Trong chốc lát, ánh mắt tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Hạ Cẩn, ý nghĩa không rõ.
Cả người Giang Đồ cứng đờ, cúi đầu nhìn Chúc Tinh Dao, Chúc Tinh Dao nói xong câu kia thì cúi đầu che miệng, ợ một hơi, Hạ Cẩn không vui nói: “Chúc Tinh Dao, cậu có ý gì?”
Lê Tây Tây hừ một tiếng: “Bọn tôi chẳng nói gì cả, cậu làm gì thì cậu tự biết chứ?”
Giang Đồ đoán chắc cô hiểu lầm Hạ Cẩn, anh hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩn: “Cô ấy không nói cậu.”
“Cậu ta mới vừa rõ ràng nhìn mình mà nói.” Hạ Cẩn chỉ Chúc Tinh Dao nói, “Bọn họ nhất định nhắc mình, cậu đang thiên vị..”
“Không phải cậu, không liên quan đến cậu.” Giang Đồ bình tĩnh ngắt lời cô ấy, nhìn cô.
Hạ Cẩn ngây người, nhìn Giang Đồ, trong lòng nảy ra một suy đoán ngớ ngẩn, lẽ nào Giang Đồ không chấp nhận được chuyện Chúc Tinh Dao với Lục Tễ nói chuyện yêu đương cho nên mới cố ý tố cáo?
Suy đoán đó dường như đã có câu trả lời trong ánh mắt trầm lặng và phức tạp của Giang Đồ.
Việc này kết thúc với việc Hạ Cẩn tức giận rời đi, ánh sáng trong phòng VIP mờ tối, mọi người tụ tập thành một nhóm, một nhóm chơi game hoặc đánh bài uống rượu. Lê Tây Tây vừa hát xong một bài thì bên dưới đã có người hô to: “Lê Tây Tây hát thêm một bài nữa đi! Tôi phải nghe được bài [Ánh trắng nói hộ lòng tôi].”
Lê Tây Tây trừng mắt: “Tôi đã hát hơn hai tiếng rồi, coi như tôi mở một buổi hòa nhạc nhỉ?”
Đinh Hạng vui vẻ: “Chẳng lẽ không phải nghe buổi hòa nhạc của cậu miễn phí sao?”
Hứa Hướng Dương cầm lấy micro trong tay Lê Tây Tây, ném cho Đinh Hạng: “Muốn hát thì cậu tự mình hát đi, giọng cô ấy khàn rồi.”
Sắp đến giờ, mọi người lần lượt rời đi, Chúc Tinh Dao có chút chóng mặt, ngồi trên ghế sofa mơ màng ngủ thiếp, nhiệt độ điều hòa hơi lạnh khiến cho cô chà xát hai cánh tay của mình.
Trong tay Giang Đồ ôm một tấm chăn mỏng bước tới, anh đắp chăn lên người cô. Cô quấn lấy chăn, quay lưng về phía anh, xem ra vẫn không muốn quan tâm đến anh.
Cửa phòng VIP được đẩy ra, Chu Nguyên đi vào, “Lớp bọn cậu còn có mười mấy người à, lớp tôi đều về gần hết rồi, còn lại một vài người.”
Lớp 2 tụ họp ở phòng VIP bên cạnh, Hứa Hướng Dương và Lục Tễ cùng nhau đặt.
Hứa Hướng Dương nói: “Điều này cho thấy lớp cậu không thân thiết với nhau nên chẳng có gì để nói”.
Đã gần mười năm kể từ khi học cấp Ba, mọi người liên lạc vốn không nhiều, vòng bạn bè càng ngày càng khác nhau, các cuộc họp lớp cũng không bằng các buổi tụ tập nhóm nhỏ. Một vài người chơi xong trò chơi Vương Giả thì cũng đứng lên. có người nói: “Lớp trưởng, mình về trước nha.”
“Mình cũng thế.”
“Về thôi.”
“Một giờ rồi, bọn mình cũng đi thôi.”
Không đến mười phút, trong phòng VIP còn lại sáu người Chúc Tinh Dao, Giang Đồ, Lê Tây Tây, Hứa Hướng Dương, Chu Nguyên và Đinh Hạng. Chúc Tinh Dao bỗng nhiên đứng dậy, Giang Đồ nắm lấy cổ tay của cô, nhỏ giọng hỏi: “Đi nơi nào?”
Chúc Tinh Dao vùng ra khỏi anh, thấp giọng nói: “Nhà vệ sinh.”
Môi trường của câu lạc bộ rất tốt, trong phòng VIP cũng có nhà vệ sinh, Chúc Tinh Dao đi ra, đứng trước bồn rửa tay. Cô bước xuống bậc thang, tại chỗ rẽ cô vừa xoay người đã đụng phải thân hình rắn chắc cùa người đàn ông khiến cô cảm thấy choáng váng hoa mắt.
Giang Đồ đặt tay lên eo cô, cúi đầu nhìn cô, Chúc Tinh Dao cau mày, bất mãn đẩy anh: “Cậu tránh ra.” Anh im lặng không lên tiếng, cũng không buông tay. Vốn dĩ tâm trạng tối nay của Chúc Tinh Dao không tốt, cô hối hận vì đã tham dự Lễ kỷ niệm thành lập trường, bị chủ nhiệm Lưu lấy ra làm ví dụ tiêu cực để giảng dạy học sinh, còn bị Hạ Cẩn nói xấu trước mặt các đàn em trong trường. Giang Đồ thì sao? Lúc cô biểu diễn Giang Đồ đi ra ngoài cùng với Hạ Cẩn, ban nãy anh còn nói chuyện giúp Hạ Cẩn, chắc chắn người tố cáo cô không phải Hạ Cẩn…
Tại sao anh lại bảo vệ Hạ Cẩn như vậy? Chẳng phải anh không thích cô ấy sao? Chúc Tinh Dao đau đầu chóng mặt, làm thế nào cũng không hiểu tại sao, tâm trạng chán nản, trong lòng tràn đầy chua xót, cảm giác này chưa từng có bao giờ.
Đây có phải là ghen không?
Có lẽ từ khi anh và Hạ Cẩn rời khỏi hội trường thì tâm trạng của cô không kiềm được mà trầm xuống, lần đầu tiên cô mới biết cảm giác này, không nhịn được ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: “Cậu muốn thế nào? Cậu có biết Hạ Cẩn nói xấu mình sau lưng trước mặt đàn em không?
Cậu ta nói mình là…” Cô bỗng nhiên không nói ra hai chữ kia, cắn cắn môi, quay mặt sang chỗ khác, âm thanh rất nhỏ: “Cậu cứ như vậy khẳng định cậu ta không tố cáo mình sao?”
“Chắc chắn.” Yết hầu của anh chuyển động.
“…’
“Bởi vì.” Giang Đồ hít một hơi thật sau, giọng gần như bình tĩnh, “Kẻ đê tiện mà em nói chính là tôi.”
Chúc Tinh Dao choáng váng, chưa kịp phản ứng lại: “Hả?”
Cậu ấy đang nói cái gì? Cô ngửa đầu, ánh mắt mơ màng.
Đang nói về tội danh của anh.
Anh đang nhận lỗi với cô.
Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Em và Lục Tễ yêu sớm là tôi tố cáo, muốn đánh chết tôi sao?”
Trong lòng anh bổ sung: Tám mươi bảy bức thư tình kia cũng là do tôi viết.
——-
Phòng bên cạnh chỉ còn lại hai người, Lục Tễ ngổi ở trong góc uống rượu, Lâm Giai Ngữ ngồi bên cạnh anh. Anh quay sang nhìn cô, khóe miệng hơi cong lên: “Lâm Giai Ngữ, cậu muốn nói điều gì với tôi?”
Lâm Giai Ngữ cầm ly, cũng rót cho mình một ly rượu.
Cô lại còn chủ động nâng ly lên chạm vào ly của anh, uống cạn ly rượu, cô quay lại hỏi: “Lục Tễ, mấy năm này có phải cậu cảm thấy rất khó chịu đúng không?”
Lục Tễ tự giễu, cười: “Cậu cảm thấy như thế nào?”
Lâm Giai Ngữ đếm trên đầu ngón tay: “Khu đèn ánh sao, thư tình, tôi có chút tò mò, còn có cái gì khiến cho Tinh Tinh hiểu lầm nữa không?”
Lục Tễ sững sờ, cau mày hỏi: “Làm sao cậu biết chuyện thư tình?”
Lâm Giai Ngữ trầm mặc, yên lặng nhìn anh: “Chỉ là tôi không hiểu, tại sao cậu lại không nói ra? Khiến cho Tinh Tinh vẫn luôn chẳng hay biết gì, nếu như cô ấy biết được….”
Ầm—-
Lục Tễ bất chợt dùng sức đặt mạnh ly rượu trên bàn thủy tinh, Lâm Giai Ngữ bị anh làm cho hoảng hốt, Lục Tễ cười nhạo nói: “Con mẹ nó, tại sao tôi phải nói? Giang Đồ cậu ta không có miệng à? Sao cậu ta không tự mình nói với Chúc Tinh Dao?”
Lâm Giai Ngữ sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Giang Đồ khi học cấp Ba khổ như vậy, cậu ấy nói như thế nào?”
Vì vậy, Giang Đồ có thể hiểu được, anh không thể, phải không?
Lục Tễ ngồi thụp xuống ghế sô pha, chống tay lên mặt, trông rất suy sụp tinh thần. Dường như anh đang cố gắng hết sức để kiểm soát cảm xúc của mình, yết hầu lăn nhẹ theo nhịp thở, anh thì thầm như đang nói chuyện với chính mình: “Cậu biết không? Ngày hôm nay có rất nhiều nữ sinh khóa dưới chạy đến trước mặt tôi khen tôi đẹp trai, nói tôi rất lãng mạn, hy vọng tôi và Tinh Tinh có thể tiếp tục sánh bước cùng nhau… Lâm Giai Ngữ cậu viết tiểu thuyết, có lẽ cậu cũng biết các em ấy đang mong chờ một câu chuyện lãng mạn nào đó về sự tái hợp của mối tình đầu. Thời điểm học cấp Ba, Chúc Tinh Dao và Giang Đồ từ lúc ngồi bàn trước bàn sau đến khi ngồi cùng bàn, bọn họ luôn luôn ở bên cạnh nhau, bọn họ có ám muội không?
Hình như không có, dù sao hầu như không ai nghĩ tới bọn họ theo hướng đó, bởi vì Giang Đồ ngoài mặt giả vờ lạnh lùng, cậu ta làm gì cũng ngấm ngầm chọc phá, không một người nào có thể nhìn ra cậu ta chính là người có tâm tư sâu kín nhất, ngay cả Chúc Tinh Dao cũng chẳng hề biết gì, mơ hồ khó hiểu. Cô ấy cảm động, ánh mắt rạng ngời không phải dành cho tôi mà tất cả đều là vì Giang Đồ. Cô ấy tin tưởng những lời nói, hành động của Giang Đồ một cách vô cùng tự nhiên, tự nhiên hơn rất nhiều so với một người bạn trai đó chính là tôi.”
Lâm Giai Ngữ lần đầu tiên nghe được Lục Tễ nói nhiều và chính xác đến như vậy, cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực không biết nên nói điều gì nữa. Một lúc sau, cô cúi đầu nói một câu: “Có lẽ đây chính là duyên phận, Giang Đồ cũng không biết tín vật thư tình cũng rơi vào trên người cậu.”
Phòng VIP im lặng vài giây.
Lục Tễ thu tay về, anh đứng dậy, đi về phía cửa.
Lâm Giai Ngữ sững sờ, vội vàng theo sau.
Nhà vệ sinh bên ngoài hành lang, ánh đền mờ tối, Chúc Tinh Dao hoàn toàn ngây người, ngơ ngác nhìn Giang Đồ: “Cậu…cậu vừa nói cái gì?”
Cửa phòng được đẩy ra—
Giang Đồ hít một hơi thật sâu, anh thấp giọng lặp lại: “Tôi nói, em và Lục Tễ yêu sớm chính là do tôi tố cáo, không phải Hạ Cẩn.” Anh dùng tay trái nắm lấy tay cô, cố gắng tiết lộ thêm một bí mật: “Tám mươi bảy bức thư tình kia, cũng là do tôi viết, không phải Lục Tễ.”
Giang Đồ vừa dứt lời thì bị ai đó túm lấy cổ áo lôi ra ngoài, một nắm đấm giáng xuống khiến anh nhanh chóng ngả người ra sau, kính mắt bị hất tung rơi xuống đất.
“Lục Tễ sao cậu lại đánh người thế!”
Lâm Giai Ngữ hoảng sợ đến mức lui về phía sau, hét lên.
Lục Tễ không nói lời nào, sắc mặt lạnh lùng lại đánh một quyền, Giang Đồ nheo mắt, đánh lại.
Nhiều năm nhẫn nhịn cùng với nỗi oán hận khiến cho bọn họ như kẻ thù không đội trời chung, trong nháy mắt cả hai người lao vào đánh nhau, đấm tới tấp vào da thịt, mỗi lúc
một nặng hơn, tình hình vô cùng khiếp sợ.
Hứa Hướng Dương và Chu Nguyên nhanh chóng chạy đến, Hứa Hướng Dương kinh ngạc: “Mẹ kiếp! Sao tự nhiên lại đánh nhau?”
Hai người đang muốn tiến lên ngăn cản, nhưng đã bị Lê Tây Tây kéo lại.
Lê Tây Tây bình tĩnh nhìn: “Mọi người đều lui lại hết đi, nhường chỗ cho bọn họ, để bọn họ đánh nhau, nếu hôm nay không đánh thì sau này cũng sẽ đánh.”
Hứa Hướng Dương và Lâm Giai Ngữ ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại, lùi về sau một bước nhường chỗ cho hai người kia. Chu Nguyên và Đinh Hạng như hai kẻ ngốc, vẻ mặt vô cùng hoang mang hoảng sợ.
Chu Nguyên chỉ vào hai người trên sàn đang đánh nhau kịch liệt: “Các cậu nhất định không cần can lại à? Nhìn dáng vẻ hai cậu ấy liều mạng như vậy tôi sợ bọn họ sẽ đánh chết đối phương mất.”
Lâm Giai Ngữ cau mày: “Không cần, nhường chỗ cho bọn họ đi.”
Chu Nguyên: “…”
Đinh Hạng: “….”
Tại sao hôm nay hai cô nàng này lại hung dữ như thế?
Chu Nguyên dùng ánh mắt hồng nhan họa thủy nhìn về phía Chúc Tinh Dao.
Chúc Tinh Dao đứng tại chỗ, đầu ù ù, trống rỗng. Cô ngây ngốc nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau, trong lúc nhất thời không phân biệt được mình đang gặp ác mộng hay đang ở hiện thực.
Lê Tây Tây đi tới bên cạnh cô, lo lắng nắm lấy tay cô, bàn tay của cô lạnh cóng.
Lê Tây Tây không yên tâm hỏi: “Tinh Tinh, cậu không sao chứ?”
Chúc Tinh Dao cắn môi, để lại một dấu răng, cô đau đến mức đôi mắt đỏ lên.
Không phải ác mộng.
Cho nên, người tố cáo cô và Lục Tễ yêu sớm chính là Giang Đồ, tám bảy bức thư tình cũng do Giang Đồ viết. Những điều tưởng chừng dường như không thể nhưng lại xảy ra đã khiến cho nhận thức của Chúc Tinh Dao bị sụp đổ trong suốt mười năm qua.
Một lúc sau, cô thẫn thờ nói với Lê Tây Tây: “Tây Tây, bảo đám người Hứa Hướng Dương can hai người kia lại đi, đừng để bọn họ đánh nhau nữa.”
Hứa Hương Dương cùng với Chu Nguyên dù đã cố hết sức nhưng vẫn không thể kéo được hai người họ ra, Đinh Hạng đang định xắn tay áo lên giúp đỡ — Chúc Tinh Dao lạnh lùng nói một tiếng: “Giang Đồ, đừng đánh nữa.”
Giang Đồ dừng lại, bị Lục Tễ nhấc lên, đè xu0ng sàn nhà.
Lục Tễ đấm vào khóe miệng anh, lần này Giang Đồ không né tránh, hai người thở hồng hộc dừng lại, ngã quỵ xuống sàn. Giang Đồ chật vật đứng dậy, Lục Tễ lần nữa nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, ghé sát tai anh, giọng điệu tràn đầy tự giễu, giọng nói trầm thấp đến mức chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Chúc Tinh Dao nói nụ hôn đầu của chúng tôi là ở trong bệnh viện. Giang Đồ, rốt cuộc cậu đã đâm chọc tôi bao nhiêu lần rồi?”
Anh nói xong, lảo đảo đứng dậy, quay người đi về phía cửa.
Cả người Giang Đồ cứng đờ, đứng im tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Chúc Tinh Dao, anh không đeo kính, hình dáng Chúc Tinh Dao mơ hồ không rõ, nhưng anh biết đôi mắt của cô hẳn là đỏ ửng rồi.
Lục Tễ dừng lại bên cạnh Chúc Tinh Dao, anh thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Mũi Chúc Tinh Dao đau xót, nước mắt lăn dài.
Lục Tễ cúi đầu, không cần biết sai lầm có phải do anh khơi mào hay không, nhưng anh quả thực rất ích kỷ, từ đầu đến cuối chỉ có Chúc Tinh Dao chẳng hay biết gì. Anh hít sâu một hơi, mở cửa đi ra ngoài.
Chu Nguyên có hơi sửng sờ, nhanh chóng đuổi theo.
Lục Tễ cũng chưa đi được bao xa, mới đi vài bước thì dựa vào bờ tường của câu lạc bộ, ngẩng mặt thở d0c, Chu Nguyên căng thẳng li3m khóe miệng: “Cậu….cậu không sao chứ?”
Lục Tễ nhếch khóe miệng, từ trong túi quần lấy ra hộp thuốc lá bẹp dúm, lật qua hai lần xem ra vẫn còn nguyên, nhét vào trong miệng, cúi đầu châm lửa, ném cây còn lại cho Chu Nguyên.
Chu Nguyên: “….”
Một điếu thuốc, tạm biệt mối tình đầu đau khổ đã trôi qua sao?
“Đi thôi.”
Lê Tây Tây nhìn thoáng qua Giang Đồ và Chúc Tinh Dao, cảm thấy vào lúc này không nên có ai ở đây.
Trong vòng chưa đầy nửa phút, trong phòng VIP to lớn chỉ còn lại Chúc Tinh Dao cùng với Giang Đồ. Bên ngoài phòng có một hàng người đứng cạnh bức tường khiến những nhân viên phục vụ đi ngang qua đều phải giật mình.
Chúc Tinh Dao nhìn Giang Đồ, áo sơ mi của anh nhăn nhúm bẩn thỉu, xương mày và khóe mắt có màu xanh lam, khóe miệng chảy máu, anh đứng trước mặt cô nói: “Em và Lục Tễ yêu sớm là do tôi tố cáo, muốn đánh chết tôi sao?” Vẻ ngoài tuấn tú điềm đạm hoàn toàn khác hẳn so với ban nãy. Trong lúc mơ hồ, cô dường như nhìn thấy được Giang Đồ quật cường, biết kiềm chế của thời niên thiếu, mắt cô đỏ lên, cô chợt cảm thấy vô cùng tủi thân và khó chịu.
Giang Đồ hồi còn học Trung học đối xử với cô rất tốt sao?
Đây là một câu hỏi không có câu trả lời, cô vẫn luôn cảm thấy Giang Đồ là một người kiên định, đáng tin tưởng. Cô có thể tin tưởng anh vô điều kiện, tin rằng anh sẽ không bao giờ làm tổn thương cô.
Giang Đồ viết thư tình vào thứ sáu hàng tuần, nhưng đêm đó anh đã nói anh không đến bữa tiệc chào mừng.
Bạn học J chính là Giang Đồ.
Còn về chữ viết tay?
Cũng là vì muốn che giấu nên cố ý dùng tay trái để viết?
Chúc Tinh Dao buồn bã suy nghĩ, hóa ra Giang Đồ có thể lừa được người khác bằng cách như thế này.
Khu đèn ánh sao năm mười bảy tuổi là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà cô từng nhận được trong đời. Không một cô gái nào có thể quên một cảnh tượng lúc đó, Chúc Tinh Dao cũng vậy.
Nguyện vọng đẹp nhất, nhất định điên cuồng nhất.
—Năm 2008 tháng 8 ngày 29.
Bạn học J.
Lá thư ấy cùng với ánh đèn ngôi sao đã tác động đến trái tim cô, khiến cho cô vừa rung động lại vừa xúc động, cộng với những bức thư tình được tích lũy qua bao ngày tháng, tất cả tâm trạng và cảm xúc thiếu nữ của cô đều bị đào bới từng chút một. Toàn bộ mọi chuyện rối tung hết cả lên, nhưng mà cho dù Giang Đồ biết cô đã hiểu lầm, thậm chí bị cả trường hiểu lầm, anh cũng không cho cô một lời giải thích, nếu không phải vì những gì anh đã làm, cô và Lục Tễ sẽ không có cơ hội ở bên nhau.
Tuy nhiên, sau khi cô đồng ý với Lục Tễ.
Anh lại…..viết thư tố cáo cô và Lục Tễ yêu sớm.
Suy cho cùng anh muốn như thế nào? Ỷ vào không ai biết thì anh muốn làm theo ý mình sao? Sẽ không quan tâm đến cảm nhận của cô? Cô bị chủ nhiệm Lưu mắng, bị bố mẹ giáo dục, bị chủ nhiệmLưu dùng làm tài liệu tiêu cực trong việc giảng dạy trong nhiều năm qua, đến nỗi còn bị Hạ Cẩn mắng là kẻ đê tiện….
Nhưng mà, vào đêm anh tố cáo cô, anh lại dẫn cô trèo tường ra ngoài chơi, anh không có tiền, anh sẵn sàng đánh cược với người ta chỉ vì để làm cho cô vui lên.
Có tốt, có xấu.
Đều là anh.
“Giang Đồ, cậu thật sự….rất quá đáng.”
Hai mắt Chúc Tinh Dao đẫm lệ, cả người yếu ớt ngồi xổm xuống dựa vào tường, rốt cuộc anh có nghĩ đến cảm nhận của cô không?
Giang Đồ hoảng loạn nhanh chân tiến lại gần, ngồi xuống trước mặt cô, đầu gối phải chống xuống sàn, tạo thành tư thế nửa quỳ.
“Tinh Tinh.” Giọng nói anh khàn khàn.
Chúc Tinh Dao xem như không nghe thấy anh nói gì, cô ôm đầu gối vùi mặt vào đó, đôi vai trắng nõn mảnh khảnh run rẩy, suy sụp hoàn toàn, không kiềm được mà khóc lên. Cô không biết phải làm thế nào với Giang Đồ, cái xấu hay cái tốt của anh, cái nào có ưu thế hơn?
Giang Đồ kéo cánh tay của cô, nâng mặt cô lên, săc mặt cô tái nhợt, môi khẽ run, trên môi dưới có dấu răng, đôi mi ướt đẫm luôn rủ xuống, không chịu nhìn anh, ngay cả khi những ngón tay thô ráp của anh lau đi nước mắt cho cô.
Mãi cho đến khi hơi thở của anh phả vào mặt cô, đôi môi được anh hôn lên, cô mới giật mình mà mở to hai mắt. Giang Đồ nửa quỳ, nâng mặt cô lên rồi giữ lấy môi cô, anh thấp giọng thở dài: “Thư tình là anh viết, dùng tay trái viết, khu đèn ánh sao là quà sinh nhật anh tặng em, em và Lục Tễ yêu sớm cũng do anh tố cáo.”
Trái tim Chúc Tinh Dao run lên.
Anh cũng nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Người lén hôm trộm em trong bệnh viện cũng là anh. Tinh Tinh, anh tưởng rằng mình vô cùng nhẫn nhịn kiềm chế, nhưng thật ra lại ích kỷ, xấu xa, điên rồ…”
Thế mà anh thích em, đây là chuyện chẳng thể nào biết được.
HẾT CHƯƠNG 56.