Chúc Tinh Dao quay lại nhìn Giang Đồ, sắc mặt anh bình tĩnh, dường như hết thảy mọi chuyện liên quan đến cô đều là lẽ đương nhiên. Chúc Tinh Dao cắn môi, cúi đầu nhập ngày sinh nhật của mình vào, màn hình mở khóa, cô bật album ảnh, trong album có mấy danh mục, nhìn thoáng qua là thấy ngay album có tên hai biểu tượng ngôi sao vàng.
Trong album có 387 bức ảnh, tất cả đều là ảnh của Chúc Tinh Dao vào khoảng thời gian khác nhau, ảnh diễn trên sân khấu, ảnh đời thường, còn nhiều ảnh nữa…
Chúc Tinh Dao trượt thanh điều khiển đến cuối, tìm thấy bức ảnh thời Trung học của cô, bức ảnh cuối cùng là bức mà Giang Đồ ép buộc Hạ Cẩn phải xóa nó đi. Lúc này Chúc Tinh Dao mới nhìn thấy tấm ảnh, nội tâm của cô còn mãnh liệt hơn so với năm ấy, cô lật xem thì thấy có hai bức ảnh cô chưa từng thấy, chất lượng ảnh hồi đó rất kém.
“Đồ ca, hai tấm này là anh chụp lén à?” Cô hỏi.
Giang Đồ trả lời: “Chỉ có một tấm là anh chụp, còn tấm kia là nhìn thấy trên diễn đàn.”
Chúc Tinh Dao yên lặng, lại lướt lên, rất nhiều hình nhìn vào biết ngay là chụp lén, nhưng cũng may là cô ấy ưa nhìn, góc nghiêng ăn ảnh nên nhìn vào cảm thấy không hề xấu xí một chút nào.
Cô rũ mi, nhỏ giọng nói: “Anh lưu về không ít nhỉ.”
Giang Đồ dừng xe trước đèn đỏ, quay đầu nhìn cô, bật cười.
Theo kế hoạch ban đầu là đi ăn ở bên ngoài, nhà hàng lão Viên cũng đã đặt xong hết rồi, khi đèn xanh bật lên, lão Viên gọi vào điện thoại di dộng của Giang Đồ. Chúc Tinh Dao ấn nghe máy, đưa điện thoại đến sát bên tai anh, lão Viên nói: “Chúng ta đừng đi ăn ở ngoài nữa, mua đồ về nhà cậu nấu lẩu đi, Đỗ Vân Phi cũng đồng ý, mua thêm bia, ăn xong rồi từ từ nói chuyện, không khí tốt hơn so với ăn ở ngoài nhiều.”
Giang Đồ cảm thấy lão Viên đang tìm cơ hội tiếp xúc với Lâm Giai Ngữ, anh không để ý: “Tùy các cậu thôi.”
Nửa tiếng sau, Giang Đồ dừng xe trước cửa siêu thị, anh với lão Viên đi vào mua đồ, hơn bảy giờ một nhóm người trở lại căn hộ. Cậu lạc bộ Giang Lộ cũng ở gần đây, biết bọn họ ở nhà nấu lẩu, từ câu lạc bộ chạy đến ăn cơm ké, còn dẫn theo hai thành viên trong đội, đứng đợi ở dưới lầu, nhưng Đỗ Vân Phi chưa đến, lão Viên nói: “Mọi người lên trước đi, tôi ở dưới lầu chờ cậu ta.”
Giang Lộ nhìn thấy Chúc Tinh Dao, cười cà lơ phất phơ: “Chị dâu xinh đẹp!” Hai thành viên trong đội đều mười sáu mười bảy tuổi, cũng gọi theo “Chị dâu xinh đẹp.”
Chúc Tinh Dao có chút ngượng ngùng, kiểu xưng hô này có tốt lắm không? Cô nhìn thoáng Giang Đồ, muốn anh chỉnh lại Giang Lộ. Sắc mặt Giang Đồ bình tĩnh, anh xách rất nhiều đồ, tay còn lại ôm cô đi vào thang máy, tựa hồ không có ý định uốn nắn lại Giang Lộ.
Lâm Giai Ngữ nháy mắt với Chúc Tinh Dao: “Gọi sớm thôi mà, dù sao chuyện này không sớm thì muộn.” Cô không cảm thấy hai người này sẽ chia tay lần nào nữa, đúng người, đúng thời gian, lãng phí lâu như vậy, hơn nữa Giang Đồ đã đợi nhiều năm như thế, là bởi vì ban đầu anh chỉ muốn kết hôn với Chúc Tinh Dao đó sao.
Giang Lộ đặt tay lên vai Lâm Giai Ngữ, nhìn lướt qua bên đó, nói đùa: “Đúng vậy.”
Lâm Giai Ngữ không kiềm được đánh lên tay cậu: “Đã bảo đừng đem chị làm giá treo rồi mà, nam nữ thụ thụ bất thân có hiểu không?”
Giang Lộ hừ một tiếng: “Lại nam nữ thụ thụ bất thân, hồi nhỏ chị còn xé rách quần của em.”
Lâm Giai Ngữ trợn tròn mắt: “Đó là em tè ra quần, chị tốt bụng giúp em thay..”
“Được, được rồi, được rồi, làm ơn đừng nhắc đến chuyện này được không?” Giang Lộ nhớ đến lão Viên, “ôi’ một tiếng: “Lão Viên kia là đối tượng anh trai em giới thiệu cho chị đúng không? Ngoại hình cũng tạm được, nhưng vẫn chưa đạt tới tiêu chuẩn nhan sắc của chị đúng chứ? Có lẽ anh em chưa hiểu hết về chị….”
“Im đi.” Giang Đồ lạnh giọng.
Giang Lộ nhìn trần nhà, nói thầm: “Thật là lạnh lùng.”
Giang Đồ ngày thường bận rộn công việc, cho nên cũng chẳng nấu cơm, nhưng đồ dùng nhà bếp đều trang bị đầy đủ, lấy nồi cơm ra, quay đầu nhìn cô: “Không cần, em ra phòng khách chờ một lát đi.”
Trong phòng khách, Giang Lộ đang xem truyền hình trực tiếp, Lâm Giai Ngữ vỗ đầu cậu một cái: “Không định ăn sao? Đi giúp đỡ mau!”
Giang Lộ bị đánh vào bếp để giúp đỡ.
Chúc Tinh Dao cũng bị Giang Đồ bảo ra ngoài.
Chuông cửa vang lên, cô đi ra mở cửa, trên màn hình giám sát nhìn thấy lão Viên đang khoác vai bá cổ một ngươi đàn ông trẻ tuổi cao gầy. Lão Viên và Đỗ Vân Phi từ trong thang máy đi ra, Đỗ Vân Phi đang nói: “Cậu nói cô gái mà Giang Đồ giới thiệu cho cậu chính là em Tiểu Lâm học Nhất Trung? Vậy cô ấy có biết Chúc Tinh Dao không?”
Lão Viên ung dung bình thản nói: “Biết chứ, quan hệ khá tốt.”
Đỗ Vân Phi kích động: “Thật ư? Vậy cậu giới thiệu cho tôi gặp mặt đi, ngày mốt xem xong buổi diễn tấu, dẫn tôi gặp Chúc Tinh Dao, xin chữ ký với chụp ảnh..” Lời nói của anh ấy chợt dừng lại, trợn mắt há mồm nhìn về phía cửa.
—-Chúc Tinh Dao đứng ở sau cửa, xinh đẹp thanh tú đứng đó, thậm chí còn đẹp hơn những gì anh ấy đã thấy trong video.
Tim Đỗ Vân Phi có chút chịu không nổi, anh ấy lôi kéo lão Viên, lắp bắp hỏi: “Lão, lão lão lão lão Viên, đó là nhà của Giang Đồ đấy à? Cậu chắc chứ? Tôi bị ảo giác hay mắt nhìn nhầm rồi, làm sao thấy được Chúc Tinh Dao đứng ở cửa?”
“Tôi làm gì mà già nhiều như thế, cậu gọi năm lão…” Lão Viên thở dài, lôi anh ấy đi tới.
Chúc Tinh Dao bị chọc cười, cô nhìn về phía Đỗ Vân Phi: “Chào anh, tôi là Chúc Tinh Dao.”
Lâm Giai Ngữ bước đến, nhìn Đỗ Vân Phi, mỉm cười: “Anh là Đỗ Vân Phi, tôi đã nghe từ lâu, anh chính là người hâm mộ cuồng nhiệt của Chúc Tinh Dao!”
Đỗ Vân Phi bỗng nhiên nhéo vào đùi mình một cái, đau đến mức nhe răng trợn mắt: “Con mẹ nó! Ôi không…. Nữ thần hãy nghe tôi nói, tôi không phải là người thô lỗ đâu…” Anh ấy choáng váng, mặt đỏ tới tận mang tai, giải thích: “Tôi chỉ là quá kích động!”
Lâm Giai Ngữ bật cười: “Sao anh hài hước thế.”
Đỗ Vân Phi xấu hổ đối mặt với Chúc Tinh Dao, bộ dáng trông giống người hâm mộ bé nhỏ, lại là một trực nam. Anh ấy đỏ mặt gật đầu: “Không phải….quá vui mà thôi, không ngờ lại có thể gặp được cậu ngay tại đây.”
Chúc Tinh Dao ngoại hình xinh đẹp, đó không phải kiểu xinh đẹp quyến rũ nhưng lại ấn tượng khắc sâu, là mẫu người đàn ông rất thích, fan nam của cô rất nhiều, đây vẫn là đầu tiên tiếp xúc khoảng cách gần với cô như vậy, cô không kìm được mỉm cười cười: “Tôi cũng không nghĩ tới…không nghĩ tới bạn cùng ký túc xác của Giang Đồ là fan của tôi.” Xem ra lão Viên chưa nói cho Đỗ Vân Phi biết cô chính là bạn gái của Giang Đồ.
Lâm Giai Ngữ nhìn thấy hai lỗ tai Đỗ Vân Phi đều đỏ, chặc chặc mấy tiếng: “Chẳng trách có người nói fan nam là một sinh vật đáng yêu..”
Mọi người bước vào nhà, Đỗ Vân Phi kéo lão Viên sang một bên, che đi trái tim đang đạp loạn xạ của mình, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu mẹ nó làm sao không nói trước với tôi một tiếng? Thiếu chút nữa khiến tôi mất mặt rồi.”
Lão Viên thản nhiên: “Nói cho cậu biết trước thì ý nghĩa gì nữa?”
Giang Đồ từ phòng bếp đi ra, nhìn Đỗ Vân Phi: “Đã lâu không gặp.”
Đỗ Vân Phi lại kích động, bước qua ôm anh: “Ây da người anh em, đã bốn năm không gặp, thật sự là chẳng giống nhau.” Anh ấy quay đầu nhìn về phía Chúc Tinh Dao, hạ thấp giọng nói: “Tôi nói Giang Đồ này, cậu cũng quá chẳng có
suy nghĩ gì hết, chuyện em gái Tiểu Lâm và Chúc Tinh Dao là bạn thân của nhau mà cậu không nói một tiếng nào? Cậu nói xem, có phải cậu đã biết Chúc Tinh Dao rồi đúng không?”
Giang Đồ im lặng một lúc, nhìn lão Viên: “Ừ, lão Viên chưa nói cho cậu?”
Lão Viên ho khan.
Đỗ Vân Phi mắng: “Không có, tên kia chỉ muốn tôi làm trò hề mà thôi!”
“Thịt bò này cắt như thế nào đây?” Giang Lộ ở trong phòng bếp hô một tiếng.
Giang Đồ nói: “Các cậu ra phòng khách ngồi đi, đợi tý nữa là có thể ăn được rồi.”
Hơn mười phút sau, mọi người quây quần bên bàn, nồi lẩu bốc khói nghi ngút, lão Viên mở mấy chai bia chia cho mọi người. Đỗ Vân Phi nâng chai bia lên, cụng với Giang Đồ: “Tôi rất nhớ những ngày ngồi uống bia trong ký túc xá, nào lại đây lại đây, đã lâu như vậy rồi, chúng ta phải uống vài ly đó.”
Giang Đồ vừa mới cầm ly nước lên, tay áo liền bị ai đó nhẹ nhàng kéo kéo, anh cúi đầu nhìn Chúc Tinh Dao.
Chúc Tinh Dao đưa bia cho anh, nhỏ giọng nói: “Anh uống đi, lát nữa em gọi chú Lưu đến đón là được.” Đỗ Vân Phi và lão Viên đang hào hứng như thế, vả lại Đỗ Vân Phi với Giang Đồ đã lâu chưa gặp nhau, anh chỉ vì muốn đưa cô về nhà mà từ chối uống bia thì sẽ phá hỏng hứng thú của bọn họ mất.
Giang Đồ dừng lại một chút, nhận lấy chai bia cô đưa, “Được.”
Đỗ Vân Phi nhìn bọn họ, có hơi ngạc nhiên, Giang Đồ cụng bia với anh ấy, anh ấy mới hoàn hồn lại, nhưng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, Giang Đồ và Chúc Tinh Dao quen biết như vậy sao? Không chỉ là quen thuộc, còn lộ ra sự gần gũi thân mật.
Giang Lộ bắt đầu phát sóng trực tiếp, quay máy quay về phía chính mình cùng hai đội viên bên cạnh, “Nhìn thấy không? Chúng tôi thật sự đang ăn lẩu, tại nhà anh trai tôi, lát nữa sẽ trở về, tôi không có lười biếng.”
Lão Viên nghiêng người nhìn xem, trên màn hình thấy toàn chữ “Chồng”, mặt anh lộ ra, lập tức có người bình luận, “Người bên cạnh là ai vậy?”
Giang Lộ nói: “Bạn học Đại học của anh trai tôi.”
Lại có fan bình luận: “Anh trai cậu chắc cũng đẹp trai lắm!”
Giang Lộ cười: “Đẹp trai thì đẹp thật, nhưng không đẹp bằng tôi!”
Lâm Giai Ngữ quay lại phàn nàn với Chúc Tinh Dao: “Chưa bao giờ thấy người tự luyến như thế.”
Giang Lộ đứng lên, xoay điện thoại di động, “Không được, nếu như tôi quay đến anh ấy, anh ấy sẽ đánh tôi…. Đúng, vừa hung dữ vừa lạnh lùng, tôi hồi bé bị đánh không ít, chẳng phải tôi đã nói cho các bạn rồi sao? Quên mất rồi phải không? Còn nói fan chị mẹ nữa, mọi người đều là fan giả đúng không?”
Lão Viên liếc nhìn màn hình: “Mấy cô ấy nói là fan bạn gái, fan nhan sắc, không phải fan chị mẹ.”
Giang Lộ mỉm cười, đưa ống kính về phía mọi người quét qua một lần, không thấy mặt, “Mặc dù anh ấy rất lạnh lùng, nhưng có bạn gái….Đương nhiên xinh đẹp rồi, đẳng cấp nữ thần.”
“Giang Lộ, đi thêm chút nước đi.” Lâm Giai Ngữ sai cậu.
“Không phải chị dâu, là chị tôi, cô ấy viết tiểu thuyết, những người thích đọc tiểu thuyết ngôn tình có lẽ biết…” Tay trái Giang Lộ cầm một bát lớn, tay phải giơ điện thoại di động, không nhìn xuống đất, đột nhiên vấp phải phích cắm trên sàn nhà, cả người bổ nhào về phía trước, cậu nhanh chóng vịn lấy bả vai Giang Đồ bên cạnh. Nước từ bát b4n ra, chẳng may Chúc Tinh Dao gặp xui, trên mặt trên tóc với trên cổ lạnh như băng, cô giật mình ‘a’ một tiếng, nước từ cổ chảy xuống cổ áo, lành lạnh khiến cô rùng mình run rẩy.
Giống như trở lại cảm giác cả người bị tạt nước vào ngày Đại hội Thể thao năm ấy.
Bả vai Giang Đồ cũng ướt đẫm, anh trầm mặc đẩy Giang Lộ ra, nhanh chóng rút khăn giấy lau mặt cho Chúc Tinh Dao, cau mày nhìn áo len của cô ướt một mảng lớn, ngay cả váy cũng dính nước.
Tay Giang Lộ vẫn còn cầm bát và điện thoại di động, lập tức nói: “Anh em không cố ý, chị dâu xinh đẹp chị không sao chứ?”
Chúc Tinh Dao còn mơ hồ, mặc cho Giang Đồ lau trên mặt cô, cô quay đầu nhìn Giang Lộ, “Không sao..”
Lâm Giai Ngữ trừng mắt nhìn Giang Lôi: “Đang ăn cơm mà phát sóng trực tuyến làm gì, thiệt tình…” Cô sờ áo len của Chúc Tinh Dao, “Đã ướt hết rồi. Hay là cậu đi thay quần áo của Giang Đồ đi.”
Giang Đồ đỡ Chúc Tinh Dao đứng lên, cau mày nói: “Các cậu ăn trước, tôi dẫn cô ấy đi xử lý một chút.”
Sắc mặt Đỗ Vân Phi đờ đẫn, cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng Giang Đồ và Chúc Tinh Dao, mới quay sang hỏi lão Viên: “Bọn họ…bọn họ có quan hệ gì thế?”
Biểu cảm lão Viên khi gian kế được như ý: “Cậu nói thử xem?”
Giang Lộ cũng gọi chị dâu xinh đẹp, thậm chí với tính cách lãnh đạm của Giang Đồ lại cẩn thận lau mặt cho Chúc Tinh Dao, hơn nữa còn đưa cô vào phòng ngủ để thay quần áo? Cái này mẹ nó còn không liên quan sao?”
Đỗ Vân Phi cảm thấy tim mình có thể ngừng đập, nữ thần đã trở thành bạn gái của bạn cùng phòng với anh, anh lại chẳng hay biết gì. Mấy giây sau, anh đánh vào lưng lão Viên mấy cái: “Mẹ kiếp! Con mẹ nó, cậu cố ý đúng không? Có phải cậu đã biết trước rồi?”
Lâm Giai Ngữ chớp chớp mắt: “Lão Viên không có lòng tốt gì cả.”
Lão Viên bị Đỗ Vân Phi vỗ vào lưng thiếu chút nữa hộc máu, anh giơ tay đầu hàng: “Chẳng phải tôi muốn làm cậu ngạc nhiên mừng rỡ sao? Cậu hãy nghĩ xem ban đầu tôi biết chuyện tôi cũng sốc không ít đâu, không phải cậu cũng thế à? Hai người bọn họ trước đây là bạn học cùng lớp cấp Ba, lại còn ngồi cùng bàn…”
Trái tim Đỗ Vân Phi lại nhận thêm một đòn nặng nề, anh ngây ngốc hỏi: “Cùng một bàn??”
“Đúng vậy, ngồi cùng bàn.” Lão Viên nói.
Giang Lộ cầm điện thoại lên, màn hình trắng toát, cậu giả vờ bình tĩnh nhìn hai người đồng đội của mình: “Chu Nham, cậu ăn no chưa? Chúng ta đi thôi.”
Chu Nham năm nay mới mười tám tuổi, còn lớn nữa, đang cắm đầu ăn thịt, lưu luyến không rời, ngẩng đầu yếu ớt nói: “Không phải chúng ta mới ăn được một nửa sao? Em vẫn còn đang phát triển…”
Giang Lộ: “Không ăn nữa, đi nhanh lên.”
“Sao mà vội vàng thế?” Lão Viên cũng hỏi.
Mặt Giang Lộ tràn đầy bình tĩnh nói: “Em sợ lát nữa anh em đi ra đánh người, em không hung dữ như vậy, cũng không đánh lại được anh ấy.” Cậu vẫy vẫy tay, “Nếu không muốn bị liên luỵ thì bây giờ đi với tôi ngay.”
Trong phòng ngủ chính, Chúc Tinh Dao ngồi trên chiếc giường màu xám đen của Giang Đồ, nhìn Giang Đồ mở tủ. Quần áo của anh không nhiều, chỉ chiếm một nửa tủ, màu sắc cũng rất đơn điệu, gần như toàn là màu đen, màu trắng.
Giang Đồ khẽ nhíu mày, lấy ra một bộ đồ thể thao màu đen, quay đầu nhìn cô, trầm giọng hỏi: “Mặc cái này có được không?”
HẾT CHƯƠNG 64.