Anh nghe rất rõ, nhưng đêm nay cô đã mang cho anh nhiều bất ngờ xen lẫn cả cảm động, anh có chút không chắc chắn.
Chúc Tinh Dao kề sát ngực anh, không biết có phải là ảo giác không, trong nháy mắt tim anh dường như đập rất nhanh, cô đỏ mặt ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Em chỉ là muốn ở bên anh, phải hơn một tuần nữa em mới trở về, gần đây chị Hứa nhận được rất nhiều lời mời hợp tác, tất cả đều đang thương lượng, có thể lần sau em cực kỳ bận rộn….”
Hơn nữa, không chỉ có mỗi mình cô bận mà ngay cả anh cũng bận.
Giang Đồ đã hiểu ý cô, chẳng qua là cô muốn bên anh, không phải ý anh đang nghĩ.
Anh cụp mắt xuống, che đi những h4m muốn đó, có lẽ anh đã suy nghĩ quá rồi, hai người mới bên nhau bao lâu? Lúc nãy Chúc Vân Bình tìm anh nói chuyện, bọn họ sẽ nhất định không đồng ý cho anh ở bên cô, nếu như anh thật sự có ý định gì thì cũng chẳng thể làm được gì.
Giang Đồ nhớ lại thời học Trung học cô thường hành động bất ngờ khiến người ta không kịp đề phòng, cướp đi trái tim cũng như mạng sống của họ, anh đeo lại khẩu trang giúp cô, bất đắc dĩ nói: “Tinh Tinh, có mấy lời phải suy nghĩ kỹ rồi nói.” Anh dừng lại một lúc, hiếm khi thẳng thắn, “Anh sẽ hiểu lầm.”
Chúc Tinh Dao hơi sửng sốt, trong giây lát cảm thấy bối rối.
Ngón tay thon dài của Giang Đồ nhéo nhẹ lên vành tai của cô, cảm xúc trong mắt cũng không có biến mất: “Anh thích em lâu như thế, cũng không phải chỉ là tâm lý đơn thuần đối với em, hiểu không?”
Tai Chúc Tinh Dao bị anh véo nhẹ có chút ngứa ngáy, cô đột nhiên phản ứng lại, mặt lập tức đỏ bừng, “Em…em vừa rồi không suy nghĩ nhiều như vậy…”
Hai người xác định quan hệ chưa lâu, ngoại trừ lúc anh hôn cô, Giang Đồ vẫn luôn trong bộ dạng bình tĩnh cấm dục cho nên cô thật sự không nghĩ tới phương diện đó.
Im lặng vài giây.
Giang Đồ xoa xoa đầu cô, xoay người mở cửa, thấp giọng nói: “Bố em chắc vẫn còn ở bên ngoài, cho dù anh muốn đưa em về nhà nhưng chắc có lẽ không được.” Anh quay đầu nhìn cô, “Trước hết anh phải làm cho bố mẹ em chấp nhận anh đã.”
Chúc Tinh Dao được anh ôm đi ra khỏi phòng, mặt đỏ như gấc.
Tiểu Quỳ và Tiểu Thiên ra bên ngoài, phát hiện không thấy bọn họ, đành quay trở lại.
Chúc Tinh Dao hỏi: “Bố chị đâu?”
Tiểu Quỳ nói: “Ở bên ngoài ạ, ông ấy bảo en với Tiểu Thiên về nhà trước đi, lát nữa ông ấy chở chị về luôn cũng được.”
Chúc Tinh Dao nâng mắt nhìn Giang Đồ, Giang Đồ thả tay cô ra, cúi đầu nhìn cô: “Về đến nhà nhắn tin cho anh, tối nay ngủ sớm, không ngủ được thì điện thoại cho anh.”
Lo lắng có phóng viên ở gần đó, bọn họ tách nhau ra.
Chúc Tinh Dao là người của công chúng nhưng cô không sợ bị chụp lén, chẳng qua cảm thấy tính cách Giang Đồ không thích đưa mối quan hệ của hai người ra ánh sáng, bị cư dân mạng đánh giá bàn luận. Cô ngồi trên xe Chúc Vân Bình, nhoài người về phía trước: “Bố, bố thật sự không thích Giang Đồ ạ?”
Chúc Vân Bình lái xe, cười một tiếng: “Tinh Tinh à, chẳng phải bố không thích cậu ấy mà chỉ là cảm thấy cậu ấy không phải là người thích hợp nhất đối với con, nếu như con ở bên cậu ấy thì sẽ không tránh nhớ lại những chuyện không vui.”
“Nhưng bây giờ con rất hạnh phúc.” Chúc Tinh Dao phản bác.
Chúc Vân Bình im lặng một lúc, bất lực nói: “Con đã 26 tuổi rồi, bố và mẹ cũng chẳng thể cưỡng ép lựa chọn của con nữa, vả lại bây giờ bố mẹ nói không cho phép con ở bên cậu ấy thì chắc chắc con sẽ không chịu đâu.”
Chúc Tinh Dao ngẩn người, rất nhanh cười rộ lên: “Vậy là bố đồng ý ạ?”
Chúc Vân Bình hừ nhẹ, “Bố có nói sao? Bố chỉ nói sẽ không mạnh mẽ can thiệp vào sự lựa chọn của con, nhưng mà vẫn còn xem biểu hiện của cậu ấy nữa.”
Sự việc năm đó rất ảnh hưởng đến tâm lý của Chúc Tinh Dao, mặc dù hiện tại cô đã khá hơn nhiều nhưng nút thắt trong lòng vẫn còn đó, nguyên nhân của sự việc này là do Giang Đồ. Nếu như Giang Đồ có thể hiểu và tháo gỡ nút thắt đó, ông và Đinh Du mới có thể thật sự yên tâm.
Chiều hôm sau, Chúc Tinh Dao và Hứa Linh cùng với đoàn đội bay đến New York, bài phỏng vấn độc quyển của cô cũng được đăng tải trên mạng vào ngày đó luôn, cư dân mạng đều đoán xem người mà cô đang nói đến là ai? Nhưng lần này Chúc Tinh Dao im lặng tuyệt đối không nói ra.
Vào giữa tháng 11, một ngày trước khi Chúc Tinh Dao hoàn thành xong công việc, chuẩn bị trở về nước, cô ngồi trên giường, bật Tiểu Giang lên, ấn vào “Gọi đâu có đó.”
Vì lần cuối cùng để kiểm tra và chính thức ra mắt sản phẩm, Giang Đồ gần đây thường xuyên làm việc đến tận khuya, cộng thêm đường truyền có khi bị yếu cho nên hai người gọi điện thoại cho nhau đều không được, không phải anh bận thì cô đang ngủ. Hôm nay hiếm khi có thời gian rảnh, Giang Đồ bên kia là buổi tối, Chúc Tinh Dao đợi rất lâu cho đến khi tự nhắn trả lời tự động.
Tiểu Giang nói: “Có thể đang bận, xin chờ một lát.”
Cô nhíu mày, không phải nói tối nay sẽ về nhà sớm sao?
Cô nói: “Gọi thêm lần nữa.”
Nửa phút sau, video cuối cùng cũng được kết nối, ánh đèn phía đối diện có chút mờ tối, máy quay hướng về chiếc giường màu xám đen có chiếc áo len đen vứt trên giường, nhưng lại không có Giang Đồ.
Một giây tiếp theo, bóng lưng cao gầy của người đàn ông lọt vào ống kính, trên người chỉ mặc một chiếc quần tây màu đen, lưng có cơ bắp săn chắc, bờ vai rộng eo hẹp.
Anh cầm chiếc áo len đen trên giường, quay lưng về phía cô nhanh chóng mặc vào, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong bốn năm giây, nhưng cực kỳ gợi cảm quyến rũ.
Giang Đồ vẫn luôn duy trì thói quen chạy bộ suốt mấy năm nay, anh có thể chạy 10.000m, vóc người từ trước đến giờ rất đẹp, Chúc Tinh Dao nhìn đến nỗi ngây ngẩn. Giang Đồ xoay người đến gần, anh giải thích: “Anh vừa tắm xong, em gọi anh mấy lần?”
Trong đầu Chúc Tinh Dao chỉ toàn hình ảnh anh mặc quần áo khi nãy, cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, nhỏ giọng nói: “Chỉ…hai lần.”
Tiểu Giang chỉnh cô: “Ba lần.”
Chúc Tinh Dao: “…”
Giang Đồ mỉm cười, cầm điện thoại đi vào phòng làm việc, anh không đeo mắt kính, tóc còn hơi ướt, làn da trắng, thoạt nhìn có chút lạnh lùng, nhưng Chúc Tinh Dao cảm thấy Giang Đồ như có một sự gợi cảm nam tính khó tả.
“Ngày mai làm khảo sát cuối cùng, mốt đi Bắc Kinh chuẩn bị họp báo.” Anh ngồi xuống ghế, nhìn về phía màn hình, hỏi cô: “Khi về thì bay đến Bắc Kinh được không? Anh đổi vé giúp em.”
Chúc Tinh Dao nhìn thẳng vào anh: “Hai ngày nữa là mừng thọ lần thứ 80 của bà em, em phải về.”
Giang Đồ suy nghĩ một chút, nói: “Cứ tính như vậy đi.”
“Mấy ngày nữa công ty của anh ra mắt sản phẩm mới,
anh muốn lộ diện?” Chúc Tinh Dao bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề này.
Giang Đồ mở máy vi tính, anh gật đầu một cái, Chúc Tinh Dao lại hỏi: “Thế anh có lo lắng không?”
Giang Đồ dựa vào ghế, mỉm cười: “Cũng không hồi hộp gì, chẳng qua không thích đứng trước ống kính, nhưng sản phẩm này là có anh hiểu rõ nhất, đây cũng là công việc của anh, về sau chuyện này sẽ còn diễn ra nhiều hơn.” Anh dừng lại, nâng mắt nhìn cô, “Hơn nữa anh là bạn trai của em, về sau…..anh sẽ cố gắng hết sức tham gia các buổi diễn tấu của em, anh không có ý định trốn tránh trước ống kính.”
Anh là bạn trai em, sau này sẽ còn làm chồng của em nữa.
Chúc Tinh Dao cảm thấy anh muốn nói có thể là câu này, cô mím môi cười, có chút ngại ngùng.
Hai ngày sau, Chúc Tinh Dao về đến nhà, trong lúc đang thu dọn hành lý, dì Trương đưa cho cô một cái hộp: “Cô chủ, đây là chuyển phát nhanh mà tôi nhận được ngày hôm qua, giao cho cô.”
Chúc Tinh Dao mở hộp ra, nhìn thấy một con robot nằm bên trong.
Phía trên còn có một tờ giấy.
Con robot này rất thích hợp làm bạn với người lớn tuổi.
Quà mừng thọ tặng cho bà nội.
Chúc bà sống lâu trăm tuổi.
—- Ngày 20 tháng 11 năm 2017.
Ký tên: Giang Đồ.
Chúc Tinh Dao chụp ảnh gởi cho anh, tò mò hỏi: “Em nhận được quà tặng rồi, nhưng trên giấy ghi chú sao anh không viết bằng tay trái thế?”
Giang Đồ nói: “Đây không phải là thư tình.
Chúc Tinh Dao: “…Ừm.”
Cô nghĩ tới đây, bỏ hành lý xuống, chạy vào phòng bếp tìm Đinh Du, Đinh Du đang ở trong bếp nấu ăn, vừa thấy cô bước vào liền nở nụ cười: “Đói à? Sắp ăn được rồi.”
“Không phải ạ.” Chúc Tinh Dao nói ngay, “Mẹ, mẹ thực sự đã vứt hết những bức thư tình mà con nhờ mẹ vứt giúp con rồi sao?”
Đinh Du đặt chiếc thìa xuống, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Con muốn tìm lại hả?”
Chúc Tinh Dao ngại nói cô đã lên gác xếp tìm rất nhiều lần, “Mấy lá thư tình kia là Giang Đồ viết, con muốn tìm lại ạ.” Cô có chút đau lòng nói thêm một câu, “Nếu quả thật vứt đi rồi thì coi như xong…”
“Giang Đồ viết ư? Chẳng phải là Lục Tễ sao?” Đinh Du sững người.
Chúc Tinh Dao lắc đầu: “Dạ không phải….Lúc ấy xảy ra chút hiểu lầm, thư tình là Giang Đồ viết.”
Chẳng trách lại muốn tìm….
Đinh Du đã hiểu đôi chút, bà dặn dò dì Trương trông lửa, quay đầu nhìn Chúc Tinh Dao: “Không vứt đi, ngay cả đồ chơi lớn nhỏ hay bị hư của con từ thời bé cho đến lúc trưởng thành đều giữ lại, tám mươi bức thư tình đó mẹ cũng cất trên gác xếp.”
Chúc Tinh Dao nhìn bà đầy mong đợi.
Đinh Du hết cách: “Để mẹ dẫn con lên tìm.”
Hai người lên gác xếp, Chúc Tinh Dao nhìn Đinh Du lôi xấp thiệp thư tình từ trong đống sách giáo khoa tiểu học của cô ra, có chút buồn bực: “Sao mẹ giấu cũng kĩ quá vậy? Thảo nào con tìm không thấy…”
Đinh Du tức giận nhìn cô: “Con đã tìm qua?”
Chúc Tinh Dao phồng má: “Con mới tìm có hai lần thôi.”
“Hồi nhỏ con nói dối cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.” Đinh Du phủi lớp bụi trên tấm thiệp, nhìn thấy tấm thiệp đề ngày 29 tháng 8 năm 2008, bà trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn con gái, “Đây thật sự là do Giang Đồ viết?”
Chúc Tinh Dao nâng niu những bức thư tình đó vào trong lòng, mỉm cười hạnh phúc: “Anh ấy viết bằng tay trái”.
Buổi họp báo ra mắt sản phẩm của Giang Đồ vào ngày 26 tháng 11, Chúc Tinh Dao đã mua vé máy bay đến Bắc Kinh vào tối ngày 25.
Đêm trước khi rời đi, Lâm Giai Ngữ gọi tới: “Tinh Tinh, cậu có phiền nếu cuốn sách [Chờ Ánh Sao] được công bố rộng rãi không? Gần đây ngày nào mình cũng bị biên tập viên đuổi theo đòi bản thảo, cô ấy nói muốn làm quyển sách này, mình nói phải hỏi ý kiến của nguyên mẫu đã, mình sợ cô ấy không nhịn được thì sẽ liên lạc với cậu.” Cô thở dài, chẳng biết phải làm sao, “Hơn nữa các fan sách cũ thật sự đoán được nguyên mẫu chính là cậu, mình cảm thấy không thể giấu diếm được nữa.”
Chúc Tinh Dao suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì chẳng sao cả, danh tiếng của Nhất Trung lớn như vậy, Lễ kỷ niệm thành lập trường cũng đào qua rồi, cộng thêm video của Giang Đồ và Lục Tễ mắng chủ nhiệm Lưu đã bị tung lên, những người xung quanh mình tuy không phải là người của công chúng nhưng có chút danh tiếng trong giới, cho dù bây giờ cuốn sách không bị lộ ra ngoài, đợi đến lúc cậu nổi tiếng hơn nữa thì [Ôm Ánh Trăng] đã được chuyển thể thành phim cũng sẽ bại bộ, đây là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
“Cậu nói đúng…” Lâm Giai Ngữ thở dài.
“Mình cảm thấy chuyện này, người để tâm nhất chính là Lục Tễ.”
Giang Đồ bị hiểu lầm nhiều năm như vậy cũng chưa từng giải thích, bây giờ anh với Chúc Tinh Dao ở bên nhau, những điều đó đối với anh mà nói cũng không còn quan trọng nữa, vả lại cho tới bây giờ anh cũng chẳng thèm để ý đến ánh mắt người khác.
Lâm Giai Ngữ im lặng một chút, cười: “Cậu nói đúng, nếu thật sự bại lộ, tin đồn lãng mạn nhất ở Nhất Trung sẽ tiêu tan, Lục Tễ có thể bị mắng chết.”
Chúc Tinh Dao mím môi: “Cậu đã nói với cậu ấy chưa?”
“Mình nào dám nói chứ! Hơn nữa mình cũng không biết phải nói thế nào…” Lâm Giai Ngữ buồn bực không thôi, có chút hối hận: “Sớm biết vậy thì mình đã không viết về tình yêu thầm kín thời Trung học đâu. Giang Đồ mà biết nhất định sẽ mắng mình…..Hình như mình đã chọc hai tổ ong vò vẽ rồi, sắp chết mất thôi.”
Chúc Tinh Dao bật cười: “Không sao đâu, nếu Giang Đồ mắng cậu thì mình ngăn anh ấy lại.”
Còn về Lục Tễ
Chỉ có thể Lâm Giai Ngữ tự mình giải quyết.
Vào lúc 10:30 tối ngày 25, Chúc Tinh Dao kéo vali một mình bước ra khỏi sân bay.
Bắc Kinh lạnh hơn Giang Thành, cô vùi mặt vào khăn quàng cổ đi về phía bãi đậu xe, từ xa nhìn thấy Giang Đồ đứng cạnh một chiếc xe thương mại màu đen. Anh khoác một chiếc măng tô dài màu đen, làn da trắng lạnh, khi còn học cấp ba, Giang Đồ đi trên đường cũng không nổi bật như vậy, nhưng bây giờ bất kể khí chất hay là đường nét anh tuấn đều khiến cho người khác phải chú ý đến.
Cô đi tới trước mặt anh, đôi mắt cong lên ý cười, Giang Đồ ôm cô vào lòng, trầm giọng hỏi: “Sao lại đi một mình thế? Tiểu Quỳ đâu?”
Chúc Tinh Dao thầm thì: “Em đến tìm bạn trai, cũng không phải đi công việc, dẫn theo Tiểu Quỳ làm gì?”
HẾT CHƯƠNG 67.