Chúc Tinh Dao trông có chút mơ màng, khoảng thời gian trước đây Lâm Giai Ngữ nói rằng cô ấy muốn viết một câu chuyện liên quan đến thời thanh xuân của bọn họ, cô cho là cô ấy bàn về ý tưởng của bộ truyện mới, nhưng xem bình luận thì không phải, [Chờ Ánh Sao] là cuốn sách mà Lâm Giai Ngữ đã đào hố nhưng đã bị khóa lại rồi.
Cô nhớ đến chuyên mục tác giả của Lâm Giai Ngữ, phía dưới cột có một quyển sách đã bị khóa, khóa được mấy năm rồi, bởi vì khóa nên tên sách chỉ hiện thị là [Chờ **].
Vậy hai dấu sao đó chính là “Ánh Sao”?
Năm đó Lâm Giai Ngữ đăng cuốn sách lên, cô thậm chí còn không ký hợp đồng với trang web nào, chỉ là cô muốn ghi lại câu chuyện này mà thôi. Mấy năm gần đây, mức độ phổ biến của cô dần dần tốt lên, người hâm mộ trên Weibo ước chừng khoảng vài chục ngàn, còn có hai nhóm bạn sách, một trong số đó phần lớn là fan cũ. Hầu hết các fan cũ đều là fan của cuốn sách [Chờ Ánh Sao], bọn họ vẫn luôn đợi kết cục của quyển sách này. Lần trước sau khi Lê Tây Tây và Chúc Tinh Dao được tìm kiếm trên hotsearch, các fan cũ trong nhóm đã hỏi Lâm Giai Ngữ rằng nguyên mẫu có phải là Chúc Tinh Dao không? Khi đó ầm ĩ lớn như vậy, Lâm Giai Ngữ sao có thể dám nói là đúng?
Cô lập tức phủ nhận: “Không phải, tôi với cô ấy không quen biết.”
Fan lâu năm mặc dù có hơi nghi ngờ, nhưng vẫn miễn cưỡng tin.
Lần này Lê Tây Tây và Chúc Tinh Dao đều chia sẻ bài viết của cô, điều này gián tiếp cho thấy quan hệ của họ rất tốt, ngay sau đó có người đào ra được Lâm Giai Ngữ tham gia lễ kỷ niệm trăm năm thành lập Nhất Trung Giang Thành, bây giờ gần như đã xác định được nguyên mẫu nhân vật.
Vốn dĩ lúc đó Lâm Giai Ngữ không có tự tin phủ nhận, trên đời này ngoài Giang Đồ ra thì sẽ không có ai làm một ngàn ngọn đèn ánh sao tặng cho một cô gái, cũng không có Nhất Trung Giang Thành thứ hai.
Mọi chuyện năm đó, trong thực tế không có chuyện tương tự như thế.
Cho dù đó là Giang Đồ Chúc Tinh Dao, hay Lục Tễ, Lâm Giai Ngữ, Lê Tây Tây, Hứa Hướng Dương…những năm đó, những câu chuyện đó và những con người đó là duy nhất trên thế giới này.
Những người hâm mộ sách lâu năm vô cùng phấn khích đến mức họ đã vào thẳng Weibo của Lâm Giai Ngữ và Chúc Tinh Dao đọc hết bình luận, còn đồng loạt nhắc đến hai cô, gởi rất nhiều tin nhắn riêng tư, bọn họ rất mong muốn biến câu chuyện cổ tích trong sách thành hiện thực.
Cũng càng nóng lòng muốn biết câu chuyện cổ tích đời thực này đã kết thúc hay chưa?
Lâm Giai Ngữ buồn bã không dứt, đương nhiên cũng rất hoảng sợ, dầu tiên cầu xin những người hâm mộ sách đừng chia sẻ quyển đó nữa, tiếp theo gởi tin nhắn Wechat cho Chúc Tinh Dao, nói cô xóa mấy bình luận kia đi, tránh được lúc nào thì hay lúc đó.
Trong lòng Chúc Tinh Dao cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, lên xem lại tin nhắn riêng tư trên Weibo. Lâm Giai Ngữ đợi mấy phút mà chẳng thấy cô trả lời, cô ấy gọi điện thoại ngay: “Tinh Tinh, trước tiên hãy xóa những bình luận đó đi, còn không thì xóa bài chia sẻ trên Weibo.” Giọng nói của cô ấy khẩn thiết, mang theo chút cần xin, “Cậu xóa đi nha, liên qua đến [Chờ Ánh Sao] đều xóa hết luôn, nếu như bị truyền ra mình sẽ bị Giang Đồ mắng đấy.”
Chúc Tinh Dao dừng ở cửa, rồi lại bước vào sân, nhỏ giọng hỏi: “Giang Hành (bút danh)…là Giang Đồ đúng không?
Lâm Giai Ngữ khóc không ra nước mắt, giải thích: “Phải…..[Chờ Ánh Sao] là mình đã viết một vài năm trước, nguyên mẫu nhân vật chính là cậu và Giang Đồ, còn có cả Lục Tễ….Đương nhiên là có nhóm người chúng ta. Mình chỉ viết vài chục ngàn chữ, năm 2013 Giang Đồ ra nước ngoài không bao lâu, mình liền khóa lại, chỉ có một bộ số fan sách cũ đọc qua, cho đến khi sau Lễ kỷ niệm thành lập trường mọi người chú ý đến cậu tương đối cao, cậu vừa chia sẻ thì đã có fan đoán được nguyên mẫu nữ chính là cậu rồi.”
Chúc Tinh Dao im lặng một chút, nhẹ giọng nói: “Mình muốn đọc bộ đó có được không?”
Mấy phút sau, Lâm Giai Ngữ gởi tới một tệp văn bản.
Lâm Giai Ngữ: “Đây là phiên bản mình vừa sửa gần đây, có hơn trăm ngàn từ, cốt truyện phong phú hơn, nhưng cơ bản thì đều là sự thật.”
Chúc Tinh Dao không biết diễn tả tâm trạng của mình như thế nào khi đọc cuốn sách này, Lâm Giai Ngữ và Giang Đồ quen biết nhau từ nhỏ, lại trường thành cùng nhau, cố ấy hiểu rất rõ về Giang Đồ, câu chuyện được viết này dưới góc nhìn của Giang Đồ, cho nên cô mới biết được những việc mà trước đây cô chưa từng biết.
Chẳng hạn như Giang Đồ mạnh tay xóa ảnh cô trong điện thoại Hạ Cẩn, nhưng anh đã giữ lại cho riêng mình; anh không phủ nhận trước mặt Lâm Giai Ngữ rằng anh thích cô; sau khi cô nằm viện anh vô cùng tự trách và chán ghét bản thân mình, thậm chí anh nhốt mình trong phòng bận rộn làm đèn ngôi sao….
Những bí mật được chôn giấu trong mười năm đó đã được Lâm Giai Ngữ viết trong cuốn sách [Chờ Ánh Sao] này, Chúc Tinh Dao nhìn thấy một Giang Đồ khác thật sống động chân thực.
Miêu tả của Lâm Giai Ngữ về Chúc Tinh Dao thật sự rất mơ hồ, có lẽ bởi vì cô ấy không biết chân tướng sự việc khi đó, cũng không hiểu rõ về Chúc Tinh Dao, hoặc cũng có thể che giấu quá nhiều bí mật năm ấy, cô cũng chỉ là người ngoài quan sát, nhìn thấy được Chúc Tinh Dao như một thiếu nữ ngơ ngác bị hai người thiếu niên làm cho mơ hồ chẳng hay biết gì.
Chúc Tinh Dao dùng kinh nghiệm 26 tuổi để xem câu chuyện mười sáu mười bảy tuổi của mình, năm đó tất cả những chuyện đều không biết, mờ mịt, tình cảm mơ hồ, từng chút một từ từ trở nên vô cùng rõ ràng.
“Tinh Tinh, 6 giờ rồi, đã đến lúc chúng ta phải ra ngoài.”
Đinh Du gõ cửa gọi cô, gia đình nhà bọn họ đã bàn việc xong, tối nay cùng nhau ra ngoài ăn tối.
Chúc Tinh Dao vội vàng lau mắt, hướng về phía cửa nói: “Mọi người cứ xuống trước đi, con xong liền đây.” Cô nhanh chóng đứng dậy, tùy ý cầm lấy một bộ quần áo mặc vào, choàng khăn, vẫn chưa kịp trang điểm, tô chút son rồi rời khỏi.
Trên đường đi, Đinh Vũ nói với cô những gì, cô đều lơ đễnh, không tập trung.
Đinh có chút khó hiểu, quay lại nhìn hàng ghế sau thì thấy cô đang cầm điện thoại di động, không nhịn được bèn hỏi: “Đọc cái gì thế con, sao coi say mê quá vậy?”
Chúc Tinh Dao cúi đầu nhẹ nhàng hít mũi, nhỏ giọng nói: “Đọc tiểu thuyết ạ.”
Lúc xuống xe, ánh mắt Chúc Tinh Dao đỏ lên, Đinh Du đau đầu sờ mặt cô, bất đắc dĩ cười nói: “Đọc tiểu thuyết thôi mà cũng khóc à? Trước hết lát nữa con đi trang điểm chút ít, còn có khách khác ở đây, để mắt đỏ đi gặp người ta thì không tốt lắm đâu.”
Chúc Tinh Dao cũng không hỏi còn có khách khác nào ở đây, cô chỉ gật đầu.
Đây là một nhà hàng tư nhân cao cấp với lối trang trí hiện đại kiểu Trung Quốc, đầy đủ phong cách và yên tĩnh, nhiều giám đốc điều hành cấp cao của các công ty thích đến đây để tiếp đãi khách hàng nước ngoài. Giang Đồ, lão Viên cùng với hai người trợ lý dẫn theo hai khách hàng người Đức và vợ của khách hàng người Đức không giỏi tiếng Anh, dùng tiếng Đức nói chuyện với chồng.
Nhìn thấy gương mặt của khách hàng một chút bối rối, anh nói bằng tiếng Đức, “Nhà vệ sinh ở phía bên tay trái, từ đây đi vào là thấy.”
Vẻ mặt khách hàng ngạc nhiên, hỏi anh bằng tiếng Đức: “Cậu biết tiếng Đức à?”
Giang Đồ mỉm cười: “Giao tiếp cơ bản hàng ngày thì không có vấn đề gì.”
Lão Viên cũng kinh ngạc không thôi, thấp giọng hỏi: “Ở chung ký túc xá với nhau suốt bốn năm, sao tôi lại không biết cậu có thể nói được tiếng Đức? Học lén khi nào đó?”
“Bắt đầu học từ cấp Ba, hồi đại học tôi cũng có vài quyển sách tiếng Đức trên bàn.” Giang Đồ liếc nhìn anh ấy một cái, “Cậu với Đỗ Vân Phi về ký túc xá không xem đá bóng thì cũng chơi game, cho nên có thể không chú ý đến.”
Lão Viên nói thầm: “Trên bàn cậu có nhiều sách như vậy, tôi đương nhiên không để ý….” Lúc còn học đại học Giang Đồ bận rộn muốn chết, thời gian ở ký túc xá vốn đã ít, trên bàn một đống sách, tiếng Anh tiếng Trung đều có, anh và Đỗ Vân Phi quả thật không chú ý nhiều, nào biết anh còn đọc sách tiếng Đức.
Chúc Tinh Dao từ toilet đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Đồ đứng ở phía trước, anh mặc một bộ âu phục màu đen, vóc dáng cao lớn, đường nét anh tuấn. Giọng nói của anh trầm thấp từ tính khi nói lưu loát tiếng Đức, cô sững sờ tại chỗ, mũi chua xót, nước mắt gần như rơi xuống.
Lâm Giai Ngữ đã viết trong [Chờ Ánh Sao], một ngày sau sinh nhật thứ mười tám của Giang, bọn họ ra khỏi quán internet, đi đến hiệu sách.
Giang Hành mua hai cuốn sách tiếng Đức.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Sau đó, trong căn phòng cũ của anh, có một chồng sách tiếng Đức.
Lâm Giai Ngữ miêu tả —
Lâm Giai Giai (bút danh Lâm Giai Ngữ) hỏi anh: “Nếu thích cô ấy, tại sao không nói với cô ấy, không theo đuổi cô ấy?”
Thiếu niên đứng trong tuyết trắng xóa, rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp mà đè nén: “Không nỡ.”
“Cô ấy rất lương thiện, nếu cô ấy thật sự thích tôi, khi chúng tôi ở bên nhau, cô ấy sẽ quan tâm đến cảm xúc của tôi, rồi trở nên nhạy cảm, băn khoăn khắp nơi, cũng có thể vì tôi mà từ bỏ rất nhiều thứ… Có thể lúc đầu chỉ là một bữa cơm tây, nhưng thời gian càng dài, cô ấy sẽ vì tôi mà càng ngày càng từ bỏ nhiều thứ, có thể sẽ bởi vậy mà không vui, đánh mất đi nhiều niềm vui đáng lẽ mà cô ấy phải có.”
“Có thể sau này tôi có thể mang đến cho cô ấy rất nhiều thứ, nhưng đây không phải là lý do khiến cô ấy chịu khổ mấy năm cùng tôi được.”
….
Không nỡ có thể lừa dối cô sao?
Không nỡ có thể giúp cô lựa chọn ư?
Vì sao Giang Đồ luôn luôn làm cho cô vừa đau lòng vừa oán trách như thế?
Giang Đồ dường như cảm nhận được cái gì đó, anh quay đầu nhìn qua, Chúc Tinh Dao mặc một chiếc váy dài màu be, đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn anh, ánh mắt cô có chút đỏ, đáy mắt tâm tình phức tạp, giống như oán hận, giống như khó chịu lại giống như đau lòng.
Anh vô cùng bất ngờ: “Tinh Tinh?”
Khách hàng bất ngờ nói tiếng Đức: “Oh my God, đây là Chúc Tinh Dao phải không?” Tôi không nhìn nhầm đúng chứ? Tôi với vợ đã xem hai buổi diễn tấu của cô ở Munich, thật tuyệt vời, tôi và vợ tôi vô cùng thích cô và cực kỳ ấn tượng về cô.”
Không ngờ lại còn có một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
Lão Viên nhìn thấy Chúc Tinh Dao, đột nhiên nhớ tới cô học đại học Nghệ thuật Berlin, tiếng Đức đương nhiên không cần phải nói, vậy…..Giang Đồ học tiếng Đức cũng là vì Chúc Tinh Dao.
Khách hàng nhìn về phía Giang Đồ, nói lại tiếng Anh: “Hai người biết nhau à?”
Lão Viên nói nhỏ: “Đâu chỉ là quen biết…”
Khách hàng không hiểu tiếng Trung, lão Viên liếc mắt nhìn Giang Đồ một cái, thấp giọng nói một câu: “Cậu thật đúng là thâm tàng bất lộ*, không đúng, hẳn là thâm tình bất khả lộ.”
*深藏不露 [shēncángbùlù]: “Thâm tàng bất lộ” giống như đại dương mênh mông. Họ che giấu bản thân bằng vẻ ngoài bình yên phẳng lặng nhưng ẩn chứa bên trong sức mạnh và vũ khí kinh người. “Cậu im đi.” Giang Đồ nói.
Chúc Tinh Dao hít sâu một hơi, đường cong mềm mại trên ngực phập phồng lên xuống, cô đè nén nước mắt, đi về phía Giang Đồ.
Cô đứng trước mặt anh, nhưng không nhìn anh, mỉm cười với khách hàng của anh rồi nói bằng tiếng Đức: “Cảm ơn ông đã thích tôi.”
Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, Chúc Tinh Dao lên tiếng trước anh: “Chúng tôi là bạn học cấp Ba.”
Lão Viên lúc này đã hiểu, Giang Đồ vẫn chưa theo đuổi được…
Ngay khi vợ của khách hàng từ nhà vệ sinh trở ra, bà ấy cũng rất ngạc nhiên khi thấy Chúc Tinh Dao, đề nghị chụp chung tấm ảnh làm kỷ niệm. Chúc Tinh Dao gật đầu đồng ý, lão Viên tích cực nói: “Để tôi chụp cho mọi người, ánh sáng ở đấy rất tốt và cũng không bị ngược sáng.”
Nhà hàng trang trí rất có phong cách, trên tường cách mỗi khoảng đều có một bức tranh diễn tả nét đẹp của Trung Quốc, bọn họ đứng bên cạnh vách tường, Chúc Tinh Dao đứng bên trái vợ chồng người Đức, bên phải là Giang Đồ.
Hai tháng trước Đinh Hạng kết hôn, bọn họ cũng chụp ảnh chung, nhưng hai người đứng ở một khoảng cách xa. Lão Viên dùng điện thoại chụp vài tấm ảnh, Giang Đồ thấp giọng hỏi: “Em đến một mình à?”
Lúc này điện thoại chúc Tinh Dao vang lên, Đinh Du gọi đến, đoán chừng là thúc giục cô tới.
Cô nói dối: “Con vừa đi nhầm phòng, bây giờ con qua ngay.” Cúp máy, cuối cùng cô ngẩng đầu nhìn Giang Đồ, “Mình đi cùng với bố mẹ, mình phải về phòng trước đã.”
Phòng riêng của bọn họ ở cùng một hướng, một vài người đi bộ trên hành lang đươc trải thảm, nhân viên phục vụ nói với Chúc Tinh Dao: “Phòng của chị ở phía trước ạ.”
Chúc Tinh Dao nói lời cảm ơn, cửa phòng kia liền mở ra, một người đàn ông thành thục anh tuấn bước ra, mỉm cười nhìn về phía cô: “Dì nói em đi nhầm phòng, anh sợ em tìm không thấy, đang muốn đi tìm em đấy.”
Chúc Tinh Dao sửng sốt, cô nhìn người trước mặt: “Tưởng Dịch?”
Tưởng Dịch nhướng mày: “Ngạc nhiên vậy à? Chẳng phải lúc trước anh có nói mấy ngày nữa là anh sẽ đến đây sao? Bố mẹ anh cũng đến rồi.”
Anh lớn hơn Chúc Tinh Dao hai tuổi, hai người dưới sự sắp xếp của bộ mẹ, gặp qua vài lần, không biết có phải Chúc Vân Bình đã nói gì với anh hay không, Tưởng Dịch đang đuổi theo cô, nhưng cũng không theo đuổi gắt gao quá, hơn nữa hai người tạm thời không ở cùng một thành phố, anh có chút cảm giác mình đã chậm trễ mất rồi*.
(*) Nguyên văn 温水煮青蛙 – Hội chứng ếch luộc hay hiệu ứng luộc ếch (Boiling frog) là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại. Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hề hay biết. (Theo wiki) Chúc Vân Bình và Đinh Du không nói với cô, hiển nhiên là muốn tác hợp hai người bọn họ. Cô trầm mặc một chút, cảm nhận được một ánh mắt mạnh mẽ phía sau, cô không kiềm được liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó vội vàng quay lại, “Em quên mất.”
Giang Đồ cứng đờ tại chỗ, nhìn bóng lưng của cô.
Tưởng Dịch vừa định quay người lại, đột nhiên chạm phải ánh mắt của Giang Đồ, Chúc Tinh Dao dùng tay ấn vào tấm cửa, nói nhỏ: “Chúng ta vào thôi, đừng để chú dì chờ lâu sẽ không tốt đâu.” Cô sợ đứng bên ngoài quá lâu, khiến cho bố mẹ cô đi ra, đối mặt với Giang Đồ thì tình hình không được ổn cho lắm.
“Ừm.” Tưởng Dịch cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không nói gì, quay người đi vào cùng Chúc Tinh Dao.
Giang Đồ vẫn đứng ở ngoài cửa, không nói một lời nào.
Lão Viên chỉ vào cửa, thận trọng nói: “Đây chẳng phải… này, sao lại giống như xem mắt vậy? Trước đó anh còn cho rằng hai người nhất định còn có hy vọng, Giang Đồ thích nhiều năm như vậy, nếu không theo đuổi được….thì chẳng phải quá tàn nhẫn đúng không?
Bầu không khí dường như đông cứng lại, Giang Đồ nhớ mình vẫn còn đi cùng khách hàng, anh hít sâu một hơi, nói với đối tác: “Chúng ta đi thôi.”
Vị khách hàng dường như nhận ra điều gì đó, ông ấy cười sảng khoái: “Cậu thích cô ấy sao? Cô ấy vừa xinh đẹp vừa có tài, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi, đừng nản lòng, cố lên.”
Giang Đồ miễn cưỡng mỉm cười: “Cảm ơn.”
Anh đẩy cửa phòng ra, mời khách hàng đi vào trong.
Chúc Tinh Dao ngồi xuống bên cạnh Đinh Du, mỉm cười nhìn về phía đối diện: “Chú dì, đã lâu không gặp ạ.”
Bố mẹ Tưởng rất thích Chúc Tinh Dao, vẫn hy vọng con trai của mình có thể cùng cô có kết quả, nhưng hai người gặp mặt vài lần, Tưởng Dịch phần lớn thời gian bận rộn ở thành phố C, hai người hình như một chút tiến triển cũng không có, cho nên bọn họ làm bố mẹ có đôi phần sốt ruột.
Bố Tưởng cười nói: “Lâu rồi không gặp cháu, Tinh Tinh lại xinh đẹp hơn rồi.”
“Cảm ơn chú Tưởng.” Chúc Tinh Dao cười, không nói gì nữa.
Tưởng Dịch đưa thực đơn cho cô, “Em xem thích ăn cái gì.”
Chúc Tinh Dao không yên lòng lật thực đơn, nhớ tới ánh mắt mạnh mẽ thâm trầm của Giang Đồ, đột nhiên cảm thấy bữa cơm này rất khó ăn. Cô quay đầu oán giận nhìn thoáng qua Chúc Vân Bình, trách ông không nói trước một tiếng.
Chúc Vân Bình lại cười cười: “Sườn nướng muối ớt nhà hàng này mùi vị cũng không tệ, chắc hẳn con sẽ thích.”
Đinh Du nhéo tay cô, nhỏ giọng nói: “Bố mẹ Tưởng Dịch hiếm khi đến đây một chuyến, muốn gặp mặt con ăn một bữa cơm, hơn nữa Tưởng Dịch thật sự không tệ, hai con nên tiếp xúc nhiều hơn, nói không chừng con có thể thích cậu ấy đó?”
Thực ra, Đinh Du và Chúc Vân Bình rất ít sắp xếp những buổi xem mắt cho Chúc Tinh Dao, nhưng bây giờ Chúc Tinh Dao đã 26 tuổi rồi, năm đó sau khi chia tay Lục Tễ thì cũng không quen bạn trai nữa, không biết là vì chuyện của Trần Nghị hay là vì Giang Đồ. Nhưng bọn họ quả thật có một chút thành kiến đối với Giang Đồ, nếu không phải vì Giang Đồ, con gái cũng sẽ không xảy ra chuyện. Hơn nữa đã nhiều năm vẫn không có liên lạc với Giang Đồ, cho nên trong lòng bọn họ dù có nghĩ như thế nào đi nữa thì vẫn hy vọng con gái của mình có thể suy nghĩ đến người khác.
Từ trước đến nay Giang Đồ làm việc đều vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, tối nay lần đầu tiên có chút lơ đễnh, chỉ khi nói chuyện hợp tác thì nói nhiều hơn,
lão Viên nói tiếng Anh không tốt lắm, suy nghĩ nát óc làm cho bầu không khí trở nên sôi động hơn.
Gần tới chín giờ, Giang Đồ từ phòng VIP bước ra, cửa phòng đối diện mở, người phục vụ đang thu dọn. Chúc Tinh Dao, Tưởng Dịch cùng hai bên bố mẹ đã đi đến góc hành lang. Hai nhà môn đăng hộ đối*, quan hệ tốt đẹp, tiếng cười của Chúc Vân Bình truyền đến: “Tinh Tinh à, bố với chú Tưởng và mọi người đi mua sắm, vừa rồi không phải Tưởng Dịch mời con đi xem phim sao? Con lâu rồi chưa đi xem phim đúng không? Đi xem phim cũng được đó.”
*门当户对 (Méndānghùduì): là câu thành ngữ chỉ việc 2 gia đình trong quan hệ thông gia, nhà trai và nhà gái là tương xứng với nhau về mặt địa vị xã hội và tài sản, đều là những gia đình quyền quý, giàu có. Anh rũ mắt, đứng tại chỗ, thoạt nhìn dường như Chúc Vân Bình và Đinh Du rất hài lòng về Tưởng Dịch, anh trầm mặc một lúc, nhanh chóng đuổi theo.
Giang Đồ đuổi theo ra khỏi nhà hàng, cửa thang máy vừa mới đóng lại.
Anh ấn nút vài lần nhưng thang máy nhanh chóng đi xuống, dừng lại ở tầng một.
Giang Đồ xoay người, đi về phía lối thoát hiểm, anh lao nhanh xuống dưới, vội vàng muốn đuổi theo thứ mà mười năm trước anh đã không nỡ theo đuổi.
Anh chạy ra khỏi cửa thoát hiểm, nhìn thấy Chúc Tinh Dao đang đứng trước mặt người đàn ông, ngẩng đầu nói chuyện.
Không khí dưới tầng hầm u ám lạnh lẽo, Chúc Tinh Dao vùi nửa khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ, ngước nhìn Tưởng Dịch: “Có vài lời em muốn nói với anh, bố mẹ em…”
Tay của cô đột nhiên bị ai đó nắm lấy.
Chúc Tinh Dao hoảng sợ giật mình, quay đầu lại nhìn thấy Giang Đồ. Giang Đồ thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn Tưởng Dịch: “Xin lỗi, cô ấy không thể đi xem phim cùng với anh được.”
Bước chân anh rất nhanh, Chúc Tinh Dao bị anh kéo đi, bước chân khó có thể theo kịp anh, cô quay đầu nhìn thấy Tưởng Dịch kinh ngạc đứng ở đấy, dường như là chưa kịp phản ứng lại.
Một giây sau, Giang Đồ dẫn cô vào lối thoát hiểm, anh khép cánh cửa đang hé mở, cô lập tức cảm thấy ngột ngạt, kể từ sau vụ tai nạn, cô có chút bóng ma tâm lý đối với cầu thang thoát hiểm, đã nhiều năm rồi cô vẫn không đi lại lối thoát hiểm.
Cô vội vàng đẩy Giang Đồ ra: “Giang Đồ, cậu buông mình ra…”
Giang Đồ cho rằng cô muốn đi xem phim với người đàn đó nên anh ôm chặt cô nói: “Không được.”
Tưởng Dịch đuổi theo tới ngoài cửa, nghe thấy giọng nói chật vật của Chúc Tinh Dao, cố sức gõ cửa: “Con mẹ nó cậu là ai? Cậu không nghe thấy cô ấy từ chối cậu sao? Mở cửa cho tôi!”
Cạch một tiếng, cánh cửa đã bị người bên trong khóa lại.
Không khí trong này khiến cho Chúc Tinh Dao ngột ngạt khó chịu, cô mạnh mẽ vùng vẫy, cảm xúc dần dần sụp đổ: “Giang Đồ, cậu buông ra, mình muốn đi ra ngoài.”
Giang Đồ giữ Chúc Tinh Dao đang muốn thoát ra, ôm chặt lấy cô, “Không được, anh không thể để em đi.” Anh cúi đầu, cằm vùi vào tóc cô, anh kìm nén cầu xin, “Tinh Tinh, đừng đi xem phim với anh ta, đừng đi…”
Phanhhh—-
Cửa thoát hiểm bị Tưởng Dịch từ bên ngoài đạp mạnh vào, anh ấy tức giận nói: “Nếu không mở cửa tôi sẽ báo cảnh sát!”
Chúc Tinh Dao bị tiếng động lớn làm cho hoảng sợ, cảm thấy cửa sắt phía sau đang rung chuyển, Giang Đồ vô thức ôm cô chặt hơn.
“Mở cửa! Nếu không mở cửa tôi sẽ báo cảnh sát!” Tưởng Dịch lại đạp mạnh một cái.
Có lẽ vì động tĩnh quá lớn, bảo vệ nhanh chóng chạy đến: “Làm gì thế? Có chuyện gì?”
Nhân viên bảo vệ hỏi thăm tình hình, sau đó đạp cửa, những người đi ra khỏi thang máy đều dừng lại xem bàn tán, xung quang ầm ĩ hỗn loạn khiến cho Chúc Tinh Dao rất khó chịu. Cứ tiếp tục như vậy, cửa không bị đạp hỏng thì cũng làm lớn chuyện, Giang Đồ khôi phục lý trí, ôm cô lui ra sau, kéo chốt cửa.
Cạch—
Tưởng Dịch đá văng cánh cửa, Chúc Tinh Dao lập tức đẩy Giang Đồ rồi chạy nhanh ra ngoài, ngay lúc đó, Giang Đồ cảm thấy như có thứ gì đó bị lột ra khỏi người mình, đau đớn tột cùng.
Tưởng Dịch kéo Chúc Tinh Dao đến bên cạnh mình, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, cho rằng Giang Đồ khi dễ cô, chửi nhỏ một tiếng thì xông lên đánh người.
Chúc Tinh Dao nắm lấy quần áo của Tưởng Dịch, vội nói: “Anh hiểu lầm rồi, không phải như anh nghĩ đâu.” Sắc mặt cô trắng bợt, hơi thở gấp gáp, nhưng chỉ cần cô ra khỏi hành lang kín gió thì tốt hơn rất nhiều, cô nhìn nhân viên bảo vệ, “Xin lỗi, đó thực sự là một sự hiểu lầm. Tôi biết cậu ấy, cậu ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi. “
Ngay cả theo đuổi mà Giang Đồ cũng không nỡ
Thì làm sao mà làm tổn thương cô được?
Mọi người hai bên nhìn nhau, đột nhiên điện thoại di động Giang Đồ vang lên, anh cúi đầu nhìn qua, nhấn nghe máy.
Giọng điệu của lão Viên rất lo lắng: ” Đại ca cậu đi đâu thế? Cậu để tôi với trợ lý ở đây…..Chúng tôi đâu có quyết định được! Trở lại nhanh lên!”
Giang Đồ mím môi nhìn Chúc Tinh Dao, thấp giọng nói: “Tôi đang có việc, trước hết cậu đảm nhận đi, hoặc là nói với khách hàng một tiếng, ngày mai tôi sẽ mời khách bữa cơm xin lỗi.”
Dứt lời, anh cúp điện thoại ngay.
Chúc Tinh Dao cắn môi nhìn anh: “Cậu xử lý công việc đi, chúng ta….tối nay liên lạc lại sau.” Những khách hàng người Đức đó hẳn là những khách hàng quan trọng, nếu thật sự làm chậm trễ thì sẽ không được tốt cho lắm, hơn nữa cô không muốn đứng cùng với Giang Đồ ở lối thoát hiểm này.
Giang Đồ nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, liếc nhìn Tưởng Dịch đang cau mày trước mặt. Anh cụp mắt, sắc mặt thoạt nhìn còn kém hơn cả cô, cố nén giọng nói: “Được.”
Ai đó trong đám đông nói gì đó: “A, cô gái đó hình như là Chúc Tinh Dao?”
Thấy tình cảnh này, Tưởng Dịch cau mày nói: “Trước hết lên xe rồi nói?”
Chúc Tinh Dao lên xe với Tưởng Dịch, Tưởng Dịch quay lại nhìn cô: “Người đàn ông vừa rồi … là bạn trai cũ của em à?” Anh đang nói Lục Tễ, mối tình đầu nhiều chuyện của cô, anh biết về đoạn tình cảm đó, cho nên mới do dự theo đuổi cô, mối tình đầu quá mức oanh liệt rầm rồ thì người sau khó có thể mà thay thế được.
“Không phải.” Chúc Tinh Dao lắc đầu, “Bố mẹ em không có nhắc đến tối nay ăn tối cùng anh và chú dì, em…..Em có người mình thích rồi, bởi vì năm xưa xảy ra chút chuyện nên hai người bọn họ không thích cậu ấy, cho nên mới muốn tác hợp hai chúng ta.”
Không phải bạn trai cũ? Tưởng Dịch im lặng một lúc, hỏi: “Người em thích, chính là người đàn ông vừa nãy?”
“Dạ.” Điện thoại Chúc Tinh Dao rung lên vài lần, cô nhìn xuống, tin nhắn của Lâm Giai Ngữ đang nhảy trên màn hình từng tin một.
Lâm Giai Ngữ: “Mình đã gửi cho cậu một video.”
Lâm Giai Ngữ: “Cậu xem đi.”
Đoạn video đó ghi lại Giang Đồ và Lục Tễ cãi nhau với chủ nhiệm Lưu trong ngày Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, lúc đó có người quay lại, một bạn cùng lớp đã nhìn thấy video trên vòng bạn bè của đàn em trong trường, lập tức chia sẻ vào nhóm, Lâm Giai Ngữ nhanh chóng âm thầm gửi cho Chúc Tinh Dao.
Đoạn video được quay lén từ phía sau, toàn bộ hình ảnh đều là bóng lưng, giọng nói của Giang Đồ vô cùng bình tĩnh lạnh lùng.
“Chủ nhiệm Lưu, em biết điểm xuất phát của thầy là dạy dỗ học sinh, nhưng phương pháp giảng dạy của thầy rõ ràng là sai, thầy Hiệu trưởng đã đích thân gọi điện nhiều lần và hết sức cố gắng thuyết phục cô ấy đến tham dự lễ kỷ niệm trường, rồi lên sân khấu biểu diễn, điều đó cho thấy cô ấy rất ưu tú rất có tài, hơn nữa thành tích của cô ấy năm đó không hề tệ một chút nào, kết quả thi vào đại học của cô ấy có thể nói là đứng đầu bảng, thầy không thể phủ nhận những điều này được. Tận đáy lòng mỗi người đều có những điều họ muốn, không cần biết người khác ghen tị hay coi thường cô ấy, đó chỉ là việc của người khác, tài năng và thành tích của cô ấy cũng đáng để ghen tị và ngưỡng mộ, thầy không thể phủ nhận tất cả mọi thứ của cô ấy chỉ vì thầy không thích cô ấy. ”
“Cô ấy không phải là tài liệu giảng dạy tiêu cực để thầy sử dụng giảng dạy cho học sinh của mình.”
Chủ nhiệm Lưu: “Tôi nhận ra em, em ngồi cùng bàn với em ấy, rất thân đúng không? Nhưng mà…”
“Chủ nhiệm Lưu.” Lục Tễ cắt ngang lời nói của thầy, “Chủ nhiệm Lưu, em đã nói rồi, vụ việc kia là em sai, không trách cô ấy.”
———
Ba phút sau, Chúc Tinh Dao bước xuống xe của Tưởng Dịch.
Tầng hầm đỗ xe âm u lạnh lẽo, cô đi về phía thang máy, cúi đầu gọi điện thoại cho Giang Đồ.
Tiếng chuông điện thoại mơ hồ phát ra từ lối thoát hiểm, cô dừng bước, nhìn lại cánh cửa tối đen như mực.
Hình dáng cô đơn của Giang Đồ ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo, nửa điếu thuốc kẹp giữa đầu ngón tay, tên người gọi hiện trên màn hình điện thoại khiến anh sững sờ một lúc, hai mắt sáng lên, dường như được sống lại.
Anh nuốt nước miếng, trả lời điện thoại.
Giọng Chúc Tinh Dao rất gần và nhẹ nhàng, “Mình có chuyện muốn nói với cậu, cậu có thể ra ngoài …”
Giang Đồ mạnh mẽ đứng lên, đi tới cửa, nhìn thấy Chúc Tinh Dao đứng cách cửa vài bước, hai người bốn mắt nhìn nhau, Chúc Tinh Dao nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe.
“Em không đi xem phim cùng với anh ta sao?” Giang Đồ đưa điện thoại di động bên tai, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô, giọng nói khàn khàn.
Chúc Tinh Dao lắc đầu: “Sao cậu không lên lầu?”
“Có chút khó chịu, hút điếu thuốc.” Giang Đồ bỗng nhiên dập tắt điếu thuốc, ném tàn thuốc vào thùng rác.
“Chỉ một chút thôi à?” Cô tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn anh.
Yết hầu anh khẽ lăn lộn, đột nhiên vươn tay kéo cô lại, Chúc Tinh Dao lại một lần nữa bị dẫn đến lối thoát hiểm, cô vô thức giẫy giụa. Cạch một tiếng, cửa đóng lại, đèn cảm ứng trong nháy mắt sáng lên. Giang Đồ ôm cô dựa trên lưng cửa, ôm chặt lấy, giọng nói thật khàn: “Rất khó chịu.”
Chúc Tinh Dao chợt đứng im, cái ôm của anh mang lại cho cô cảm giác an toàn, cơ thể dần dần thả lỏng, cô nhớ những gì anh đã nói với chủ nhiệm Lưu….Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người nói với chủ nhiệm Lưu, rằng cô không phải là tài liệu giảng dạy tiêu cực để giảng dạy cho học sinh.
Cô nhớ đến quyển sách kia, trong lòng chua xót, tủi thân, cảm động và nỗi tức giận cùng lúc đồng loạt xông tới, âm thanh của cô buồn buồn: “Cậu bắt đầu thích mình từ khi nào?”
Giang Đồ im lặng một giây, đứng thẳng người, cúi đầu nhìn cô: “Em quay lại chỉ muốn hỏi điều này sao?”
“Ừm.”
“Kỳ nghỉ hè năm lớp 9, tối hôm đó gia đình anh xảy ra chuyện, anh vô tình chạy đến bên ngoài biệt thự Tinh Uyển thì thấy em ngồi ngoài sân chơi kéo đàn cho khách mời nghe. “
Vì vậy, anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên?
Quyển sách [Chờ Ánh Sao] cũng không đề cập đến chuyện này.
Chúc Tinh Dao vừa buồn vừa giận, cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh cáo buộc: “Cậu có biết điều gì khiến mình giận cậu nhất không? Là cậu không dám theo đuổi mình, không dám nói thích mình, mình biết rất rõ ràng là cậu đã nói dối mình, nhưng cậu lại không nói cho mình biết, làm cho mình tỉnh tỉnh mê mê như một đứa con ngốc, cậu như vậy có khác gì đẩy mình đến bên cạnh người khác không? Chẳng ngờ lại khiến mình hiểu lầm nhiều năm như thế….Cậu nói cậu không nỡ, không nỡ theo đuổi mình, sợ mình thích cậu thì sẽ chịu khổ cùng cậu.”
Giang Đồ trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn cô.
Chúc Tinh Dao nhìn anh, mắt cô lại đỏ lên, cô buộc tội anh:”Nếu cậu luyến tiếc…..không nỡ thì cậu cũng đừng lén viết thư tình, đừng tặng đèn ánh sao cho mình, cũng đừng giúp mình trốn học, đừng vì mình mà đánh nhau…” Cuối cùng, cô nhẫn tâm nói, “Cũng đừng thích mình nữa!”
Giang Đồ không phản bác được, anh nhìn cô: “Anh … không làm được.”
Lưng Chúc Tinh Dao dán vào cánh cửa, nước mắt không kìm được lăn dài, cô nghẹn ngào: “Cậu nghĩ rằng cậu thích mình là chuyện riêng của cậu, cậu muốn làm gì cho mình thì làm, còn mình thích hay không cũng không quan trọng, không cần mình biết, cho dù đó là hiểu lầm đi chăng nữa thì cũng không sao cả, đến cả khi mình bên nhau với người khác mà cậu cũng có thể đứng bên cạnh nhìn, điều đó chứng tỏ cũng chẳng liên quan gì với cậu. Cậu cảm thấy đó là chuyện cá nhân của cậu, tưởng mình rất vĩ đại đúng không? Cậu nói cậu ích kỷ, tại sao mình không nhìn ra sự ích kỷ của cậu ở đâu? Nếu thực sự ích kỷ thì cậu đã không nên giấu giếm mình nhiều năm như vậy. “
Đèn cảm ứng đột nhiên tắt đi, Chúc Tinh Dao gần như nắm lấy ngay áo khoác của Giang Đồ.
Giang Đồ nghĩ cô sợ bóng tối nên yên lặng kéo khóa cửa, cạch một tiếng, đèn cảm ứng lại bật sáng. Cô nắm lấy vạt áo của anh, giương đôi mắt ướt át lên, “Cậu đối với mình như vậy thật sự rất không công bằng, đó là mối tình đầu của mình, ít nhất cậu cũng phải nói rõ cho mình biết, để mình tự lựa chọn.” Trong lòng cô cảm thấy khó chịu, đâm một nhát dao vào tim anh, “Nếu mình biết chuyện thì sao? Mình không nhất thiết phải thích cậu, cũng không nhất định chọn cậu?”
Giang Đồ sững người, anh cụp mắt xuống nhìn cô.
Đúng vậy, cho dù khi đó anh nói cho cô biết, cô cũng không nhất định sẽ chọn anh.
Yết hầu anh chuyển động, đưa tay lên lau nước mắt trên má cô, cúi đầu nói: “Xin lỗi…”
Chúc Tinh Dao ngoảnh mặt đi, không để anh chạm vào cô, cô tiếp tục: “Lúc cậu thi vào Đại học gặp chuyện không may, cậu cũng nói dối mình. Mình đã gởi rất nhiều tin nhắn trên QQ vậy mà cậu vẫn chẳng hề trả lời một dòng nào, nếu như cậu…nếu như cậu nói cho mình biết thì chúng ta cũng sẽ không giống như bây giờ.”
Tay anh cứng đờ giữa không trung.
Chúc Tinh Dao đè nén bấy lâu nay gần như nhất thời bùng nổ. Giang Đồ đặt tay lên vai cô, cúi đầu nhìn cô: “Còn bây giờ thì sao?”
Trên lầu đột nhiên có tiếng bước chân, một nam một nữ nói chuyện vui vẻ, bọn họ đang đi xuống.
Giang Đồ nghiêng người, anh cao hơn Chúc Tinh Dao 20cm, bờ vai rộng, hoàn toàn che khuất cô ở trong bóng tối. Chúc Tinh Dao nghe thấy giọng nói nghẹn ngùng của cô gái ”Anh làm gì thế”, bọn họ dường như đang hôn nhau trên bậc thang, cô có chút xấu hổ.
Giang Đồ giơ tay mở cửa, cặp đôi đang hôn nhau trên bậc thang giật mình, hai người kia nhanh chóng đi xuống lầu, nhìn Giang Đồ vài lần rồi bước ra ngoài.
Trong một không gian nửa kín nửa hở, chỉ còn lại hai người.
Chúc Tinh Dao kéo vạt áo âu phục của anh, nhỏ giọng hỏi: “Hiện tại cái gì?”
Giọng nói Giang Đồ rất trầm: “Em hiện tại có thích anh không?”
Trái tim Chúc Tinh Dao run lên, cô cúi đầu cắn môi không nói tiếng nào.
Giang Đồ hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Không sao, em có thể…”
“Thích.”
Cô ngước mặt lên nhìn anh, nước mắt lăn dài trên má. Nếu không thích thì sẽ không đau lòng như thế, cũng sẽ không canh cánh trong lòng cho đến tận ngày hôm nay.
Giây sau, đèn lại tối đi.
Giang Đồ ôm chặt lấy cô, cố gắng ấn cô vào người mình, anh cúi đầu hôn cô, đây không chỉ là nụ hôn lướt qua, mà là một nụ hôn mãnh liệt say đắm. Chúc Tinh Dao ôm lưng anh, anh dùng đầu lưỡi đẩy môi của cô ra rồi len vào, trong bóng tối, cô nghe được tiếng th0 dốc của hai người họ đang hôn nhau. Bờ môi của anh rất nóng, hơi thở cũng nóng bỏng khiến Chúc Tinh Dao không khỏi run rẩy, cô cảm giác như sắp tan vào nụ hôn của anh.
Có xe lái qua, đèn lại sáng lên.
Giang Đồ tách khỏi môi cô một lúc, bỗng nhiên cô rất muốn gọi tên anh, giọng nói khẽ run: “Đồ ca….”
Giang Đồ trầm giọng “ừm” một tiếng, rồi nhanh chóng hôn lên khóe miệng cô, cô ôm lấy cổ anh, ngẩng mặt lên đáp lại, hơi thở bị anh lập tức nuốt lấy. Lần này anh còn mãnh liệt hơn hồi nãy, Giang Đồ dường như buông bỏ mọi nhẫn nhịn suốt bao năm qua, dồn hết tình cảm dành cho cô vào nụ hôn này.
Anh chờ đợi giây phút này giống như đợi cả một thế kỷ.
HẾT CHƯƠNG 61.