệ. Chúc Tinh Dao nghe vậy, cô xoay người lấy túi đồ trong tay Giang Đồ, đưa cho nhân viên đứng gần đó.
Giang Đồ thu lại ngón tay, nhìn Hứa Hướng Dương, lạnh nhạt nói: “Là tôi.”
“Đinh Hạng đã sắp xếp cho chúng ta ngồi cùng một bàn, chúng ta tới đó ngồi xuống trò chuyện một lát đi.” Hứa Hướng Dương nói.
Giang Đồ gật đầu: “Đi thôi.”
Hai người đi về phía chỗ ngồi bên kia.
Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây đi phía sau, Lê Tây Tây nhỏ giọng: “Bây giờ mình tin rồi, vẻ ngoài của Giang Đồ có thể khiến hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác dõi theo, nếu như năm đó nhà cậu ta không tệ hại hỏng bét, dứt khoát thẳng thắn theo đuổi cậu thì nhất định không thua Lục Tễ.”
Nếu như năm đó Giang Đồ theo đuổi cô….bọn họ hiện tại sẽ không trở nên như thế này.
Chúc Tinh Dao cũng đã nghĩ đến, mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy vận may thật trêu ngươi, không nên biết trách ai. Cô nhìn bóng lưng cao gầy rắn rỏi của Giang Đồ, bỗng nhiên quay đầu dặn dò: “Tây Tây, vụ việc liên quan về Trần Nghị, cậu đừng nói cho Giang Đồ biết.”
Lê Tây Tây nghiêm túc nhìn cô mấy giây, quả thực không nhịn được, nhỏ giọng: “Mình biết cậu sẽ như vậy. Yên tâm đi nào, ngay cả Hứa Hướng Dương mình cũng không nói, có lúc mình chẳng hiểu được, cho dù những dây đèn ánh sao kia là cậu ta tặng cậu, nhưng năm đó cậu ta chưa từng theo đuổi cậu, thậm chí một câu thích cũng không nói, đến nỗi làm một vùng đèn ánh sao lừa gạt tâm tình thiếu nữ, nhìn cậu động lòng rồi ở bên Lục Tễ, cậu ta cũng không có một lời giải thích nào. Không phải vì một vùng đèn kia mà cậu đồng ý làm bạn gái Lục Tễ sao? Thế mà cậu ta hoàn toàn giao cậu cho Lục Tễ. Mặc dù cậu ta thích cậu đi chăng nữa, tám năm qua các cậu không liên lạc với nhau, mấy trước cũng bởi vì cậu ta…” Cô ngừng lại, “Hai năm chữa trị tâm lý, hơn một năm không lên sân khấu biểu diễn, bây giờ giấc ngủ vẫn chưa ổn định, thình thoảng còn gặp ác mộng đúng không? Chịu khổ nhiều như vậy, đáng giá sao?”
Từ nửa cuối năm 2013 đến năm 2015, Chúc Tinh Dao điều trị tâm lý ở nước Đức, sự việc liên quan đến Trần Nghị ảnh hưởng rất lớn đối với cô, chẩn đoán bị PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn), cho tới bây giừ, cô không dám đi lối thoát hiểm, cũng sợ đối mặt với phụ nữ có thai và giấc ngủ không được tốt cho lắm.
May mắn thay, hiện tại tình hình đã tốt hơn trước rất nhiều, ít nhất công việc và cuộc sống bình thường sẽ không bị ảnh hưởng.
Có đáng giá hay không thì không biết, tất cả đều đã qua rồi nhưng hậu quả chỉ có mình cô gánh chịu.
Chúc Tinh Dao tránh né vấn đề này, cúi đầu nói: “Cậu ấy có nói rồi.”
Lê Tây Tây chưa kịp phản ứng lại: “Đã nói cái gì.”
“Nói thích mình.”
Dùng tiếng Đức nói, cho nên câu nói ấy cũng được tính.
Lê Tây Tây có hơi sửng sốt: “Lúc nào?”
Chúc Tinh Dao nhắc về lúc trước bọn họ học tiếng Đức hồi cấp Ba, Giang Đồ tỏ tình với cô bằng câu tiếng Đức, Lê Tây Tây nghe xong cũng hơi trầm mặc, giọng nhỏ lại: “Mình cũng biết cậu ta không dễ dàng gì, thỉnh thoảng nhớ lại chuyện học cấp Ba, cậu cùng Giang Đồ và Lục Tễ, ba người các cậu, mình cũng không biết nên thông cảm cho ai nữa.”
Quả thật là một vòng xoáy rối mù, cho nên nói, làm nữ thần cũng chẳng hề dễ dàng gì.
Chúc Tinh Dao hơi khó chịu, cô không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa, kéo cô ấy,”Đi nhanh thôi, sắp bảy giờ rồi.”
Khách mời lần lượt đến đông đủ, các bạn học cấp Ba hiện giờ người trời Nam người đất Bắc, có thể tới tham gia hơn một nửa, mọi người thấy Giang Đồ đang nói chuyện với Hứa Hướng Dương, đều tới lại gần chung vui. Thật ra năm đó thân thiết với Giang Đồ cũng chỉ có mấy người, thậm chí có bạn học còn không nói lời nào với Giang Đồ, bọn họ đơn giản chỉ là tò mò về anh.
Tào Thư Tuấn và Tạ Á dẫn theo con gái sáu tuổi của bọn họ đến, Đinh Hạng đã sắp xếp chỗ ngồi cùng với Giang Đồ. Tào Thư Tuấn nhìn thấy Giang Đồ rất kích động, rất nhanh tới vỗ vỗ vai anh: “Thằng nhóc này, nhiều năm như vậy mà chẳng có tin tức gì cả.” Thầy nhớ lại năm đó thi đại học Giang Đồ xảy ra chuyện bất trắc, trong lòng vẫn luôn cảm thấy thương xót anh, nhưng nhìn anh hiện tại, cuối cùng thầy vui vẻ, “Quá khứ đã qua hết rồi, bây giờ thì tốt rồi.”
Giang Đồ cười: “Rất tốt ạ, cảm ơn thầy.”
Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây đi tới, Tào Thư Tuấn thấy cô, lại lắc đầu: “Chúc Tinh Dao cũng vậy, Hứa Hướng Dương với Lê Tây Tây đều trở về thăm hết cả rồi, em cũng chưa về thăm lần nào.” Thầy vẫy vẫy tay, “Lại đây lại đậy, ngồi xuống nào, trò chuyện một chút.”
Chúc Tinh Dao cứ như vậy mà bị đẩy tới ngồi xuống bên cạnh Giang Đồ, Tào Thư Tuấn đang hỏi anh việc sang Mỹ du học, ánh mắt Giang Đồ chuyển hướng sang cô, lại bình tĩnh đảo về. Chúc Tinh Dao cầm miếng bánh quy trên dĩa lên ăn, một lát sau, anh đặt một ly nước đến trước mặt cô.
HẾT CHƯƠNG 45(2)